Yêu Quái Thư Trai

Chương 35: Chương 35: Hý kịch (6)




“Sự tình đại khái là như vậy.” Tiếng nói thanh nhã chậm rãi kết thúc câu chuyện.

Chỉ là dưới ánh trăng, lông mày của Tiểu My Yên nhẹ nhàng giãn ra, không hề có vẻ tâm sự tích tụ. Thương Tứ vừa nhìn liền biết lần đó sau khi Trương Uẩn Chi giải vây cho y nhất định còn có chuyện gì khác, bằng không Tiểu My Yên cũng sẽ không dễ dàng bị Trương Uẩn Chi ôm về nhà như vậy.

Nhưng đây dù sao cũng là chuyện yêu đương của phu phu nhà người ta, Thương Tứ cũng không nhiều chuyện như Ngô Khương Khương vậy.

Kể xong chuyện của mình, Tiểu My Yên nhịn không được nhìn về phía Lục Tri Phi, “Tứ gia còn chưa giới thiệu vị này cho ta đâu?”

“Học sinh vừa đến ở thư trai, Lục Tri Phi.” Thương Tứ nói.

Hai người chào nhau, lúc này Trương Uẩn Chi vẫn yên lặng nghe Tiểu My Yên nói chuyện bỗng lên tiếng, “Tứ gia hẳn là cũng không phải người thường, ta đến Bắc Bình đã lâu như vậy, vì sao trước giờ chưa từng gặp qua?”

“Bốn biển là nhà.” Thương Tứ đáp. Hắn nói cũng quả thực không sai, thư trai ngụ lại Bắc Bình trăm năm có thừa, chỉ là nơi nầy bất quá cũng chỉ là điểm dừng chân gần đây nhất của hắn mà thôi.

Trương Uẩn Chi để chén rượu xuống, “Loạn thế phiêu bạt, Tứ gia thật là can đảm.”

Thương Tứ cười khẽ, “Gan của ta lớn hơn người thường cũng chỉ một chút như vậy, Trương đại soái cũng đâu thua kém, sự ứng đối bên ngoài cánh cửa kia còn không phải một hòn đá ném hai chim sao.”

Lục Tri Phi lặng lẽ cùng Tiểu My Yên liếc nhìn nhau, hai nam nhân này, vừa rồi còn rất tốt, vì sao bỗng nhiên lại ma sát ra mùi thuốc súng rồi?

Tiểu My Yên lập tức liếc mắt trừng Trương Uẩn Chi, bộ dạng mặc giá y đỏ thẫm, môi cũng tô đỏ này của y, vừa trừng mắt lên thì ngay cả người ngoài như Lục Tri Phi nhìn vào cũng cảm thấy tràn ngập phong tình. Sau đó, Lục Tri Phi nhìn Trương Uẩn Chi ôm chằm lấy Tiểu My Yên, ghé vào lỗ tai y lặng lẽ nói gì đó liền đột nhiên hiểu ra —— vị Trương đại soái này, tám phần mười là ghen tỵ.

Cũng đúng, cho dù là ai trong đêm tân hôn nhìn thấy tân nương của mình thân mật trò chuyện cùng một nam nhân khác, còn đem mình bỏ qua một bên đều sẽ ghen tỵ.

Chỉ là, Thương Tứ vì sao phải đối chọi gắt gao với Trương Uẩn Chi đâu?

Lục Tri Phi lại liếc nhìn Tiểu My Yên, trong lòng không khỏi cảm thán người này quả thực đẹp mắt, là cái loại vẻ đẹp vượt qua giới tính. Thương Tứ liệu có thể… không, Thương Tứ hơn phân nửa là thích gây sự tìm vui không sợ lớn chuyện, nếu hắn thực sự thích Tiểu My Yên, lúc này khẳng định đã ra tay đoạt lấy.

Lục Tri Phi không khỏi nhớ đến người phụ nữ nghe nói đã từng xuất hiện ở Bách Lạc Môn kia, cô ta lại là ai đâu?

“Khụ.” Thương Tứ bất mãn ho nhẹ một tiếng, cắt đứt hành trình vào cõi thần tiên của Lục Tri Phi, cũng cắt đứt tràng thì thầm to nhỏ của Trương Uẩn Chi và Tiểu My Yên. Trên mặt của Tiểu My Yên rốt cục lộ ra vẻ thẹn thùng, “Để Tứ gia chê cười rồi.”

Thương Tứ lắc lắc đầu, thở dài nói, “Haizz! Trời mưa bong bóng bập bùng mẹ phải lấy chồng ai cản được ai, người cô đơn như ta chỉ có thể trở về tiếp tục vân du tứ hải thôi.”

“Tứ gia lại muốn đi?” Tiểu My Yên hỏi.

Thương Tứ thản nhiên cười, “Người hữu duyên đến cùng cũng phải tạm biệt.”

Nghe đến đây, Lục Tri Phi cũng biết bọn họ cần phải đi.

Tiểu My Yên đứng lên đưa tiễn, trong ánh mắt còn có chút không nỡ, “Tứ gia thực sự không dự định ở lại Bắc Bình sao? Đã lâu không thấy, ta còn thiếu Tứ gia một vở hý kịch đâu.”

“Sẽ có cơ hội.” Thương Tứ hướng về phía y nháy mắt mấy cái, sau đó lại nhìn Trương Uẩn Chi đang đứng đằng sau, nói: “Huống chi hôm nay ngày lành tháng tốt, ta cũng không thể cứ làm lỡ chuyện tốt của người khác. Đúng hay không, Đại soái?”

Trương Uẩn Chi nở nụ cười, “Lời ấy hữu lý.”

Tiểu My Yên liếc ngang hai người, “Ngụy biện.”

Nhưng mà Trương Uẩn Chi và Thương Tứ lại giống như rốt cục cũng tìm được chỗ đồng điệu, Trương Uẩn Chi vươn tay, “Tứ gia là một người sảng khoái, nếu có duyên tái kiến nhất định phải uống một bữa thống khoái.”

Thương Tứ cũng vươn tay, “Nhất định.”

Vốn không có nhiều hàn huyên liền không có bao nhiêu ý biệt ly, Thương Tứ cứ như vậy mang theo Lục Tri Phi rời đi.

Buổi đêm ở Bắc Bình có chút se lạnh, Lục Tri Phi quay đầu nhìn Phủ đại soái đèn hoa rực rỡ như cũ, hỏi: “Anh không nói cho bọn họ biết sao?”

Thương Tứ dừng bước, xoay người hỏi lại: “Nói cho bọn họ biết lại thế nào? Chẳng lẽ Trương Uẩn Chi sẽ không ra chiến trường, Tiểu My Yên sẽ buông tha cho đám quỷ ngoại quốc kia?”

Lục Tri Phi cũng dừng lại, bởi vì cậu bỗng nhiên hiểu rõ, đáp án này chính là ‘Không có khả năng’.

Thương Tứ ngẩng đầu ngắm vầng trăng tròn vằng vặc trên nền trời, sâu sắc nói: “Vì quốc vong thân, sát nhân thành nhân, những gì bọn họ làm, cho dù biết trước sẽ chết cũng sẽ dứt khoát đi làm. Đây là con đường bọn họ lựa chọn, ta không thể can thiệp mà trong lòng cũng là tôn trọng.”

Đúng vậy, có lẽ không biết kết cục trái lại càng tốt. Lục Tri Phi nghĩ như vậy lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

Mà cùng lúc đó, tại tiểu viện trong Phủ đại soái, Trương Uẩn Chi lập tức ôm ngang tân nương xinh đẹp của mình lên, sải bước đi về phía phòng ngủ.

Tiểu My Yên đấm đấm vào ngực hắn, “Anh làm gì, mau buông ta xuống!”

Trương Uẩn Chi tung chân đạp văng cửa phòng, “Đêm động phòng hoa chúc, đương nhiên là muốn làm chuyện đứng đắn rồi.”



Bên kia, Lục Tri Phi và Thương Tứ đã về đến thư phòng, đang thảo luận chuyện quỷ giới.

Thương Tứ nói: “Nếu như vậy, chúng ta có thể đưa ra một suy luận, Tiểu My Yên lưu lại hý viện chậm chạp không chịu luân hồi vãng sinh là do chấp niệm quá nặng, cái chấp niệm này rất có thể chính là muốn gặp Trương Uẩn Chi một lần cuối. Hẳn là trước khi chia tay hai người đã ước định gì đó, bất quá Tiểu My Yên tán thân trong hý viện, Trương Uẩn Chi lại không thể trở về từ chiến trường, vậy nên ước định không thể đạt thành.”

“Vậy thì hồn phách của Trương Uẩn Chi đâu? Đã luân hồi vãng sinh?” Lục Tri Phi nghi hoặc, nếu thật là như vậy, Tiểu My Yên đã đợi chờ vài thập niên đến giờ chẳng phải thành công không?

“Việc này cũng chưa chắc.” Thương Tứ lắc đầu, “Sợ là chúng ta vẫn phải đi tìm Tinh quân một chuyến, hỏi thăm nơi Trương Uẩn Chi hạ lạc.”

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một người khác, “Hai người đang nhắc đến Tiểu My Yên?”

Lục Tri Phi quay đầu, chỉ thấy Tiểu Kiều ôm chó săn của mình tiến đến.

“Cậu cũng quen biết anh ta?” Lục Tri Phi hỏi.

Tiểu Kiều khốc khốc trả lời một câu, “Đồng hành.”

Thương Tứ đối với sự giải thích này biểu thị bất mãn, nói: “Bạch Mẫu Đơn và Tiểu My Yên, đây chính là hai đóa hoa gai góc của thế giới ngầm, tuyệt đại song kiều nha.”

Tiểu Kiều không hề phản ứng, còn thản nhiên cầm lấy một cái chén đổ đầy nước, ngồi xổm xuống xem chó cưng uống nước. Cậu ta nhẹ nhàng tỉa lông cho chó cưng, đợi hồi lâu mới nhịn không được hỏi: “Tiểu My Yên làm sao vậy?”

“Đã chết từ lâu nhưng vẫn bồi hồi tại nhân gian.” Thương Tứ khái quát giản lược một chút rồi nói: “Hôm nay đã trễ rồi, đợi đến mai chúng la tại đi tìm người.”

Ngày mai là thứ bảy, vừa vặn Lục Tri Phi cũng rảnh rỗi, vì vậy cậu đương nhiên muốn theo cùng Thương Tứ, làm việc phải đến nơi đến chốn. Chỉ là lúc Lục Tri Phi chuẩn bị xong, xuống lầu, lại thấy Tiểu Kiều đang đứng trong sân đợi sẵn, tiểu chó săn cũng quấn quýt bên chân cậu ta, có vẻ rất hào hứng.

Thương Tứ từ phòng khách đi đến, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Kiều một chút nhưng cũng không hỏi nhiều, “Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì đi thôi, lần này là đi địa vực của người chết, vạn sự đều phải nghe ta, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ có biết không?”

Hai người gật đầu, Thương Tứ lập tức giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía không gian trống trong viện, pháp lực hắc sắc hiện lên, tay áo dài rộng không gió tự bay, trong không khí tựa hồ sinh ra dao động. Lục Tri Phi nhìn về phía khoảng trống trước mặt, chỉ thấy nơi đó xuất hiện những gợn sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được, đột nhiên, một cánh cổng lớn lượn lờ xuất hiện trong luồng hắc khí.

Cánh cửa này rất quái di, nửa bên trái là màu đen, nửa bên phải là màu trắng, hai bên đều có vẽ một loại hoa văn thần bí giống như ngân hà huyền ảo, ngay lúc cửa mở ra, khí tức âm lãnh phảng phất từ sâu dưới lòng đất vọng ra lập tức ùa vào mặt.

“Đi thôi.” Thương Tứ dẫn đầu bước vào, Tiểu Kiều và tiểu chó săn đi sau, Lục Tri Phi lấy lại bình tĩnh, cũng bước theo ngay tiếp đó.

Lục Tri Phi từng nhìn thấy Minh phủ hoặc Địa ngục vô số lần trong TV hay qua miêu tả từ sách báo, cũng từng tưởng tượng xem cái thế giới mà con người đến sau khi chết đi đến tột cùng lại là thế nào. Chỉ là khi làn sương mù màu đen trước mặt cậu tản đi, cái thế giới thần bí kia rốt cục cũng vén lên tấm khăn che mặt, Lục Tri Phi mới chợt phát hiện, tất cả tưởng tượng của cậu đều là thiếu hụt

Hoang nguyên hắc ám vô biên vô tận xâm chiếm toàn bộ tầm nhìn của cậu, cậu ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bầu trời màu đỏ sậm gần đền mức phảng phất như chỉ cần đưa tay lên liền chạm đến, nhất thời cảm giác bản thân nhỏ bé đến mức chỉ một khoảnh khắc nữa thôi liền sẽ bị ép đến tan vỡ.

Vùng hoang nguyên này thực sự quá rộng, rộng đến mức giống như vĩnh viễn cũng không thể đi được đến điểm tận cùng.Mà bầu trời đỏ sậm nọ cũng quá nặng nề, nặng gần như lúc nào cũng có thể lập tức sập xuống.

Nơi này không có bất cứ hình ảnh kinh khủng nào, thế nhưng cho dù chỉ đứng tại chỗ, cậu cũng giống như đã dùng hết khí lực trong cơ thể.

Bỗng nhiên, Lục Tri Phi cảm giác được có người khẽ vỗ vào lưng mình, cổ áp lực nọ trong khoảnh khắc liền tan biến đi hơn phân nửa.

“Đừng nhìn lung tung, đi theo ta.” Thương Tứ nói, nghênh ngang cất bước đi ngay phía trước.

Lần này Tiểu Kiều lại lui về sau nửa bước, để Lục Tri Phi đi chính giữa, mà ngay lúc này, Lục Tri Phi mới nhìn thấy được một thứ mà khi nãy cậu đã bỏ sót —— một tòa tháp.

Đây là một tòa tháp màu đen, đứng sừng sững cô độc giữa hoang nguyên, giống như một cây trụ to lớn chống đỡ bầu trời đã sắp sụp đổ này. Hơn nữa, trong tòa tháp nọ còn có ánh sáng, cửa sổ của mỗi tầng đểu tản ra ánh sáng nhu hòa, mà nơi ánh sáng hội tụ này cũng chính là màu sắc tươi sáng duy nhất trong phiến thiên địa trước mắt.

“Đó là Tinh quân tháp.” Thương Tứ giải thích.

Lục Tri Phi nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút hiểu được vì sao Tinh quân lại có tính tình quái đản đến thế. Cho dù ai phải ở lại nơi này lâu ngày, sợ rằng tính tình cũng không tốt được đến đâu.

Lại đi thêm khoảng mười phút, ba người một chó rốt cục cũng đến được trước tòa tháp. Kỳ quái hơn chính là, tòa tháp này không có cửa, chỉ có cửa sổ.

Bất quá, Thương Tứ chính là thấy nhiều không rỗi trách, giơ tay lên, từ trong lòng bàn tay nổi lên một vòng xoáy hắc khí xông thẳng vào thân tháp, vách tường trước mặt ba người lập tức xuất hiện một cánh cửa, sau đó Tinh quân nổi giận đùng đùng từ bên trong bước ra, “Thương Tứ ngươi đủ chưa! Lần nào đến đây cũng phải hủy tháp của ta, ngươi không biết gõ cửa sao?”

Thương Tứ vẫy vẫy tay triệt tiêu pháp lực, nhướn mày, “Vậy ngươi sẽ mở cửa sao? Ngay bước chân đầu tiên ta tiến vào nơi này ngươi cũng đã biết được, vậy mà mỗi lần đều giả vờ giả vịt bắt ta phải ép ngươi ra mở cửa, chuyện này thú vị lắm sao?”

Sắc mặt Tinh quân đen lại, thấy Tiểu Kiều và Lục Tri Phi phía sau thì nói: “Vậy lần này ngươi đem bầu đoàn thê tử dẫn đến chỗ ta là muốn đi du ngoạn sao?”

“Ai cần ngươi lo, ngươi rốt cuộc có mời ta vào hay không?”

“Đây là thái độ của ngươi khi đến nhà người khác làm khách sao?”

Hai người lập tức tranh cãi ầm ỹ, ấu trĩ đến giống như trẻ con chưa đến tuổi đi học. Tiểu Kiều chịu không nổi, quay đầu hỏi Lục Tri Phi: “Cậu vì sao không can thiệp?”

Lục Tri Phi có chút không bắt kịp, “Đây là trách nhiệm của tôi sao?”

“Đương nhiên.” Tiểu Kiều đẩy đẩy kinh mắt, tiểu chó săn dưới chân rất phối hợp sủa vang một tiếng biểu thị tán thành.

Lục Tri Phi không lời chống đở.

Lát sau, Lục Tri Phi cũng không chịu nổi, tiến lên hỏi Thương Tứ: “Còn tìm người sao?”

Thương Tứ ngẩn người, “Tìm chứ.”

Sau đó Lục Tri Phi lại quay đầu hỏi Tinh quân, “Thực sự không mời chúng tôi vào sao?”

Nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Lục Tri Phi, Tinh quân cũng không khỏi bình tâm lại, sau đó bước qua một bên nhường đường, “Mời.”

“Cám ơn.” Lục Tri Phi gật đầu nói cám ơn, sau đó nhấc chân bước vào.

Tiểu Kiều theo sát phía sau, một chút cũng không muốn ở lâu cũng hai kẻ ấu trĩ kia. Vì vậy hai tên ấu trĩ chỉ có thể trừng mắt nhìn nhau, đồng thời xô đẩy bước vào cửa, cánh cửa nọ lần thứ hai biến mất.

Trong tháp hoàn toàn là một thế giới khác biệt với bên ngoài

Sự náo nhiệt và không khí ấm áp tràn ngập khắp nơi, ánh đèn sáng sủa rọi đến từng ngóc ngách, thỉnh thoảng còn có tiếng cười nói rộn ràng không ngừng truyền đến. Lục Tri Phi có chút kinh ngạc dõi mắt nhìn quanh, chỉ thấy bày trí bên trong tháp có chút hơi hướm của nhà tròn Phúc Kiến[1], ở giữa là khoảng trống, bốn phía là từng dãy hành lang dài đi thông với nhau.

Sự khác biệt chính là, tháp này có nóc, chỉ là đứng dưới nhìn lên, cao không thể lường, hơn nữa khoảng trống chừa ra cũng không lớn, ước chừng chỉ là một khoảnh sân bán kính khoảng 5m.

Kỳ quái hơn chính là, Lục Tri Phi đang đứng ở tầng trệt, thế nhưng có thể nhìn thấy một phần giếng trời dùng để lấy sáng ngay trước mặt, lẽ nào bên dưới còn có một tầng?

Cậu tò mò bước đến bên cạnh giếng trời nhìn xuống, chỉ là vừa liếc qua lại kinh ngạc trợn to mắt. Chỉ thấy bên kia giếng trời cũng có một tòa tháp, hơn nữa còn là hình ảnh đảo ngược với nơi này!

Tòa tháp bên kia cũng chia thành rất nhiều tầng, tầng tầng lớp lớp kéo dài xuống dưới, vượt khỏi tầm mắt cũng không thấy được điểm tậng cùng. Chỉ là ánh đèn ở mỗi tầng đều là sắc trắng thê lương, lộ ra hàn ý dày nặng.

Nơi đó giống như hình phản chiếu của tòa tháp này, giống như mặt trái ngược trong gương.

“Cẩn thận ngã xuống.” Tinh quân ở phía sau nhắc nhở, “Ngã xuống ngươi liền phải chết.”

Lục Tri Phi cảnh giác, thoáng cách ra xa, Thương Tứ ở bên cạnh giải thích: “Đi lên là lục đạo luân hồi[2], đi xuống là mười tám tầng địa ngục, một bước cũng không được đi sai. Bất quá người ở tầng này đâu? Đều đi đầu thai rồi?”

“Hôm qua là rằm, ngày lành. Bất quá rất nhanh sẽ có người mới đến.” Tinh quân nói, lại đi ở phía trước dẫn đường, “Đi theo ta đi.”

Không gian ở mỗi tầng đều rất rộng rãi, bỏ qua cái giếng trời không nên tùy tiện đến gần kia, xung quanh còn có rất nhiều gian phòng, lớn nhỏ đầy đủ.

Tinh quân vừa đi vừa trò chuyện với Thương Tứ, “Vô sự bất đăng tam bảo điện, nói đi, đến tìm ta rốt cuọc là vì chuyện gì?”

“Tìm người.” Thương Tứ đem chuyện của Tiểu My Yên đơn giản kể lại một chút, nói: “Đêm qua ta đã đến nơi Trương Uẩn Chi tử trận nhìn một chút, hắn tựa hồ cũng không dừng lại ở đó. Hắn là tướng lĩnh có quân công bàng thân, hơn nữa lại chết trên chiến trường, ta đoán rằng hắn có thể sẽ trực tiếp bị mang đến nơi này.”

Ngay đồng thời, trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào to vang vọng, “Chạy đi đâu!”

Lục Tri Phi ngẩng đầu, chỉ thấy một cái bóng trắng tựa như bạch hạc giương cánh xẹt qua giữa không trung, sau đó là một đạo kiếm quang sáng lên, “Keng!” kim loại va chạm rền vang quanh quẩn trong tháp.

“Ôi chao, hai vị này vẫn còn ở đây.” Thanh âm trêu đùa của Thương Tứ lập tức truyền vào lỗ tai Lục Tri Phi, nhưng mà Lục Tri Phi không rảnh hỏi thăm, bởi vì cảnh tranh đấu trên không trung đã khiến người thường như cậu nhìn đến hoa cả mắt.

Trước mắt là một trận đao kiếm tương giao dây dưa không ngừng, hai thân ảnh một trắng một đen lơ lững giữa trời tấn công lẫn nhau, vừa chạm vào liền rời xa thật giống như hai phiến mây trời. Hai người nọ giao thủ xong liền tiêu sái bám vào lan can xung quanh, cách một khoảnh sân gắt gao giằng co.

Lục Tri Phi nhờ vậy mới nhìn rõ được diện mạo của bọn họ, một mặc bạch y cầm kiếm, híp đôi mắt xếch cuồng ngạo không thể kềm chế. Người còn lại hắc y mang đao, khuôn mặt lạnh bạc, má trái còn có một vết sẹo dài. Lục Tri Phi cảm thấy bộ quần áo kia nhìn rất quen mắt, liền ngưng thần xem kỹ, sau đó liền kinh ngạc.

Tú xuân đao, phi ngư phục[3], thân phận của người này miêu tả sinh động.

Vậy còn người còn lại thì sao? Hai người này lại giống như đang trình diễn ‘Quyết chiến trên đỉnh tử cấm thành’[4], đây lại là có chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.