Yêu Quái Thư Trai

Chương 60: Chương 60: Chiết cầm ký (6)




Bước qua cầu Tiên Nhân, Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn Bồng Lai các ở trên, bước chân không khỏi chậm lại. Núi đồi đất đỏ kéo liền, lầu cao vọng hải sừng sững, bên dưới vách đá dựng đứng sóng vỗ cuộn trào, sương mù vờn quanh… quả thực có mấy phần cảm giác bồng lai tiên cảnh.

Chỉ là nếu như du khách ở nơi này không nhiều như vậy.

Đám người nhốn nháo, thanh âm ầm ỹ trong nháy mắt kéo Lục Tri Phi trở về hồng trần thế tục, một cổ oi bức đặc hữu của mùa hè hòa lẫn làn gió mặn biển khơi ập thẳng vào mặt.

“Thật sự quá nhiều người rồi.” Thương Tứ cách lớp kính râm nhìn ra ngoài, lần đầu tiên thấy được cái gì gọi là du ngoạn thắng cảnh. Thắng cảnh chính là nơi có rất nhiều người, trừ đó ra hắn không nghĩ được bất kỳ cách giải thích nào khác.

“Thế này coi như còn tốt.” Lục Tri Phi nhưng thật ra đủ lạnh nhạt, “Đợi đến Quốc khánh em dẫn anh đi Bát Đạt Lĩnh xem Trường thành.”

Những lời này từ trong miệng Lục Tri Phi nói ra, Thương Tứ theo bản năng liền biết nhất định không phải thể nghiệm tốt đẹp gì, “Ép như cá mòi sao? Ta phát giác nhân loại hình như rất thích dùng cái tỷ dụ này.”

Thương Tứ làm ông chủ thư trai, sau khi tỉnh dậy đã bắt đầu nghiên cứu văn học hiện đại, đối với những thứ như thế còn rất có cảm xúc.

Lục Tri Phi không bình luận thêm, bởi vì khi cậu còn học tiểu học, lúc viết tập làm văn cũng đã dùng tỷ dụ này —— những người ngồi trên xe buýt, theo sự dằn xóc của xe không ngừng lay động, chiếc xe buýt như một cái rương sắt lớn vây lấy bóng dáng nhấp nhô của bọn họ tựa như một hộp cá mòi khổng lồ.

Kỳ thực Lục Tri Phi cũng không biết vì sao phải viết như vậy, cũng giống như cậu không biết vì sao nhất định phải so sánh giáo viên với người đưa đò, mà học sinh bọn họ thì trở thành những đóa hoa tương lai của tổ quốc.

Chẳng lẽ tổ quốc còn có thể là một gốc cây ngân hạnh sao?

Hơn nữa đóa hoa còn dễ chết như vậy.

“Đi thôi.” Thương Tứ khoác tay qua lưng Lục Tri Phi, mang theo bạn trai nhỏ của mình đi rêu rao khắp nơi. Chiều cao 1m90 như hạc giữa bầy gà, còn đeo kính râm, bộ dạng tuấn tú nam tính… không cần nói có bao nhiêu bắt mắt. Đạo sỹ cũng mang kính mắt đồng dạng đi ở phía sau sờ mũi một cái, theo bản năng cố tách ra khoảng cách.

Lục Tri Phi nhìn ảnh chiếu của bản thân trong một cửa kính ven đường, 1m80 thật sự không thấp, chỉ là khi đi bên cạnh Thương Tứ sẽ luôn lộ ra cảm giác nhỏ xinh. Bất quá nhìn bộ dạng vui vẻ như Đại ma vương đi tuần của Thương Tứ, Lục Tri Phi cũng không quá mức để ý việc này.

Chỉ là rốt cuộc những người bên cạnh đang xem Bồng Lai các hay xem hai người bọn họ đứng trên Bồng Lai các, chuyện này cậu cũng không thể nói rõ.

Bồng Lai các tọa lạc giữa một đám kiến trúc cổ triều Hán, mái hiên hình bát giác, bốn phía còn có hành lang sơn son đỏ thắm, thuận tiện để du khách ngắm cảnh phía xa. Bất quá lần này bọn họ đến đây cũng không phải để ngắm cảnh, Lục Tri Phi đứng trên hành lang sơn son liếc nhìn vào trong các, hỏi: “Làm sao tìm được?”

“Ngươi có cảm ứng gì sao?” Thương Tứ quay đầu hỏi sĩ.

Đạo sỹ cười khổ lắc đầu, nhiều người ầm ỹ náo loạn như vậy, đầu của hắn cứ không ngừng ong ong lên, còn có thể cảm ứng được thứ gì?

Thương Tứ cũng không quá bắt buộc, tình huống hôm nay đạo sỹ nhất định là không trông cậy được. Ánh mắt xẹt qua toàn bộ Bồng Lai các, Thương Tứ tùy ý có thể thấy được những câu nói và bút tích lưu niệm của danh gia, khóe miệng chợt câu lên một nụ cười, “Có thể còn có biện pháp khác, đi theo ta.”

Thương Tứ bước nhanh về một phía, đoàn người chen lấn trước mặt hắn giống như bị một cổ lực lượng vô hình nhẹ nhàng đẩy ra, Đại ma vương thực sự như đi vào chỗ không người. Sau đó hắn chầm chậm vươn tay, trong quá trình tản bộ từ tốn, đầu ngón tay thuận thế lướt qua những câu đối và bút tích lưu niệm trên vách tường, một chút kim quang như hạt bụi đẫm ánh mặt trời nhẹ nhàng tan ra.

Tốc độ của Thương Tứ rất thong nhả nhưng không hề dừng lại. Hắn khi thì hơi nhíu mày khi lại thả chậm bước chân, dùng đầu ngón tay tỉ mỉ miêu tả lại đường nét của chữ viết.

Sai, không phải cái này.

Cũng không phải cái này…

“Hắn đang tìm thứ gì?” Đạo sỹ theo ở phía sau nhịn không được hỏi.

Lục Tri Phi kỳ thực cũng không biết, lúc này bọn họ đã vào trong các, đi lên một tầng lại một tầng. Bỗng nhiên đằng trước kim quang chợt tịnh, Lục Tri Phi và đạo sỹ theo bản năng vươn tay che chắn, mà kim quang kia đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ là khi bọn họ lần nữa nhìn quanh thì phát hiện khung cảnh bốn phía đã biến thành một bộ dáng khác.

Du khách đông như dệt cửi đã không thấy nữa, trong Bồng Lai các chỉ còn lại ba người bọn họ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn Thương Tứ đang đứng trên cầu thang.

Bàn tay của Thương Tứ vẫn đang mân mê trên một tấm tranh chữ chưa kịp rút lại, “Ảo cảnh, trên lầu hình như có người.”

Nói xong, hắn nhanh chóng bước lên lầu, chỉ thấy trên tầng cao nhất có một người đang đứng bên cạnh án thư, cúi đầu nhập tâm vung vẩy bút lông sói trên tay.

Vô số tranh chữ phủ kính mặt đất, gió lùa qua cửa sổ thổi tung xấp giấy Tuyên thành, từng tấm rơi xuống trắng nõn như tuyết mịn. Mà người nọ vẫn đang vùi đầu viết tranh chữ, giống như hoàn toàn không nhận thấy đã có khách không mời mà đến, một bầu rượu một cây viết, khoái ý tự nhiên, thỏa thuê biểu đạt.

Lục Tri Phi và đạo sỹ đều vô cùng kinh ngạc, cẩn thận né qua những mảnh giấy Tuyên thành trên đất, rất lo mình sẽ dẫm phải.

“Người đó là ai vậy?” Lục Tri Phi hỏi.

Thương Tứ nhặt một tờ giấy ở dưới đất, nhìn thấy hai chữ thiết hoạch ngân câu (*nét ch ữ v ữ ng vàng s ắ c s ả o đanh thép) ‘Vô ngã’ thì cười khẽ, nói: “Trăn trở năm nghìn năm, cuồng nhân danh sỹ siết bao nhiều, không phải người người đều có thể lưu danh sử sách.”

Nói xong Thương Tứ lại khinh bạc cười, thả tay ra để tấm giấy Tuyên thành nọ bay đi theo gió, “Hư danh như khói tản, chẳng hắn cũng chẳng ta (*vô tha di ệ c vô ngã). Cứ xem thử tranh chữ của hắn có cái gì sử dụng được hay không.”

Lục Tri Phi và đạo sỹ lập tức xoay người tìm kiếm, trong trận ảo cảnh này người nọ tựa hồ không thể cảm ứng được sự tồn tại của bọn họ. Chỉ là tìm suốt nửa ngày, trước sau cũng không tìm được bức tranh chữ nào có liên quan đến Ngô Nhai.

Lập tức, Thương Tứ lại bước xuống lầu, lúc này những câu đối và tranh chữ trên tường đã không giống ban đầu, dù sao thời đại cũng cách nhau rất xa, lầu các từng được trùng tu, cũng có không ít danh nhân mặc khách đời sau thăm viếng, những thứ cũ kỹ luôn sẽ bị sự vật mới thay thế.

Đầu ngón tay của Thương Tứ lần nữa hiện ra từng đợt quang điểm, mơn trớn những bức tranh chữ bao hàm năm tháng tang thương kia.

Bất chợt, có một ngọn gió biển thổi qua, một đám hải âu trắng toát xé gió lướt ngang, tiếng kêu rõ to. Lục Tri Phi và đạo sỹ cũng nhịn không được bước ra cửa sổ nhìn, chỉ thấy gió to xốc lên màn che bằng sa trắng trên tầng cao nhất, vô số giấy Tuyên thành hoặc là mang theo tranh chữ hoặc là hoàn toàn trắng trơn bay từ trong cửa sổ lả tả bay đi, bị gió đưa theo thành nhóm như bướm bay rợp cả trời xanh.

Hải âu bay lượn xoay quanh, né tránh cơn mưa giấy trắng, đôi cánh trắng noãn phe phẩy đáp xuống, phản chiếu ánh dương quang ưu nhã tiêu sái.

“Chú ý.” Phía sau truyền đến tiếng nhắc nhở của Thương Tứ, Lục Tri Phi và đạo sỹ quay đầu lại, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt đã biến ảo lần nữa.

Một đạo thân ảnh mặc y phục xanh đậm đột nhiên lướt qua trước mặt hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ mang theo một tầng mồ hôi tinh mịn như kinh hồng thoáng hiện rơi vào trong mắt bọn họ.

“Nam Anh!” Đạo sỹ vô thức vươn tay ra níu kéo, chỉ là ngay cả chéo áo cũng không giữ được, Nam Anh đã nhanh chóng chạy đi xa, dọc theo thang lầu không ngừng nện bước.

Cái bóng lưng nọ đã dắt theo toàn bộ tâm thần của đạo sỹ, hắn vội vàng đuổi theo, Lục Tri Phi và Thương Tứ liếc nhìn nhau rồi nối gót đi cùng.

Lúc này Bồng Lai các đã không vắng ngắt như vừa rồi, khắp nơi đều là bóng người, vô cùng náo nhiệt, nhất là lầu trên thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười vui vẻ.

Ba người lần nữa lên tới tầng cao nhất, chỉ thấy Nam Anh đang đứng bên ngoài một đám người, đôi nhân nhón nhón rướn thân muốn nhìn vào bên trong. Chợt, y giống như nhìn thấy được ai đó, trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi, còn dùng sức vẫy tay ra hiệu.

Ba người nhìn theo tầm mắt của y, chỉ thấy Ngô Nhai mặc một thân trường bào hạo nguyệt đang đứng giữa đám đông, dáng dấp vẫn là phong thái trác tuyệt.

Đạo sỹ đột nhiên giật mình, hắn nhìn Ngô Nhai giống như nhìn người xa lạ quen thuộc nhất.

“Ngô đạo trưởng, lần này việc trừ ma cũng nhờ có ngài xuất thủ tương trợ, bằng không chúng ta cũng rất khó thành công.” Một vị cẩm y công tử bưng ly rượu đến, lại cười nói: “Chén rượu này bổn Thế tử mời ngài.”

“Đúng vậy, Thế tử nói phải, nếu không nhờ Ngô đạo trưởng, chúng ta ở đây nhất định có hao tổn mạng người, lại sơ sảy một chút nói không chừng đám yêu ma kia còn có thể nghênh ngang mà đi, lòng mang thù vặt. Như vậy quả thực vô cùng phiền toái.”

“Ngô đạo trưởng tuổi còn trẻ lại có thiên tư ngút trời, tại hạ bội phục!”



Tiếng tung hô nổi lên bốn phía, bất quá gương mặt Ngô Nhai lại không hề gợn sóng, “Ngô Nhai chỉ là làm việc trong bổn phận, không đảm đương được lời khen của chư vị. Tại đây lấy trà thay rượu xem như biểu hiện xấu hổ.”

Dứt lời, Ngô Nhai nâng chung trà lên uống một ngụm, trường thân ngọc lập vẫn là tư thế như trăng sáng giữa trời.

Trên gương mặt Thế tử khẽ xẹt qua một tia cứng ngắc nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Gã giơ một chung rượu lên làm kiểu sau đó một hơi cạn sạch, rốt cuộc cũng lấy lại mấy phần phong độ.

Những người nơi đây có hơn phân nửa đều là giang hồ nhân sỹ, thấy vậy đều cười vang hô tốt, bầu không khí coi như hòa thuần vui vẻ. Lúc này Nam Anh rốt cục cũng chui qua được vòng vây, chạy tới bên cạnh Ngô Nhai, ngước khuôn mặt đỏ ửng nhìn lên, “Ngô Nhai! Ngô Nhai! Đó là đại hải kìa!”

“Ừ.” Ngô Nhai nhẹ giọng đáp lời, ngữ điệu không tự chủ trở nên mềm mại.

Nam Anh rất vui vẻ, muốn đem toàn bộ sự vui sướng lần đầu tiên nhìn thấy đại hải chia xẻ cho Ngô Nhai, “Thực sự thật lớn nha, nhìn mãi cũng không thấy bờ bên kia, ta còn nhìn thấy tàu lớn!”

Nam Anh lắc lắc tay Ngô Nhai, hai mắt trông mong nhìn hắn, “Chúng ta có thể ngồi thuyền đi chơi không? Bọn họ nói trên biển có một tòa Bồng Lai tiên sơn, trên tiên sơn có rất nhiều rất nhiều trái cây ngon miệng, ta đi hái cho ngươi ăn có được không?”

Ngô Nhai còn chưa trả lời, trong đám người chợt truyền đến một đạo tiếng cười sang sảng, “Tiểu huynh đệ, Bồng Lai tiên sơn chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt, tiểu huynh đệ làm sao mà đến đó?”

Nghe vậy Nam Anh lại ôm lấy cánh tay Ngô Nhai chặt hơn, quay đầu lại trừng mắt nhìn, nét mặt có chút tức giận lại có chút ủy khuất, “Tứ gia nói đã từng đi qua!”

Nhìn bộ dạng này của y, tiếng cười xung quanh càng tăng thêm, ngược lại không phải chế nhạo y ngây thơ không hiểu chuyện, chẳng qua cảm thấy tiểu gia hỏa này thực sự thú vị. Ngô Nhai là một người nghiêm trang đạo mạo, cũng không biết tìm đâu ra một đồng tử ôm kiếm hoạt bát linh động như vậy.

Chỉ là Tiểu đào yêu đơn thuần nào phân rõ ý tứ của tiếng cười nọ, tuy rằng y có thể cảm giác được những người này không có ác ý, thế nhưng vẫn là tức giận đỏ mặt.

Ngô Nhai thấy vậy thì muốn giơ tay lên muốn xoa xoa đầu y, chỉ là tay đã đưa lên rồi lại hơi chần chừ một chút, cuối cùng hóa thành một cái vỗ nhẹ, “Không cần để ý tới.”

“Vâng.” Nam Anh nhu thuận nghe lời lui về phía sau Ngô Nhai trốn tránh, sau đó chợt lại lộ đầu ra, hướng về phía mọi người le lưỡi.

Mọi người đều hơi mỉm cười, Lục Tri Phi cũng không nhịn được cong khóe môi, cậu không ngờ trước kia Nam Anh lại hoạt bát đáng yêu như vậy, hoàn toàn không giống hiện tại. Mà lúc này, vị Thế tử nọ đã dẫn theo vài người tiếp cận Ngô Nhai, trong tay còn ôm một cái hộp dài.

Hộp vừa mở ra, không khí trong các lập tức nóng lên, vô số người vươn dài cổ nhìn về phía chiếc hộp, giống như sợ mình sẽ bỏ lỡ thứ gì đó vậy.

“Ngô đạo trưởng, đây là Trầm Thủy kiếm lần này thu được.” Một nam nhân mặc thanh sắc trường sam, dung mạo uy nghi mở hộp ra, nói: “Kiếm này hung danh hiển hách, sát sinh vô số, chúng ta thương lượng một chút, vô luận đặt ở môn nào phái nào tựa hồ cũng không khiến mọi người yên tâm. Hiện nay Thế tử điện hạ lại đề nghị, Ngô đạo trưởng một thân hạo nhiên chính khí, nhất định có thể áp chế tà linh trong kiếm, huống hồ lần này Ngô đạo trưởng cũng là người xuất lực lớn nhất, vì vậy chúng ta đều thống nhất đem kiếm này tặng cho đạo trưởng. Mười năm một vòng luân hồi, đến lúc đó lại giao cho người tiếp theo trông giữ.”

Ngô Nhai nhìn thanh kiếm vốn đã nên bị hủy đi, hơi nhíu mày, khi đang định lên tiếng vị Thế tử kia đã chen ngang: “Ngô huynh không cần vội vã chối từ, kiếm bản chất chẳng phân thiện ác, xét đến cùng phải xem người cầm kiếm là ai. Bảo kiếm có linh, nếu như bị hủy quả thực rất đáng tiếc, nếu có người có thể khiến thanh kiếm này phát huy được phong thái vốn có của nó chẳng phải là một chuyện vô cùng tốt đẹp sao?”

Một lời này của Thế tử nhất thời khiến mọi mọi người đều gật đầu trầm trồ.

Mặc dù có người cũng nhìn ra gã là đang gián tiếp mượn hơi Ngô Nhai, thế nhưng trong chuyện này công lao của Ngô Nhai quả thực quá lớn, hơn nữa vô luận giao cho bất cứ người nào khác cũng khiến cho có kẻ không đồng ý, chỉ là Ngô Nhai sư thừa tại Côn Lôn sơn, địa vị cao cả, đối với lời của hắn trong lòng mọi người đều có phần tin phục. Vả chăng, nếu như Ngô Nhai không trấn áp được Trầm Thủy kiếm vậy còn có sư môn của hắn, quyết định này cứ thế cũng có vẻ là thỏa đáng nhất.

Vì vậy mọi người đều khuyên Ngô Nhai tiếp nhận, biểu tình mọi người có kẻ ước ao cũng có kẻ kính nể, bầu không khí nhìn chung vẫn là vô cùng nhiệt liệt.

Dưới toan tính riêng, tất cả mọi người đều đạt được nhận thức chung, Trầm Thủy kiếm này phi Ngô Nhai thì không nơi quy túc.

Chỉ là lời tiếp theo của Ngô Nhai lại khiến không ai ngờ được.

Hắn cầm Trầm Thủy kiếm lên, hai ngón tay vuốt qua lưỡi kiếm đã hiện lên huyết quang nhàn nhạt, ánh mắt đảo về phía mọi người ở nơi này, phảng phất thấy được tham niệm đang ẩn núp trong lòng bọn họ, “Nếu đã sát sinh vô số, hà cớ gì không bị phá hủy?”

Mọi người đều ngơ ngẩn, Ngô Nhai nói như vậy cũng không sai, chỉ là đó chính là Trầm Thủy kiếm nha! Một bảo vật như vậy ai nỡ hủy đi? Mặc dù nói kiếm này quả thực đã từng giết rất nhiều người, thế nhưng…

Một huyền y đại hán đứng ra, hơi nhíu mày, “Ngô đạo trưởng, chúng ta muốn ủy kiếm cho ngài, nếu ngài đồng ý thì kiếm này do ngài bảo quản, nếu ngài không đồng ý cũng không thể tùy tiện hủy kiếm.”

Ngô Nhai lắc đầu, “Vị nhân huynh này có thể bảo đảm, giang hồ sẽ không lại vì thanh kiếm này mà nổi lên phân tranh nữa sao?”

Người nọ giận đến tái mặt, lại không dám nói ra lời bảo chứng. Không ai có thể bảo đảm, giống như tham dục của nhân loại cơ bản là vô pháp diệt trừ.

“Thế nhưng đó là hung kiếm Trầm Thủy, làm sao có thể bị người phá hủy đơn giản như vậy, những lời này của Ngô Nhai ngươi cũng quá nhẹ nhàng rồi.”

“Đúng vậy, bảo kiếm như vậy bị hủy cũng quá đáng tiếc…”

“Nếu không cần thì cứ giao cho ta đi.”

“Hừ, cho ngươi, ngươi nắm giữ được sao?”

Tiếng nghị luận nổi lên, Thế tử nhìn tình huống xung quanh, phủi áo bào tiến lên một bước, đang định mở lời thì một tia hoảng sợ đột nhiên hiện lên trong đáy mắt.

“Keng!” Âm vang thanh thúy, kiếm đã chiết. (*gãy)

Bảo kiếm mọi người khát vọng sở hữu, bảo kiếm được xưng là kiên cố bất đoạn cứ thế gãy lìa. Nhất thời tất cả niệm tưởng đều bị chấn đứt, tất cả phân tranh đều tan thành mây khói, giữa lúc mục trừng khẩu ngốc những tình tự khác cứ thế chậm rãi lên men.

Thanh âm bình tĩnh của Ngô Nhai cứ thế vang lên giữa không gian tĩnh mịch, “Ngăn chặn ác hành không bằng diệt từ đầu nguồn.”

Đoạn kiếm bị Ngô Nhai thả lại vào hộp, máu tươi từ lòng bàn tay hắn nhỏ xuống nhiễm đỏ trù bố trắng thuần. Trực tiếp dùng tay bẻ gãy một thanh hung kiếm, Ngô Nhai cũng không phải trung dung như vẻ ngoài.

Mọi người đến giờ mới kịp định thần, sau khi cực tĩnh chính là cực độ xôn xao.

Chỉ có Nam Anh không hề liếc nhìn thanh đoản kiếm kia, y đang vội vàng cầm tay Ngô Nhai giúp hắn băng bó, trong lòng xót đến phát khóc.

Chiết kiếm tiên, Ngô Nhai.

Hóa ra cái danh hiệu này là từ đây mà có, Lục Tri Phi thầm nghĩ trong lòng, sự kinh ngạc trong nội tâm kỳ thực cũng không ít hơn những người xung quanh bao nhiêu. Sợ rằng đổi thành bất cứ người nào có chút lõi đời đến đều sẽ không làm ra chuyện tại chỗ chiết kiếm như vậy, đây hiển nhiên là phương án dứt khoát nhất, nhưng cũng lại quá mức quyết tuyệt.

Bất quá, đây chính là Ngô Nhai.

Thương Tứ nhịn không được vỗ tay cổ vũ một cái, hành động này của Ngô Nhai quả thực rất hợp khẩu vị của hắn

Mà đạo sỹ kia, kinh ngạc nhìn nam nhân cao ngất như thanh tùng giữa tiếng xôn xao, miệng mở to, ánh mắt phức tạp nói không ra lời.

Hắn nhìn Ngô Nhai cúi đầu lộ ra một tia tiếu ý ôn hòa mờ mịt với Nam Anh.

Nhìn Ngô Nhai dắt tay Nam Anh ra cửa, không coi ai ra gì trực tiếp xuống lầu. Mà bốn phía tuy rằng vẫn nghị luận không ngừng nhưng chẳng ai dám bước lên ngăn cản.

Bởi vì hắn chính là Ngô Nhai, Ngô Nhai đến từ Côn Lôn sơn, một thân hạo nhiên chính khí, kinh tài tuyệt diễm.

Ngô Nhai nắm tay Nam Anh đi qua bên cạnh đạo sỹ. Trong lúc xiêm y phất động, đạo sỹ nhìn thấy Ngô Nhai sắc mặt bình tĩnh, mà ánh mắt của Nam Anh nhìn về phía người nọ đã là biểu tình quyến luyến si mê, tâm hải nhấc lên ba đào ngập trời.

Hắn giống như một người ngoài cuộc, nhìn mọi thứ đã xa lạ rồi lại quen thuộc vô cùng.

Nhưng vì cái gì trong lòng lại nhấc lên gợn sóng? Vì sao hắn không thể bình tĩnh như người nọ?

Nếu nói người trước mắt này là Ngô Nhai, vậy hắn lại là ai?

Cái kẻ hèn mọn yếu nhược này lại là ai?!

Ba động tinh tế bắt đầu hiển hiện xung quanh đạo sỹ, Lục Tri Phi nhìn sắc mặt lúc thì bi thống khi lại vui mừng của đối phương trong lòng hiện lên một tia lo lắng. Mà lúc này, Thương Tứ bỗng nhiên đặt tay lên lưng đạo sỹ đẩy một cái, “Đi.”

Đạo sỹ đang đứng trước cầu thang, vừa hơi lảo đảo liền trực tiếp lăn xuống.

“A!” Hắn kinh hô thành tiếng, một bóng lưng cấp tốc phóng đại trước mặt hắn —— chính là Ngô Nhai!

Đạo sỹ từ trên thang lầu lăn xuống trong nháy mắt va vào Ngô Nhai, sau đó thân ảnh của hắn như một làn khói xanh bất chợt tiêu thất.

“Đạo sỹ!” Lục Tri Phi vội vàng nhìn xuống.

Thương Tứ kéo cậu, “Yên tâm đi, em xem ánh mắt của Ngô Nhai.”

Ánh mắt của Ngô Nhai đã mất đi sự trấn tĩnh vừa rồi, chỉ còn lại kinh ngạc và hoảng loạn. Nam Anh thấy hắn chợt đứng lại thì nhẹ nhàng kéo tay áo đối phương, “Chúng ta không đi sao?”

Nhưng mà lúc này, từ phía sau chợt truyền đến một tiếng gọi, “Ngô đạo trưởng, xin dừng bước!”

Nam Anh và Ngô Nhai quay đầu lại, chỉ thấy na Thế tử đứng trên thang lầu hướng về phía Ngô Nhai chắp tay, “Chuyện vừa rồi là do chúng ta lỗ mãng, Ngô đạo trưởng xin đừng trách.”

Đúng vậy, hắn là Ngô Nhai.

Ngô Nhai đến từ Côn Lôn sơn.

Ngô Nhai cũng hướng về phía Thế tử gật đầu một cái, nói: “Như vậy, có duyên hội ngộ.”

Sau đó Ngô Nhai tiếp tục dẫn theo Nam Anh ra ngoài, mặc kệ tiếng xôn xao trên lầu, mặc kệ đám người hoặc sợ hãi hoặc tức giận mắng mỏ hắn, hắn cứ thế tiêu sái rời đi.

Đúng, như vậy thì tốt rồi.

Ngô Nhai dẫn Nam Anh lên một con thuyền, mặc dù không lớn như hình dung trước kia của Nam Anh, thế nhưng muốn chở hai người đi cũng là dư dả. Thuyền lớn đưa bọn họ đi xa, mãi đến khi bóng thuyền trong mắt của đám người đứng trên Bồng Lai các chỉ còn là một điểm đen tiêu thất phía chân trời.

Không ai có thể quên được vị đạo trưởng niên kỷ còn trẻ quần áo phất phơ đứng ở đầu thuyền, mà cũng không thể làm lơ một vị đào yêu bên cạnh vị đạo trưởng đó đang nắm lấy tay hắn, xót xa đến gần khóc lớn.

“Ngô Nhai! Mau nhìn xem!” Bỗng nhiên, Nam Anh ngạc nhiên kêu lớn, “Ngươi xem đó là cái gì?”

Giữa biển lớn mênh mông vô bờ chợt toát lên một màn sương mù, giữa màn sương là tiên sơn giống như đột ngột xuất hiện, trên đó quỳnh lâu điện ngọc bóng người lay động, càng dường như có một làn tiên âm lượn lờ.

Biển mây hướng đông chợt quang đãng, bóng dáng quần tiên ẩn hiện giữa không trung.

“Là hải thị (*ch ợ trên bi ể n), không ngờ chúng ta lại đụng đến.” Ngô Nhai nói.

Nam Anh vẫn rất vui vẻ, nhìn quỳnh lâu điện ngọc bỗng nhiên xuất hiện kia, “Thật xinh đẹp mà! Khẳng định có rất nhiều món ăn ngon, Tứ gia quả nhiên không có gạt ta!”

Ngô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, keng một tiếng rút Khước Từ ra, “Ngồi cho vững, ta đi một lát sẽ trở lại.”

Hử? Nam Anh nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Ngô Nhai đã nâng kiếm nhảy lên đầu thuyền, thoáng cái lẩn vào trong tiên sơn. Nam Anh chỉ có thể nhìn theo tư thế oai hùng cầm kiếm kia mà tâm động không ngớt, chợt một tiếng thú rống truyền ra từ trong tiên sơn.

Thuyền nhỏ lắc lư chậm rãi đi vào phạm vi hải thị, lúc này Nam Anh mới phát hiện hóa ra toàn bộ cảnh tượng đều là huyền ảo, y đặt mình trong đó kỳ quái ngẩng đầu nhìn bốn phía, cảnh sắc xung quanh không ngừng biến ảo, đặc sắc liên tục, hoàn toàn không kịp nhìn.

Mà trong tòa tiên sơn bị sương mù bao phủ, một đạo kiếm quang đang khuấy động phong vân. Ngô Nhai phá sương mà ra, tiếng kiếm ngân và thú rống trỗi lên, vang động trời xanh.

Xa xa trong Bồng Lai các, vô số người đứng bên cửa sổ, trên hành lang sơn son kinh ngạc nhìn phong vân biến ảo trên biển. Tiên sơn mờ ảo, bóng tiên nhân ẩn hiện, còn có cự thú tê rống. Đến tột cùng đây là hiện thực hay là ảo giác?

Mà cái bóng người mơ hồ kia là Ngô Nhai sao?

Không ai biết.

Chỉ có đào yêu nho nhỏ đang ngồi trên thuyền là tận mắt thấy tất cả, vì người trong lòng lo lắng lại vì đối phương mà không ngừng lớn tiếng ủng hộ, “Nỗ lực lên, Ngô Nhai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.