Yêu Quái Thư Trai

Chương 37: Chương 37: Hý kịch (8)




Ba mươi phút sau, tiệm cà phê góc đường.

Một thiếu niên tuổi tác không sai biệt lắm với Tiểu Kiều đưa cho Lục Tri Phi ba tấm vé vào cửa cũ đến có chút phiếm vàng, cùng với một bình thủy tinh nhỏ, “Vé vào cửa chỉ có thể dùng một lần, lúc chuẩn bị đi vào bôi nước trong bình lên mí mắt và động mạch chủ ở cổ tay, không cần giao lưu quá nhiều với đám quỷ quái kia. Nhớ kỹ đó.”

“Cảm tạ.” Lục Tri Phi tiếp đồ vật.

“Xin giúp tôi vấn an Tứ gia.” Thiếu niên tuy rằng tính tình lãnh đạm nhưng thái độ nhã nhặn, loại nhã nhặn của cậu ta không giống với Tiểu Kiều, kiểu nhã nhặn của Tiểu Kiều là loại ngay một giây kế tiếp có thể mời người đối diện đi tìm chết, mà thiếu niên này lại rất bình thản, giống như mặt hồ mùa xuân không hề gợn sóng.

Tiểu Kiều cũng đang quan sát thiếu niên, dù sao cũng là những cậu trai trạc tuổi, tóm lại cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần. Thiếu niên đối với việc này lại rất lạnh nhạt, giống như căn bản không hề tiếp thu được ánh mắt của Tiểu Kiều vậy, đưa xong đồ vật liền rời đi.

Mà Lục Tri Phi nhìn bộ đồng phục học sinh xanh trắng rộng thùng thình trên người thiếu niên cũng chợt nhớ đến một viêc —— Tiểu Kiều hẳn là cũng nên đi học chứ.

Trở lại chuyện chính, vé đã vào tay tự nhiên trước hết phải đi tìm Tiểu My Yên.

Hiện tại cũng đã là sáu giờ rưỡi, từ đây đến lúc buổi diễn mở màn còn một giờ đồng hồ.

Tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Lục Tri Phi và Tiểu Kiều đứng đối diện quỷ trạch, trước hết mở lọ thủy tinh mà thiếu niên đưa cho thoa lên người. Lọ thủy tinh vừa mở, dung dịch bên trong bốc lên mùi thối khôn kể, thế nhưng vừa thoa lên người vài giây, Lục Tri Phi đã ngửi được một mùi hương thơm ngát từ cổ tay truyền đến.

“Là thi thủy tinh luyện, có thể che giấu khí tức của người sống trong khoảng thời gian ngắn.” Tiểu Kiều nói.

Lục Tri Phi trầm mặc vài giây: “Kỳ thực cậu không cần nói cho tôi biết cũng được.

Tiểu Kiều không có ý kiến cầm lấy lọ thủy tinh, mà lúc này, ánh ráng chiều cuối cùng rốt cục cũng bị từng dãy nhà san sát ở phía xa nuốt chửng, bóng tối đúng hạn tới thôn phệ thân ảnh của hai người.

Tiếng bước chân, tiếng nói chuyện và âm thanh đàn sáo dần dần truyền đến từ trong bóng tối, lúc đầu rất xa, sau lại càng gần, phảng phất đã ở ngay bên tai. Sau đó, rất đột nhiên, ánh đèn màu lập tức bừng sáng ngay sau lưng bọn họ, ánh đèn bao trùm đường nét thân hình của cả hai, chậm rãi lại có càng nhiều thân hình được ánh đèn miêu tả ra. Có những người phụ nữ mang giày cao gót, có phu xe đang chạy chậm trên đường, còn có những đứa trẻ ồn ào sôi nổi.

Lục Tri Phi quay đầu nhìn lại. liền phát hiện bản thân đã chìm vào sự náo nhiệt trước cửa hý viện của năm 1929

Chỉ có điều khác biệt là, rất nhiều người đều mặc trang phục hiện đại, bọn họ hoặc vẻ mặt mới lạ hoặc bao phủ đau thương hoặc lộ vẻ không cam lòng xuất hiện ở nơi này. Những người đó đều là vừa mới chết hoặc chưa chết được bao lâu.

Tiểu Kiều và Lục Tri Phi lẫn trong đám người xếp hàng xoát vé, cảm giác này thật sự rất kỳ quái, bởi vì người bên cạnh đều là quỷ, từng tia âm khí lượn vòng quanh người, cho dù là người bình tĩnh hơn nữa đều sẽ không khỏi bốc lên một luồn khí lạnh từ lòng bàn chân lủi thẳng lên đỉnh đầu.

Rốt cục đã đến phiên Lục Tri Phi, gã xoát vé cầm vé lê nhìn thoáng qua, sau dó lại dò xét tỉ mỉ Lục Tri Phi một vòng từ trên xuống dưới, giống như cảm thấy có chỗ nào đó la lạ. Khóe mắt của Lục Tri Phi còn có thể thoáng nhìn thấy tấm biển ‘Sinh nhân miễn vào’ treo ngay cạnh đó, trong lòng không thể nào lại không khẩn trương.

Đại não chuyển động thật nhanh, Lục Tri Phi giơ tay đến trước mặt gã soát vé, “Có thể cho tôi xin cuống vé chứ?”

Cánh tay dao động tạo ra một luồn gió mát.

Mạch đập nhịp nhàng quy luật, hương thơm kỳ dị được khuếch trương ra ngoài với biên độ lớn nhất, trực tiếp truyền vào mũi gã xoát vé.

“Ẵt xì!” Gã xoát vé hắt hơi một cái, giơ tay lên lau mũi, sau đó kín đáo đưa cuống vé cho Lục Tri Phi, “Vào đi thôi! Vào đi thôi.”

Lục Tri Phi không nói thêm gì, cầm cuống vé theo đoàn người vào trong, Tiểu Kiều cũng theo ngay phía sau cậu, mà gã xoát vé còn đang bận xoa xoa mũi nói thầm không biết có phải mình bị cảm hay không, chỉ quét mắt nhìn ngang liền bỏ qua Tiểu Kiều.

Bước vào đại sảnh ồn ào, ánh đèn lồng đỏ rực chập chờn lay động.

Lục Tri Phi nhanh chóng nhìn lướt qua, khán giả đã có mặt hơn phân nửa, đang tốp năm tốp ba tụ lại chung một chỗ. Bàn phía đông đang trao đổi xem mọi người đã chết vào lúc nào, chết theo kiểu gì. Bàn phía tây lại là hội thích oán giận, mỗi người đều có chuyện bi thảm, ai nhìn ai khó chịu. Bàn phía bắc bị bầu không khí nặng nề bao trùm, không ai trò chuyện với nhau. Còn bàn phía nam, quỷ khí lan tràn.

Nhóm tiếp tân ôm trà nóng và điểm tâm xuyên qua giữa đám người, gương mặt mỉm cười chào hỏi, đối với tình cảnh này hẳn là đã tập mãi thành quen.

Lục Tri Phi hít sâu một hơi, “Đi thôi, chúng ta đi vào hậu trường.”

Người dẫn đường là Tiểu Kiều, cậu rất quen thuộc kết cấu của loại rạp hát này, cũng biết làm thế nào mới có thể thành công né tránh ánh mắt người khác.

Rất nhanh, cửa phòng hóa trang đã hiện ra trước mặt bọn họ, Tiểu Kiều gõ nhẹ vài cái, “Cốc, cốc cốc, cốc, cốc cốc cốc…” Thanh âm kia như là căn cứ theo một loại quy luật nào đó, không lâu, cửa phòng đã được mở ra.

Tiểu My Yên đã hóa trang xong xuất hiện trước mắt bọn họ, còn rất khéo léo mời khách vào phòng trang điểm.

Lục Tri Phi có thể cảm giác được ánh mắt quan sát của Tiểu My Yên, giống như đang xác nhận xem ai mới là người gõ cửa ban nãy. Sau vài giây y đã có phán đoán, đưa tay về phía Tiểu Kiều, mỉm cười nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Tiểu Kiều bắt tay với đối phương, nhã nhặn lễ độ, “Không dám nhận.”

“Vị này chính là…” Tiểu My Yên nhìn về phía Lục Tri Phi.

“Bằng hữu của Tứ gia.” Tiểu Kiều giới thiệu, lập tức đi vào chính đề, “Anh có biết năm nay là năm mấy không?”

Gương mặt của Tiểu My Yên nhất thời xuất hiện một tia đắng chát, lắc đầu, sau đó liền phản ứng lại, “Hai người là… đặc biệt đến tìm tôi?”

Tiểu Kiều gật đầu, “Năm nay là năm 2016, anh đã bồi hồi trên dương thế gần chín mươi năm, là đang chờ Trương Uẩn Chi?”

Tiểu My Yên không ngờ ngay cả việc này đối phương cũng biết, xoay người ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhón tay cầm lấy một mảnh giấy son đỏ, quay đầu nhìn bóng mình trong gương, nói: “Đương niên khi đại soái xuất chinh, ta đã tiễn người đến ngoài thành Bắc Bình, còn diễn hý kịch cho ngài ấy xem lần cuối ở bách lý đình.”



Lớp tuyết trắng mịn bao trùm đại địa, giữa đình nghỉ chân nơi ngoại thành mờ mịt, quan quân oai hùng uống rượu, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp trên bàn, đồng tử thâm thúy nghiêm túc nhìn dãy lụa tay áo dài vung lên trước mắt, còn có thân ảnh uyển chuyển kia.

Hý tử xinh đẹp mềm mại hát, mỗi một lần ngoái đầu nhìn lại đều hàm chứa tình ý không thể nói thành lời. Hát lại hát, hoa tuyết bay lả tả phủ khắp thế gian.

Đã đến giờ, quan quân đặt chén rượu xuống, trong lòng dù có muôn vàn không muốn cũng phải rời đi.

Hý tử dừng lại, lặng lẽ nâng áo choàng đặt ở một bên phủ lên vai quan quân, tận tay buộc chặt dây thắt, một lần cuối cùng giúp người kia sửa sang lại xiêm y.

Kẻ xoay người rời đi, vẫn luôn là si tình rồi lại tuyệt tình.

Một chân của quan quấn bước vào gió tuyết, chợt nghe người phía sau nói: ” Trương Uẩn Chi, tuyệt đối không được quay đầu lại.”

Trương Uẩn Chi nhìn binh lính xếp hàng chỉnh tề chờ đợi phía trước, quả nhiên không quay đầu lại, hắn chỉ nghe người phía sau nói một câu như vậy: “Ta chờ ngài trở về.”

“Yên tâm đi, ta nhất định bình an trở về.” Trương Uẩn Chi giơ tay đặt lên bao súng bên hông, vừa nói dứt lời gương mặt đã hiện lên vẻ kiên nghị, bước chân sải dài về phía trước, tung người lên ngựa, “Xuất phát.”

Quân đội xuất phát, Tiểu My Yên tựa vào cột đình xa xa dõi theo, mãi đến khi mãn thiên tuyết trắng xóa hết toàn bộ dấu vết của người nọ y mới thu lại sự cô đơn và ôn nhu trong đôi mắt, xoa xoa viền mắt ửng đỏ, bung dù giấy, trở về.

Trong lòng nam nhi có tình, lại có thiên hạ.

Cửu Châu mênh mông, nơi nào lại chẳng chiến đấu anh dũng, nơi nào cũng là chiến trường.

Chỉ nguyện, tuyết trắng ngời ngời, sáng rọi Trung Hoa[1].



“Sau lại, ta vẫn lưu lại trong hý viện, dùng thân phận Tiểu My Yên tiếp tục hoạt động. Về phần đÁm người ngoại quốc kia, ta vốn định triệt hạ từng tên, nào ngờ bọn họ lại cùng lúc tìm đến cửa, ta làm sao có thể buông tha? Chỉ là muốn môt lần giải quyết nhiều người như vậy, cái giá phải trả cũng lớn. Khi đó ta đã làm ra dự định xấu nhất, chỉ chừa một cánh cửa cho người trong hý viện có thể đúng lúc rút lui. Nào ngờ…” Tiểu My Yên than thở, lộ ra một nụ cười khổ, “Lúc đó bản thân ta bị trọng thương, không chạy được nữa. Bầu gánh và vài nhạc công già lưu lại ngăn chặn lối ra sau cùng, một mồi lửa, thiêu sạch sẽ.”

Tiểu Kiều và Lục Tri Phi đều lặng lẽ, ở trước một câu chuyện bi hùng như vậy, bất kỳ lời nói nào cũng trở nên đạm nhạt.Một lát sau, Tiểu Kiều hỏi: “Vì vậy, anh vẫn ở nơi này chờ người nọ trở về? Đã nhiều năm như vậy, anh nên sớm nhận ra kẻ đó đã không thể về được nữa.”

Ánh mắt của Tiểu My Yên kiên quyết, chậm rãi lắc đầu, “Trương Uẩn Chi là một người thủ tín, ngài ấy sẽ không thất hứa với ta.”

“Nhưng kẻ đó hiện tại quả thực đã quên mất anh.” Lời nói của Tiểu Kiều không chút uyển chuyển, lộ ra một tia lạnh lùng không hợp tình người. Lục Tri Phi nhìn hai người này, không khỏi cảm thấy một tia kỳ diệu, bọn họ chọn con đường giống nhau, nhiệm vụ giống nhau, thế nhưng lại là hai kiểu người hoàn toàn bất đồng.

Ban đầu Tiểu My Yên có chút kinh ngạc, thế nhưng y rất nhanh đã phẩm ra một mặt ý tứ khác từ trong lời nói của Tiểu Kiều, vội vàng hỏi gấp: “Hai đã gặp ngài ấy? Trương Uẩn Chi đang ở nơi nào? Có khỏe không??”

Nhìn ánh mắt chờ mong và kích động của Tiểu My Yên, trong lòng Tiểu Kiều bất đắc dĩ thở dài, nói: “Người đó cũng đã chết, chỉ là hồn phách không được trọn vẹn nên mới quên mất anh. Bất quá người đó cũng không chịu vãng sinh, một mực muốn chờ đến khi mình có thể nhớ lại.”

Tiểu My Yên nghe vậy liền mở to đôi mắt đẹp, khóe mắt phiếm hồng, trong ngữ điệu mang theo sự nhẹ nhõm nhưng cũng có vô hạn lo lắng, “Thì ra là thế… thì ra là thế… Ta chỉ biết Đại soái sẽ không thất tín với ta.”

Lục Tri Phi hợp thời mở miệng, “Không cần lo lắng, Tứ gia đã đi tìm phần hồn phách bị thất lạc giúp anh ta. Chúng tôi đến đây là muốn dẫn anh đi hội ngộ.”

Về phần vì sao phải làm như vậy? Còn không phải do Thương Tứ thương cảm cố nhân, sợ rằng Tiểu My Yên lòng đầy mong chờ đến gặp lại vì đối phương đã quên mất mà đau lòng thất lạc sao.

“Tôi đã biết.” Tiểu My Yên kích động đến ngón tay có hơi run rẩy, chậm rãi thu lại vào tay áo. Dưới ánh đèn, gương mặt tinh xảo kia như lần nữa dấy lên xinh cơ, thực sự là đẹp đến động lòng người.

Hít một hơi thật sâu, y cũng đã bình tĩnh lại, “Hai cậu ra ngoài trước đi, tôi phải dặm lại trang điểm, tối nay còn có một màn diễn cuối cùng..”

Tiểu My Yên biết Trương Uẩn Chi còn đang chờ mình, gian nan kềm chế tâm tình vui sướng, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm nhìn son môi phấn nước trước mặt, có hơi rối rắm. Ngón tay thon dài đảo qua mấy hộp son, Tiểu My Yên châm chước, cuối cùng lại chọn màu sắc Trương Uẩn Chi thích nhất, sau đó lại cầm lấy bút vẽ, tỉ mỉ vẽ mày.

Tiểu Kiều và Lục Tri Phi cũng quay về đại sảnh, tùy ý tìm một cái bàn trống ngồi xuống, Lục Tri Phi nhìn đồng hồ, bảy giờ mười lăm, buổi diễn đã sắp mở màn, đến khoảng chừng chín giờ nơi này sẽ tan cuộc, đợi quỷ hồn rời đi hết, quỷ giới sẽ lần nữa đóng lại. Nói cách khác, bọn họ phải rời đi trước chín giờ, bằng không sẽ không đi được.

Chỉ là không biết Thương Tứ có thể trở về kịp lúc hay không.

“Mở màn.” Tiểu Kiều chợt nói.

Lục Tri Phi ngăn lại tâm tư hỗn loạn của mình, hướng mắt nhìn lên, chỉ thấy nhạc công khởi động, tiếng trống ngân nga. Khán giả dưới đài mặc kệ có cao hứng hay không đều an tĩnh lại nhìn về phía sân khấu.

Rèm che xốc nhẹ, Tiểu My Yên lên sàn. Một thân tư thái và giọng hát này nhất thời khiến người ta không thể dời mắt, mà theo thời gian dần qua, Lục Tri Phi rõ ràng thấy những quỷ hồn kia có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lệ khí tràn ngập trở nên an tường.

Gương mặt vốn không cam lòng lại dần thư giải.

Một tràng diễn này càng giống như một khúc truy điệu, siêu độ vong linh của nhân loại.

Một lúc lâu sau, thanh âm sâu kín của Tiểu Kiều ở bên cạnh truyền đến, “Tiểu My Yên rất khác với những người trong giới chúng tôi, anh ta có thể sử dụng thủ đoạng giết người gọn ghẽ nhất cũng có thể hát ra điệu khúc uyển chuyển nhất, các loại thân phận chuyển hoán mượt mà, phảng phất trời sinh anh ta là để ăn chén cơm này. Lúc trước khi tôi ở Thượng Hải cũng hay nghe đến danh tiếng của anh ta, một hý tử, chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp lại có thể liên tục lập kỳ công.”

Lục Tri Phi một bên nghe hý một bên lẳng lặng cảm nhận câu chuyện của Tiểu Kiều, cậu biết, Tiểu Kiều hiện tại chỉ cần một người lắng nghe mà thôi.

“Có rất nhiều người thường đem tôi ra so sánh với anh ta, gia thế, thủ đoạn, thậm chí là bộ dạng do bọn họ tự mình hư cấu ra. Rất buồn cười có phải không?” Tiểu Kiều bỗng nhiên cười rộ lên, trong nụ cười này có trào phúng cũng có lãnh ý, “Có thời gian như vậy, giết thêm vài người không phải càng tốt sao.”

Lục Tri Phi trầm mặc, nhìn Tiểu My Yên trên sân khấu, trong lòng chân thành mong ngóng Thương Tứ có thể nhanh chóng trở lại, khiến người hữu tình có thể sớm chút được đoàn viên.

Bỗng nhiên, cái chuông nhỏ bên hông Lục Tri Phi vang lên, đó là thứ Thương Tứ giao cho cậu trước khi đi, chuông vang lên liền đại biểu —— hắn đã trở về!

Lục Tri Phi lập tức lộ ra vẻ vui mừng, gương mặt băng lãnh của Tiểu Kiều rốt cục cũng có chút hòa hoãn, cậu ta ngăn động tác muốn đứng dậy của Lục Tri Phi, sau đó tự mình sửa sang bước thẳng về phía sân khấu.

Tiểu Kiều vừa di chuyển, tất cả quỷ hồn đều nhìn về phía này.

Chỉ là Tiểu Kiều không hề để ý đến ánh mắt của bọn họ, chỉ chậm rãi bước đến bên cạnh Tiểu My Yên, cất cao giọng nói: “Tứ gia đã mang theo tàn hồn của người nọ trở về, có người đón anh ở cửa sau. Mau đi thôi.”

“Thế nhưng ở đây…” Tiểu My Yên nhìn cả đại sảnh dần bắt đầu xao động, có chút do dự.

Lần này Tiểu Kiều lại trao cho y một ánh mắt kiên định, “Đi thôi, chuyện ở đây tôi sẽ giải quyết.”

Tiểu My Yên nhìn thật sâu vị đồng hành năm đó đang đứng trước mặt, sau đó gật đầu, cởi ra lớp hý phục trên người, nhanh chóng rời đi.

Khán giả lập tức bất mãn.

“Sao lại đi rồi? Vẫn chưa diễn xong mà, tôi còn muốn nghe nữa!”

“Đúng vậy, thế bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Chuyện gì xảy ra vậy, y đi rồi còn quay về không?”



Lúc này Tiểu Kiều đặt tay lên thềm sân khấu, dứt khoát xoay người nhảy lên. Cậu đứng thẳng lưng, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng như sương, “Ồn ào cái gì?”

Cả đại sảnh im thin thít, cái uy thế này của Tiểu Kiều thật sự khiên người sợ hãi.

Các quỷ hồn hai mặt nhìn nhau, quỷ tâm bất an lại không có người can đảm đi đầu đứng dậy. Cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn Tiểu Kiều đi đến bên cạnh mấy vị nhạc công già, nói: “Xin cho vãn bối mượn tam huyền cầm[2].”

Tam huyền cầm? Lục Tri Phi bỗng nhiên hiểu được Tiểu Kiều muốn làm gì.

Chỉ thấy cậu ta đặt một chiếc ghế ngay giữa sân khấu, ôm tam huyền cầm thanh nhàn ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt lên dây đàn, nhẹ khảy, tiếng đàng châu ngọc quẩn quanh, cùng lúc vang lên còn có tiếng hát trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên.

Vừa nghe khúc nhạc này, các quỷ hồn đã lần nữa an tĩnh rồi, biểu tình dần dần bình thản.

Trong lòng Lục Tri Phi không thỏi thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc này, bột giọng nói quen thuộc chợt vang lên sát bên lỗ tai của cậu, “Ta nói rồi mà, khúc hát của Bạch Mẫu Đơn mới là nhất tuyệt.”

Không cần quay đầu Lục Tri Phi cũng biết là Thương Tứ đến.

“Tiểu My Yên đâu?” Lục Tri Phi hỏi.

“Yên tâm, Tinh quân đã dẫn y đi, không cần lo lắng..”

Vì vậy hai người liền an tĩnh lại, chăm chú nghe khúc.

Dưới ánh nên mông lung, tóc mái của thiếu niên xẹt qua đuôi lông mày, tay ôm tam huyền cầm, đeo mắt kính gọng vàng, nhãn nhặn tuấn tú. Một con chó săn nhỏ không biết đã chạy lên sân khấu từ bao giờ, ỷ ôi nằm bên chân chủ nhân.

Tầm mắt của thiếu niên rũ xuống nhìn chó cưng, trong mắt tràn ra một tia ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.