Yêu Quái Thư Trai

Chương 133: Chương 133: Dòng suối




Chuông ngân chỉ dẫn phương hướng, tiếng hát gọi viễn phương, hai người một mèo tiếp tục đi tới, xuyên qua cánh đồng vô biên bát ngát trong bối cảnh kỳ huyễn này.

Bất quá bọn họ đã đi rất lâu, cảnh vật xung quanh vẫn không có gì thay đổi. Núi xa vẫn xa như trước, sắc trời cũng không có chút khác biệt, việc này khiến Lục Tri Phi không khỏi có chút lỗi giác rằng bọn họ vẫn đang dậm chân tại chỗ.

Thế nhưng Lục Tri Phi cũng để ý đến suối nước giấu dưới bụi cỏ, chúng nó giống như mạch máu của đại địa, phức tạp rối rắm quấn quýt cùng một chỗ với nhau, nhỏ nhất bất quá lớn chỉ bằng nắm tay, rộng nhất cũng không quá một thước.

Kỳ quái hơn là, bên bờ suối mọc không ít cỏ dại, thế nhưng trong dòng nước một gốc thực vật cũng không thấy, nước suối trong suốt thấy đáy, bên trong thường xuyên có mấy con cá nhỏ bộ dạng như nòng nọc bơi lướt qua, cái đầu tròn trịa đuôi dài dài, nhìn qua cũng rất đáng yêu.

Thái Bạch Thái Hắc nhìn thấy liền thèm, muốn bắt vài con chơi đùa, Lục Tri Phi liền hướng ánh mắt về phía Thương Tứ, Thương Tứ lúc này đã dừng tiếng ngâm nga, đặt một ngón trỏ lên môi, “Suỵt.”

Lục Tri Phi không biết đối phương muốn làm gì, theo bản năng che kín miệng của Thái Bạch Thái Hắc, chỉ thấy Thương Tứ cầm chiếc chuông nhỏ lên lắc ba cái, tiếng chuông lúc này nghe đặc biệt lâu dài, cũng khuếch tán đi xa hơn không ít

Thương Tứ hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lắng nghe.

Hắn nghe được tiếng trả lời trong gió, đưa tay bắt lấy một phong thư đến từ phương xa. Đó là một mảnh lá cây, trong sắc xanh mang theo nét khô vàng, phần rìa ngoài đã có chút cong lên, trên bề mặt còn có một ít lỗ thủng không biết từ đâu mà có.

“Lá của Kiến mộc.” Thương Tứ giải thích. Gió mang đến hồi âm, Kiến mộc còn rở rất xa, “Hôm nay sợ rằng sẽ không đến được, chúng ta trước hết tìm một chỗ nghỉ ngơi đã.”

Lục Tri Phi biết hắn là đang chiếu cố chính mình, dù sao chỉ đi bộ một quãng như vậy đối với Thương Tứ hoàn toàn không thấm vào đâu, thế nhưng điểm tốt của Lục Tri Phi chính là, cậu chưa bao giờ cứng miệng ra vẻ.

Bất quá nơi này là cánh đồng bát ngát tràn ngập cỏ hoang cùng dã thú, phải đi đâu nghỉ ngơi?

Thương Tứ từ sớm đã có chuẩn bị, tay áo của mỗi bộ y phục mà hắn mặc đều giống như túi thần kỳ, bên trong chứa đủ loại đồ vật ly kỳ cổ quái. Lần này hắn lấy từ trong tay áo ra một bộ lều trại và nguyên bộ dụng cụ nấu cơm dã ngoại, có thể nói là chuẩn bị đầy đủ hết.

Trong lúc dựng lều, hắn còn để Lục Tri Phi ngồi lên cái ghế thái sư mình yêu thích nhất, hất hàm sai khiến Thái Bạch Thái Hắc đi kiếm cỏ khô về nhóm lửa.

Thái Bạch Thái Hắc đối với phương diện xum xoe trước mặt Lục Tri Phi thì vô cùng nghiêm túc, hào hứng chạy đi.

Lục Tri Phi lo âu nhìn bóng lưng của bọn nhỏ, nói với Thương Tứ: “Anh không phải đang bảo bọn họ tự đưa đầu vào miệng hổ chứ?”

Thương Tứ nói: “Yên tâm, chỉ bằng mấy lạng thịt trên người bọn chúng còn chưa đủ cho những thứ kia nhét kẻ răng.”

Thế nhưng Lục Tri Phi vẫn không yên lòng hai bé mập, bước qua nhìn xem. May mà bọn họ chân ngắn, căn bản không đi được xa, chưa chạy được bao nhiêu đã ngồi xổm xuống nhìn nòng nọc, hai bé tớ một câu cậu một câu líu ríu trao đổi, hoàn toàn quên mất chuyện phải đi tìm cỏ khô.

“Thật là đáng yêu nha.”

“Đúng nha.”

“Chúng ta bắt mấy con trở về đi!”

“Chủ nhân sẽ mắng đó!”

“Đưa cho Lục Lục!”

“Ừ!”

Lục Tri Phi: “…”

Ý kiến của hai bé mập rất nhanh đạt thành nhất trí, lập tức chạy đến làm việc. Thế nhưng tay bọn họ có điểm ngắn, vớt không tới làm sao bây giờ? Không sao hết, bọn họ từng nhìn thấy đám khỉ kia vớt ánh trăng.

Một người lôi kéo một người, cánh tay quả thực —— rất dài!

Nhưng ngay lúc bàn tay của Thái Bạch Thái Hắc gần chạm vào mặt nước, Lục Tri Phi đã nhanh chóng kéo bọn họ lại. Hai bé mập không hiểu xoay đầu nhìn cậu, nhưng vào đúng lúc này, tình huống chiến đấu ở phía xa lại đột nhiên xuất hiện biến cố.

Một con cự thú trên trán mọc sừng ngửa mặt lên đối diện với Cửu Ca trên không trung, huýt sáo dài, mà ngay khi tiếng huýt sáo vang lên, nước suối trên mặt đất cũng bắt đầu dị động.

Là những con nòng nọc kia, chúng đang đáp lại tiếng huýt sáo đó.

Vậy nên, một màn thần kỳ diễn ra, vô số nòng nọc nhảy khỏi suối nước, hướng về phía Phượng Hoàng phóng tới. Mà ngay sát na chúng nó rời khỏi mặt nước, thân thể bé xíu như bọt sóng lập tức bùng nổ biến thành một chòm sương đen, giữa màn sương lập tức dài ra răng nanh hung ác dài thượt, trên lưng còn mọc lên gai nhọn chi chít, tuyệt đối là bộ dáng thủy yêu khổng lồ.

Chúng nó gào thét, tung mạnh người lên quyết tuyệt như cá chép vượt long môn, con trước ngã xuống con sau tiến lên không biết ngừng nghỉ.

Thái Bạch Thái Hắc đã ngây người, nòng nọc đáng yêu đâu rồi?!

Lúc này Lục Tri Phi lại cảm thấy may mắn, khi nãy cũng may cậu đúng lúc ngăn cản, bằng không Thái Bạch Thái Hắc thực sự không đủ nhét kẻ răng cho đám này. Thương Tứ lại là thật vui vẻ, bứt một lá cỏ làm tên, “Bắn.”

Lá cỏ xuyên thủng một con cá bay to mọng nhất, cá bay nặng nề rơi xuống mắt đất, biến thành nguyên liệu nấu ăn Thương Tứ chờ mong.

Mà lúc này, Cửu Ca đối mặt với đợt công kích ồ ạt kia, rốt cục cũng lần nữa hiện ra chân thân. Phượng Hoàng to lớn che khuất bầu trời, giống như một cái lá chắn, dùng sức của một người chống đỡ toàn bộ công kích bên dưới.

Nước và lửa chính diện chạm vào nhau, cả đất trời nổi lên sương mù, một mảnh mơ hồ.

Lúc Lục Tri Phi ôm Thái Bạch Thái Hắc chạy về bên cạnh Thương Tứ thì Liễu sinh đã chạy ra tìm con cá nọ về. Đây là Thương Tứ nói, muốn ăn cơm chiều phải bỏ sức lao động.

“Tối nay ăn cá nướng chứ?” Thương Tứ kéo Lục Tri Phi qua, cẩn thận lau hơi nước vươn trên tóc cậu.

Lục Tri Phi gật đầu, ánh mắt lại không tự chủ được liếc về phía Cửu Ca. “Bên kia thực sự ổn chứ?”

Cửu Ca đã đánh đến như vậy, bọn họ lại ở một bên an nhàn ăn cá nướng, chuyện này hình như không tốt lắm.

Tuy rằng đây tuyệt đối là việc Thương Tứ có thể làm ra được.

Thương Tứ kéo thanh niên ngồi xuống ghế, tiện tay lập ra một kết giới ngăn chặn hơi nước và nhiệt độ chậm rãi lạnh đi bên ngoài, nói: “Không cần lo lắng, y rời đi nhiều năm như vậy không trở về, có người sẽ bắt đầu rục rịch không phục quản giáo. Bất quá đánh nửa ngày như vậy hẳn là cũng sắp đánh xong rồi, nếu y cố gắng còn có thể kịp ăn cơm tối cùng chúng ta.”

Lục Tri Phi nghe nói vậy cũng không tiếp tục quan tâm dư thừa. Rất nhanh lửa trại đã đốt lên, cá cũng được Thương Tứ dứt khoát cắt ra thành từng miếng, Lục Tri Phi rửa tay trong chậu nước Thương Tứ mang tới, hỏi: “Có mang theo tạp dề sao?”

Thương Tứ sờ sờ trong tay áo một hồi, tìm cả nửa ngày mới lấy ra một cái tạp dề màu hồng nhạt.

Lục Tri Phi trầm mặc, nhận lấy mặc vào. Cậu thề, nếu không phải cái tạp dề này không có họa tiết hoạt hình đáng yêu gì đó, chỉ có màu hồng nhạt tinh khiết, cậu chắc chắn sẽ không ép mình mặc nó.

Đến lúc sắp ăn cơm, Cửu Ca quả thực trở về.

Lúc này đám yêu thú khắp nơi chết đã chết, tàn đã tàn, rốt cục cũng đàng hoàng an phận. Có con yên lặng rút về trong bụi cỏ đằng xa, có con trốn trong góc tối liếm vết thương, có con tìm đến cạnh khu vực lửa trại nhìn, lại sợ khí tức cường đại của Thương Tứ mà không dám đến gần.

Bóng đêm dần đậm, diều cá chép biến thành ngọn đèn duy nhất trong đêm tối, lẻ loi tản mác ánh sáng và nhiệt độ.

Cửu Ca mệt mỏi đạt mông ngồi xuống đất, Lục Tri Phi chu đáo đưa qua một phần cá nướng vừa chín tới, y liền không hề khách khí cầm lên gặm ngon lành.

Kỳ thực ban đầu y cũng muốn oán trách, Tứ gia quả thực quá đáng, không giúp một tay thì cũng thôi đi, còn ở bên này vừa hát hò vừa đường mật, còn dựng cả lều, nướng cá, lửa trại, không khác gì ra ngoài dã ngoại cả. Cho là y bận đánh nhau nên không nhìn thấy sao???

Thế nhưng Lục Tri Phi lại là người tốt, bắt người tay ngắn cắn kẻ miệng mềm, Cửu Ca quyết định vì đĩa cá nướng này mà không quá so đo.

Về phần con mèo kia, Cửu Ca từ đầu đến cuối vẫn chưa giao tiếp lời nào. Y tuy rằng chu du thế giới, thế nhưng không có tính tình tự mình làm thân như Ngô Khương Khương, vả lại con mèo này rõ ràng lòng mang tâm sự, khẳng định không dễ ở chung.

Ai nha, được rồi, Tứ gia gọi y trở về mở ra Đô nghiễm chi dã là vì cái gì chứ?

Cửu Ca dừng lại động tác nhấm nuốt, sửng sốt vài giây, sau đó phi thường vô trách nhiệm quăng vấn đề này ra sau đầu. Yêu sinh nha, hà tất cần suy nghĩ nhiều như vậy?

Liễu sinh lại có chút xuất thần nhìn dòng suối trải rộng trên mặt đất, từ lúc vừa đến đây hắn vẫn không ngừng quan sát, lại nhịn không được tự hỏi —— mấy dòng suối này rốt cuộc được hình thành như thế nào?

Hơn nữa… sự phân bố của bọn chúng nhìn còn có chút quen mắt.

Chúng không giống được hình thành một cách tự nhiên, quá nhỏ rồi, vả lại cũng quá nhiều.

Càng giống như… những vết kiếm khắc ở sau Côn Lôn sơn, những vết kiếm đã bị tuyết đọng hoàn toàn che lấp.

Đúng, chỉ có kiếm mới có thể chém ra dấu vết như vậy, tựa hồ vùng đất này đã chịu vô số vết thương trải rộng khắp nơi, vô luận hắn làm sao giãy dụa, làm sao quên đi, chỉ cần một ngày hắn còn sống trên mảnh đất này, vĩnh viễn đều không thể thoát được.

Đây là tội nghiệt của hắn, cho dù bị nghiệt hỏa trong tháp Tinh quân đốt mấy trăm năm vẫn không thể tan biến.

Nhìn thấy những vết kiếm tương tự ở đây, trong lòng Liễu sinh dấy lên chút hy vọng, có thể, hắn sẽ thật sự tìm được tung tích của Thải Vi ở nơi đây?

Có lẽ hồn phách của y đã từng đi ngang chốn này, y đã đem toàn bộ ký ức về trần thế đều bỏ lại, từ nay về sau tiếp tục tồn tại ở một thế giới khác. Bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì, chậm rãi tương vong.

Khoảng thời gian khi Liễu sinh còn ở trong tháp, vấn đề hắn thường xuyên tự hỏi bản thân nhất chính là. Năm đó y quyết định bái vào môn hạ của Thải Vi, đến tột cùng là đúng hay sai?

Thải Vi đạo trưởng là người tốt, Liễu sinh đã từng rất kính trọng y. Mặc dù Thải Vi có chút nghiêm túc, cố cựu, bình thường luôn thích cầm kinh thư nghiền ngẫm, tìm kiếm cái gọi là đại đạo. Việc này một chút cũng không hợp với Liễu sinh.

Liễu sinh cho rằng lão thiên gia không có đạo lý gì đáng nói, những lời như ‘Thiện ác đáo đầu chung hữu báo’ bất quá chỉ dùng để an ủi đám người hèn mọn sống bám trên đời. Vì vậy hắn liền thừa hành đạo của mình, loại đạo phi thường trực quan, phi thường đơn giản.

Dùng thiện tế thiện, lấy ác báo ác.

Thải Vi đối với hắn tốt, toàn lực trị liệu chân của hắn, thậm chí nguyện ý thu hắn làm đệ tử dốc lòng dạy dỗ. Bởi vì chân hắn bị gãy không thể đi đường quá lâu, người nọ cũng sẽ không để mặc hắn vẫn luôn bị nhốt ở trong phòng, y liền mang hắn theo trên phi kiếm, đưa hắn đi nhìn ngắm rất nhiều địa phương.

Thải Vi đối với Liễu sinh mà nói là một tồn tại vô cùng đặc biệt.

Hắn chán ghét hết thảy những thứ dơ bẩn trên đời, cũng ngưỡng mộ sự đẹp đẽ không tỳ vết. Hắn từng nghĩ sẽ trọn đời phụng dưỡng bên cạnh sư phụ, sự chờ mong, ước mơ, tôn trọng của hắn với đối phương đã vượt quá bất kỳ người nào hắn từng gặp được. Thế nhưng cuối cùng, cố tình lại là hắn một tay phá hỏng tất cả.

Liễu sinh không để tâm sự phủ định của người khác, thế nhưng những ‘người khác’ kia không bao gồm vị sự phụ hắn kính ngưỡng không gì sánh nổi.

Lúc này, từ trong bụi cỏ truyền đến động tĩnh khác thường, cắt đứt dòng trầm tư của Liễu sinh.

Cửu Ca trong nháy mắt tỉnh ngủ, mâu quang lạnh lùng đảo qua, “Vừa rồi còn bị đánh chưa đủ?”

Trong nhất thời, bụi cỏ liền khôi phục tĩnh lặng, lại qua hồi lâu, một con yêu thú chậm rãi chui ra ngoài. Bộ dạng của nó có chút giống Thừa hoàng, từ trán đến lưng là một loạt sừng nhọn kéo dài, nơi vốn nên là bộ lông thì lại phủ một lớp vảy bạc, chỉ có phần đuôi vẫn duy trì bộ dạng của đuôi hồ ly, mềm mại xõa tung.

Trên mặt của nó cũng được phủ một lớp vảy, bất quá là không nhiều lắm, có hiệu quả giốn như mạng che mặt vậy, vô cùng kỳ lạ.

Lục Tri Phi nhận ra con yêu thú này, đứa vừa rồi bị Cửu Ca đánh tàn nhẫn nhất chính là nó.

Nó đã bị thương, lớp vảy màu xám bạc rớt đi vài mảnh, sừng trên lưng bị đứt hết một đoạn, phần đuôi cũng dính máu.

“Là do ngươi vô duyên vô cớ bỏ lại tất cả yêu thú ở đây, vừa đi liền không còn tin tức. Nếu như có ngươi hay không có ngươi đều là như vậy, còn chẳng bằng trực tiếp giết ngươi, khiến ngươi cũng nếm thử tư vị bị lưu đày ở đây vĩnh viễn.” Nó nhìn Cửu Ca, trong mắt còn có lửa giận.

Cửu Ca nghe nó nói như vậy, cũng là có chút ngượng ngùng, “Đánh cũng đã đánh, các ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

“Nhưng đánh cũng không thể thay đổi sự thật ngươi đã bỏ rơi mảnh đất này! Đây là phản bội!” Nó nói, tình tự phẫn nộ xúc động đến tột cùng khiến vết thương trên người yêu thú nhanh chóng rạn nứt, chỉ hơi sơ sảy liền ngã nhoài xuống đất, bụng còn truyền ra một tiếng vang rền rĩ.

Quá mất mặt rồi.

Nó xoay người chui vào trong bụi cỏ, chỉ để lại cho Cửu Ca bóng lưng quyết tuyệt.

Cửu Ca bất đắc dĩ thở dài, “Trở về.”

———————

Tác giả có lời: Phần này của Cửu Ca cũng coi như một câu chuyện nhỏ đi, sẽ kể rõ một chút ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.