Yêu Quái Thư Trai

Chương 83: Chương 83: Song sinh (16)




Lục Tri Phi ôm giáo trình đi ra khỏi đại học, lúc nhìn thấy Lâm Bình An đè thấp mũ lưỡi trai vội vàng lướt ngang qua thì không khỏi dứng bước.

Khoảng mười giây sau, lại có một Lâm Bình An đuổi theo sát nút, Lục Tri Phi còn đang nghi hoặc vì sao có đến tận hai Lâm Bình An thì chợt cảm thấy một trận tà phong thổi qua, thời tiết đã sớm ấm lên lại đột nhiên lạnh xuống.

Qua vài giây nữa, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi vang dội gào thét đi ngang, trên chiếc xe cảnh sát cuối cùng còn cắm một cây quạt, trên quạt đính không ít lông chim đỏ rực trang trí, đặc biệt nổi bật.

Sau khi xe cảnh sát chạy qua, lại có một đám bác gái dẫm bước chân còn mạnh mẽ hơn vận động viên thể dục đuổi theo, “Dừng lại! Dừng lại! Trả quạt lại cho ta! Nếu không ta sẽ báo cảnh sát!”

Mà theo sau mông các bác gái chính là Lộc Thập, chạy vài bước lại nhảy lên gọi to, “Nhường một chút! Nhường một chút!”

Người đi đường xung quanh nhìn thấy kỳ cảnh này đều líu lưỡi, đây là làm cái gì? Vì vậy những người lớn gan, không tim không phổi, không sợ phiền phức liền đi theo sau, ồn ào một mảnh.

Mã Yến Yến chậm chân từ trường học bước ra, thấy tình hình này liên nói, “Ai nha, là thi chạy marathon à?!”

Nói xong, Mã Yến Yến lập tức làm vài động tác đè ép chân, “Xem ra đã đén lúc hoàng tử marathon như tớ xuất hiện rồi.”

Lục Tri Phi: “…”

Gió thổi qua mái tóc Lục Tri Phi, cậu nhìn cổng trường đột nhiên trở nên trống vắng, nói: “Không phải chạy marathon, là nhân yêu đại liên hoan.”

“Nhân yêu???” Mã Yến Yến kinh ngạc mở rộng miệng đến mức có thể nhét vào cả củ hành tây, “Chỗ nào chỗ nào?”

“Đừng, người đi yêu cũng đi rồi, hiện tại chỉ còn có quỷ.” Lục Tri Phi nói.

“Quỷ???” Mã Yến Yến cất cao giọng.

“Ừ, bây giờ là đại hội lăn lốp xe.” Lục Tri Phi bình tĩnh truyền bá tin đồn.

“Lăn lốp xe???”

“Đúng vậy, chính là giống như trong đại hội thể dục thể thao của trường, cùng thi xem ai lăn lốp xe nhanh hơn.”

Mã Yến Yến đầy đầu đều là dấu chấm hỏi, hoàn toàn không theo kịp tư duy của Lục Tri Phi.

Kỳ thực Lục Tri Phi thật ra cũng không thấy quỷ quái gì, chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng mà một giây kế tiếp, phía trước chợt truyền đến một tiếng ‘Rầm’, hai người theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy một người cuộn tròn lăn lông lốc từ đầu phố tới, hơn nữa còn giống như đụng phải vật gì mà dội ngược trở về.

Mã Yến Yến lập tức tưởng tượng ra một hình ảnh —— cả đám quỷ mặt trắng bệch, đầu lưỡi vươn dài, đỉnh đầu quanh quẩn hắc khí đứng ở trước vạch xuất phát làm ra tư thế chuẩn bị, mà trước mặt mỗi con quỷ đều có một người đang cuộn tròn thành hình bánh xe, từ phía sau truyền đến tiếng cười âm lãnh, còn có một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Đại hội lăn bánh xe lần thứ ba mươi hai, hiện tại chuẩn bị bắ đầu!” Tất cả quỷ quái nghe vậy liền dùng tứ chi cứng ngắc bắt đầu nhảy nhót theo điệu disco ăn mừng.

Mã Yến Yến sợ đến run lên một chút, Lục Tri Phi thực ra không có nhiều liên tưởng như vậy, bởi vì cái người lăn tròn kia cậu có quen biết. Là Lộc Thập.

Lộc Thập cũng nhìn thấy Lục Tri Phi, lập tức quay đầu chạy về phía này, “Tri Phi, thật là trùng hợp nha.”

“Đúng vậy.”

“Hắc hắc hắc.” Lộc Thập lộ ra nụ cười bản thân tự nhận vô cùng thánh khiết.

Nhưng mà Lục Tri Phi phảng phất đã thấy được một đám gạch men cực lớn.

Ấn tượng đầu tiên của Mã Yến Yến đối với Lộc Thập cũng khá tốt, cậu cảm thấy đối phương tuyệt đối là một thanh niên nghiêm túc, lời nói và hành động đều đứng đắn, trò chuyện không được vài câu cả hai đã bắt đầu trao đổi weibo. Sau khi biết được Lục Tri Phi vậy mà không có weibo, Lộc Thập đầu tiên chính là cảm thấy kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu rõ.

Y trịnh trọng vỗ vỗ vai Lục Tri Phi, “Cậu thực sự phải đi xem tường nhà của Tứ gia, tin tưởng tôi, cậu xem xong nhất định sẽ muốn đánh người.”

Lục Tri Phi: “…”

Hôm nay Lục Tri Phi dự định cùng Mã Yến Yến đi dạo chợ vải, vậy nên Thương Tứ cũng không đến đón người. Lộc Thập nhân lúc Mã Yến Yến gọi điện cho Đồng Gia Thụ liền nhỏ giọng báo cho Lục Tri Phi: “Tên Lâm Bình Dao kia đã xuất hiện, vừa rồi tôi đang đuổi theo y. Bất quá đại trận được Tứ gia củng cố quá lợi hại, đừng nói là quỷ khí, ngay cả yêu khí ba động quá lớn hay thiên địa nguyên khí vừa nhen lên cũng sẽ bị trận pháp trực tiếp bắt được, thành lập kết giới ngăn cản, vừa rồi lỗ mũi tôi thiếu chút nữa cũng bị đụng gãy.”

“Hoàn toàn không qua được sao?” Lục Tri Phi hỏi.

“Tác dụng lớn nhất của trận pháp chính là cân đối thiên địa nguyên khí, bảo hộ nhân loại. Người bình thường đi qua đương nhiên không thành vấn đề, nhưng yêu khí của tôi quá nặng, thực sự không có biện pháp.” Lộc Thập nhún vai, cực kỳ bất đắc dĩ.

Lục Tri Phi gật đầu, Lộc Thập lại dặn dò: “Tuy rằng trận pháp có tác dụng phòng hộ, thế nhưng nó sẽ không cơ linh đến mức biết bảo hộ đối tượng cụ thể nào đó, vậy nên nếu cậu muốn đi qua bên kia thì phải cẩn thận một chút.”

“Ừ, vậy hôm nay không đi mua đồ nữa.” Muốn đi chợ vải thì nhất định phải băng qua con đường phía trước.

Mã Yến Yến vừa cúp điện thoại đã nghe một câu như vậy, “A? Không đi? Vì sao chứ?”

Lộc Thập cũng không nén được kinh ngạc, Lục Tri Phi quả thực vô cùng quyết đoán, cùng đám tiểu yêu tinh biết rõ núi có cọp cũng phải dứt khoát trèo lên đúng là không giống. Nhưng như vậy phải làm thế nào đây, Tứ gia ngay cả một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cũng không có, bất lợi cho việc hòa hợp thể xác và tâm hồn

Đây quả thực là một vấn đề khổ não, Lộc Thập nghĩ. Tứ gia trước đó từng giúp y nhiều như vậy, y cũng thật lòng hy vọng Tứ gia có thể sớm ngày thể nghiệm sự hài hòa của sinh mệnh. Nhưng mà cho dù như vậy, Lộc Thập cũng không có khả năng xúi giục Lục Tri Phi xông vào nguy hiểm, hơn nữa trong lúc y còn đang tự hỏi, Lục Tri Phi đã viện xong một lý do vô cùng hợp tình hợp lý hẹn Mã Yến Yến hôm khác đi chọn vải.

Cùng lúc đó, Tiểu Kiều và Lâm Thiên Phong không hẹn cùng dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời, “Kết giới?”

Tiểu Kiều tiện tay bắt một thủ quyết, phát hiện nguyên lực muốn lưu động trong không khí cũng rất gian nan, quả thực bị áp chế. Cậu nhìn về phía Lâm Thiên Phong, người sau vẻ mặt nghiêm túc, “Quỷ đều không thấy.”

“Hẳn đã bị kết giới cô lập khỏi hiện thế.” Tiểu Kiều nói.

Nói cách khác, hiện tại toàn bộ thủ đoạn Lâm Bình An và Lâm Bình Dao sở hữu đều bị tước đoạt, triệt để biến thành người thường. Nghĩ tới đây, Tiểu Kiều không khỏi bật cười, “Không ngờ đến kết quả cuối cùng lại là như vậy, tòa thành kia chưa có ai đột nhập hay thoát ra được đã tự mình sụp đổ.”

Lâm Thiên Phong không quá hiểu những gì Tiểu Kiều nói, chỉ hỏi: “Hôm đó… rốt cuộc cậu đã nói gì với Lâm Bình An? “

“Tôi hỏi hắn có muốn báo thù hay không.” Tiểu Kiều xốc cặp sách tiếp tục đi tới.

“Ông ấy nói sao?”

“Hắn nói muốn, nằm mơ cũng muốn, thế nhưng tôi cho rằng hắn muốn nhất là một đáp án.”

“Đáp án?”

“Vì sao anh trai kính yêu lại đối xử với hắn như vậy?”

Thời khắc này Lâm Bình An đã chiếm được câu rả lời, hắn nhìn người đàn ông có bảy tám phần giống mình phía trước, đôi môi mím chặt nhìn chằm chằm. Trước khi kết giới mọc lên đúng một giây, hắn đã kịp thời dùng quỷ thuật dẫn dắt cảnh sát rời đi, hiện tại ở nơi này chỉ còn hai người, hắn và Lâm Bình Dao.

Đáp lại hắn chính là một tiếng cười khẽ của Lâm Bình Dao, “Em trai tốt của anh, đã nhiều năm như vậy, lẽ nào cậu không phải cũng tràn đầy thể hội sao?”

Lâm Bình An làm sao không thể hội được chứ, toàn bộ những thống khổ Lâm Bình Dao đã từng cảm nhận được, suốt mấy năm nay hắn đều nếm trải qua một lần, thậm chí còn có thể nói là thể hội càng sâu. Hắn cùng Lâm Thiên Phong, cũng giống như năm đó Lâm Bình Dao và hắn, nhìn thấy và không nhìn thấy cùng với bẩm sinh cầu mà không đến, không ngừng luân chuyển.

Hắn bắt đầu lý giải cảm giác dằn vặt năm đó của người anh trai cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lại bởi vì xung quanh không lúc nào không có quỷ quái tụ tập mà chịu đủ kinh hoảng. Đối phương là không nhìn thấy, nhưng cũng không có nghĩa sẽ không chịu ảnh hưởng, hơn nữa có lẽ là do cả hai đi lại quá gần, Lâm Bình Dao còn bị ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều.

“Thế nhưng, anh hoàn toàn có thể nói cho tôi biết, khi đó tôi cũng sẽ không có cảm thấy oán hận gì anh, thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn tự trách. Nếu như anh nói muốn mắt của tôi, tôi cũng có thể chia cho anh một con, vì sao phải bày ra ca giải phẫu đó?” Lâm Bình An siết chặt nắm tay, thanh âm khàn khàn.

“Không nên tự nghĩ mình cao thượng như vậy, cậu không phải cũng hạ độc thủ với đứa trẻ kia sao? Chúng ta là anh em, chúng ta vốn cùng là một loại người!”

Lâm Bình Dao nói nói, chợt cười rộ lên, tóc mái xoăn nhẹ che lại một con mắt của y, tiếng cười đó có vài phần âm lệ hòa lẫn với sự phong lưu nho nhã nhất quán, quỷ dị lại hài hòa.

Lâm Bình An chưa từng thấy anh trai như vậy, giật mình ngẩng người tại chỗ, mím môi nói không nên lời. Lâm Bình Dao còn nói: “Ông già luôn nghĩ rằng tao là một người thường, nên có cuộc sống của người thường, ông ta cảm thấy đem tao bứt ra ngoài là may mắn cực lớn của tao. Mà mày cũng cảm thấy vẫn đang bảo hộ tao, hy sinh cho tao. Đúng vậy, các người đều rất vĩ đại, rất lợi hại, chỉ có một mình tao là âm u, xấu xa, dơ bẩn, vậy phải làm sao bây giờ?”

Lâm Bình Dao mở rông tay, khóe miệng kéo thành một nụ cười tà dị, “Tao chỉ có thể biến mày thành một người như tao thôi.”

Lâm Bình An há hốc miệng, muốn nói rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng lại biến thành một tia tự giễu, “Như anh mong muốn.”

Nhưng mà trong lòng hắn chung quy cũng khó thể bình tĩnh lại, tất cả tâm tình đều xung động như một con quái thú điên cuồng gặm cắn bãi cỏ vốn đã hoang vu kia. Hắn vẫn là nhìn không được, mạnh mẽ tiến lên một bước, hói “Anh thực sự hận tôi và cha như vậy?”

Lâm Bình Dao chậm rãi lắc đầu, trong ánh mắt mang theo ý cười khiến kẻ khác phát lạnh, “Tôi không hận cậu, tôi yêu cậu.”

“Anh nói dối!” Lâm Bình An giận dữ.

Lâm Bình Dao lại chậm rãi nói, “Tôi còn nhớ rõ bộ dạng thanh cao năm đó của cậu, giống như trên người có sứ mệnh thời thời khắc khắc muốn bảo vệ tôi vậy, rất đáng yêu có phải không? Kỳ thực trong lòng mỗi người đều có một con quái thú hung ác, tôi bất quá chỉ giúp cậu phóng thích nó ra mà thôi.”

“Vậy cho nên, hiện tại anh là muốn nhìn nó nuốt trọn tôi mới hài lòng phải không?” Lâm Bình An ánh mắt sắc bén, trong mống mắt đã hiện lên chằng chịt tơ máu.

Lâm Bình Dao lắc đầu, “Tôi sao nỡ giết cậu chứ? Hơn nữa phương pháp song thai nuôi quỷ kia căn bản cũng là giả, chỉ có đám ngu xuẩn Hồng Kông kia mới có thể tin tưởng, kỳ thực con quỷ tôi nuôi trước giờ đều là cậu.”

“Tôi là người, không phải quỷ.” Lâm Bình An trầm giọng,

Lâm Bình Dao lại hỏi ngược: “Người và quỷ thì có gì khác nhau?”

Điên rồi! Lâm Bình An thực sự cho rằng Lâm Bình Dao đã điên rồi! Tất cả mọi chuyện đều giống như một vở kịch rối hoạt kê, năm đó hắn không nên cứu Lâm Bình Dao, cùng chết hết coi như xong việc!

Mà giờ khắc này, Lâm Bình An chợt nhớ đến Lâm Thiên Phong, bỗng nhiên cảm thấy một trận vui sướng, phảng phất đã bắt được một cái phao cứu mạng cuối cùng: “Bây giờ anh có nói cái gì cũng vô dụng, có người của thư trai ở đây, chúng ta chỉ còn một con đường chết.”

Lâm Bình Dao rốt cục thu liễm ý cười, “Cậu muốn chết?”

Lâm Bình An châm chọc, “Anh không phải đã nói người vừa quỷ không có gì khác nhau sao?”

“Tôi không cho phép. Mạng của cậu thuộc về tôi, chỉ tôi mới có quyền quyết định.” Thanh sắc của Lâm Bình Dao cực kỳ âm ngoan, ánh mắt gắt gao chiếu thẳng vào mắt Lâm Bình An, bước lên phía trước.

Nhưng mà y tiến lên một nước, Lâm Bình An lại lui về một bước, “Mạng của tôi do tôi quyết.”

Lâm Bình Dao cảnh giác, “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi chưa từng nói muốn báo thù? Tôi đã từng bảo vệ anh, anh lại đối với tôi như vậy, anh trai. Ngay từ đầu tôi cũng không biết chân tướng của ca giải phẫu kia, vẫn luôn không hiểu vì sao anh lại ra nước ngoài không dám đối mặt với tôi, luôn nghĩ làm sao mới có thể cho anh biết tôi không trách anh. Nhưng khi tôi biết được sự thật, tôi liền hận anh hơn gấp bội, sau đó anh còn hợp tác với đám Hồng Kông kia giăng bẫy tôi, tôi chỉ hận không thể ăn thịt anh, uống máu anh, trong lòng vẫn luôn tính toán phải dùng phương thức gì mới có thể khiến anh đau khổ nhất.”

Giọng nói của Lâm Bình An ban đầu giống như phải xé rách cổ họng vọng ra ngoài, trầm thấp khàn đặc, thế nhưng càng nói, thanh âm lại càng nhẹ nhàng, mang theo một tia vui vẻ giải thoát.

Lâm Bình Dao cũng phát giác không thích hợp, chuông báo động trong lòng reo vang, y bước dài về phía Lâm Bình An, thế nhưng tay của Lâm Bình An còn nhanh hơn vài phần.

Hắn trực tiếp bẻ gãy mệnh bài của mình, khối ngọc rơi xuống mặt đất vang lên hai tiếng giòn vang, vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ.

“Anh không phải nói người hay quỷ đều giống nhau sao?” Lâm Bình An sinh lòng độc địa nói: “Không, người so với quỷ lại càng đáng sợ. Tiếc là tôi sẽ biến thành quỷ, nhưng anh vẫn cứ không nhìn thấy tôi… A…”

Máu tươi hộc ra, Lâm Bình An giống như cây cỏ trong nháy mắt héo rũ, khoảnh khắc toàn bộ sinh cơ đều đã sói mòn. Lâm Bình Dao tiếp được thân thể em trai nặng nề ngã xuống, nhìn đôi mắt mở to và khóe miệng máu tươi không ngừng tuôn ra máu tươi, trong mắt đều là không thể tin tưởng cùng với cuồng loạn, “Tại sao có thể như vậy… Vì sao?!”

Mà trong một góc tối vô cùng tầm thường, Lâm Kính nhận được tin tức vội vàng chạy tới cũng thấy được tất cả, giữa lúc kinh ngạc cũng đồng thời dâng lên lửa giận hừng hực. Tên Lâm Bình Dao này, hóa ra từ đầu đến cuối đều đang lừa bọn họ!

Bây giờ nên làm gì? Nên làm cái gì bây giờ?

Trong lúc nhất thời Lâm Kính không có chủ ý, hắn xung động muốn lao ra ngoài trực tiếp giết Lâm Bình Dao cho hả giận, nhưng tia lý trí cuối cùng trong đầu lại kéo hắn trở về.

Lâm Kính nén tâm tình, chuẩn bị trở về tìm chú út thương lượng. Thế nhưng hắn chưa đi được bao xa liền chạm mặt cảnh sát, có chút chột dạ thay đổi tuyến đường, kết quả lại gặp Tiểu Kiều và Lâm Thiên Phong trong một con hẻm nhỏ.

Hắn vốn định vòng qua bọn họ rời đi, thế nhưng nghĩ lại, cho dù phương pháp song thai nuôi quỷ là giả nhưng thủ thuật cấy ghép mắt âm dương của Lâm Bình Dao cũng đã thành công nha! Bọn họ bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, nếu như không thu về chút ít lợi tức chẳng phải đã quá thua thiệt rồi sao?

Hơn nữa, Lâm Kính ngẩng đầu nhìn, hiện tại đang ở trong kết giới, quỷ quái đều bị khống chế, tất cả mọi người đều không có pháp thuật trên người. Nếu như muốn động thủ, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.

Đối phương chỉ là hai thiếu niên choai choai, nếu như ra tay bất ngờ…

Đầu óc Lâm Kính không ngừng xoay chuyển, mà hắn cũng biết thời gian vô cùng cấp bách, phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.