Yêu Quái Thư Trai

Chương 140: Chương 140: Trà




Một ngày đêm nữa lại vô thanh vô tức lướt qua Đô nghiễm chi dã, nhưng hôm nay nơi này lại có chút bất đồng. Trước đây, bất luận là một ngày nào đều có chút khô khan kéo dài dằng dặc, nhìn không thấy hy vọng cũng không thấy quang minh, cho dù là mấy trăm hay mấy nghìn ngày đêm đều không có cái gì khác biệt.

Thế nhưng hôm nay, thời gian giống như đột ngột biến nhanh.

Nhóm yêu thú chạy loạn khắp nơi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đám lửa đang bốc cháy ngùn ngụt xung quanh, hỏa quang phản chiếu trong đồng tử của bọn chúng cũng giống như đang thiêu đốt cái gì đó.

Bọn chúng bắt đầu bất an, nôn nóng, khủng hoảng, có nhóm hoặc ngửa mặt lên trời hú dài, hoặc lại có nhóm trực tiếp lao vào nhau hung hăng cắn xé một trận để giải tỏa sự bức bối trong lòng. Tất cả đều là mồi lửa, chậm rãi bén vào trong lòng bọn chúng, sau đó lại thiêu đốt máu thịt và huyết quản từ bên trong, khiến bọn chúng gần như bị thiêu trụi thành tro bụi.

Chúng nó đang kinh hoảng chuyện này, bất quá tình cảnh Lân Phiến biến hóa kia lại khắc thật sâu vào tâm thức của bọn chúng, hoàn toàn không thể xua tan. Ẩn giấu sâu trong thái độ nôn nóng kia là những gì? Vì sao phải lo lắng nhiều như vậy? Vì sao phải khẩn trương đến như vậy?

Chúng nó không ngừng dốc sức chạy, dùng tiếng hú dài dã tính và hành động chém giết mạnh mẽ đến bứt phá lớp gông cùm xiềng xích nọ, từ trong máu tươi đầm đìa tìm kiếm sự đột phá.

Lục Tri Phi vùi vào lòng Thương Tứ, đứng dưới sự che lấp của tán Kiến mộc dày rậm, quan sát tất cả mọi việc phát sinh ở bên ngoài. Máu tanh, bạo lực, thảm thiết, chấn động… tất cả đều làm cậu đứng sững thật lâu không thể phát ra thanh âm.

Thế nhưng cái ôm của Thương Tứ lại là ấm áp, điều này khiến cho Lục Tri Phi một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, mà Thái Bạch Thái Hắc càng là ngồi phịch trên đùi Thương Tứ trực tiếp ngủ say, tâm tư hời hợt đến không gì sánh kịp.

Đến gần nửa đêm, Cửu Ca và Lân Phiến rốt cục cũng trở về.

Lân Phiến sau khi trải qua một ngày học tập kiến thức cơ bản của nhân loại, tư thế đi đường đã bình thường hơn rất nhiều, cũng mặc vào quần áo sạch sẽ, thoạt nhìn vẫn là một thiếu niên rất sáng láng.

Là một thiếu niên có sừng trên trán.

“Mọi người khỏe không?” Thiếu niên Lân Phiến lễ phép chào hỏi, hai mắt lấp lóe quang mang, khuôn mặt ửng hồng, bàn tay quơ quơ có một chút cảm giác đáng yêu ngờ nghệch.

Thái Bạch Thái Hắc thở phì phò leo lên đầu Thương Tứ, lớn tiếng trả lời, “Đều rất khỏe!”

“Đã ăn cơm chưa?” Lân Phiến cảm thấy được cổ vũ, không ngừng cố gắng.

“Không có!” Thái Bạch Thái Hắc giơ lên đôi tay nhỏ bé.

Lục Tri Phi nhìn về phía Cửu Ca, “Đây là anh dạy?”

Cửu Ca nhún vai, y thực sự đã lăn lộn ở thế giới loài người rất nhiều năm, thế nhưng muốn y dạy kẻ khác cách làm người lại thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu. Vì vậy y không tự chủ được đưa ánh mắt hướng về phía Thương Tứ, Thương Tứ lại trả về một cái trợn trắng, “Người của chính mình, chính mình dạy dỗ, đừng cứ trông cậy vào ta.”

“Tứ gia, ta có thể giúp ngài mua hộ rất nhiều đồ vật!” Cửu Ca tỏ ý lấy lòng, thế nhưng Thương Tứ lại không hề dao động.

“Lần này bảo đảm trong vòng ba tháng liền gửi về đến tận nơi!” Cửu Ca thề thốt, thế nhưng Thương Tứ vẫn không chút nao núng, đồng thời còn nhắc nhở: “Thiếu niên một sừng của ngươi chạy rồi.”

“A?” Cửu Ca quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lân Phiến đang chạy băng băng trong đám cỏ, đi lại như gió, y vội vàng hô to, “Ngươi đi đâu vậy!”

“Săn bữa tối!” Lân phiến cũng không quay đầu lại, vừa rồi Phượng Hoàng đã dạy hắn, ở thế giới loài người phải bỏ ra sức lực mới nhận được hồi báo, muốn có cơm ăn phải nỗ lực lao động.

Vả lại, vừa rồi hai bé mập kia cũng nói như vậy.

Lục Tri Phi vây xem toàn bộ quá trình dám khẳng định, đây tuyệt đối là do Thái Bạch Thái Hắc cố sức giật dây, hai bé mập này vì đồ ăn không gì là không làm được!

“Nỗ lực lên! Nỗ lực lên!” Thái Bạch Thái Hắc nhiệt tình vỗ tay, gương mặt tròn trịa như bánh bao mang đầy nét ngây thơ. Sau đó một khắc, bọn họ liền thấy Lân Phiến một cước đá bay con heo thú bộ dạng tương tự heo rừng, tiếp theo hung tàn lao lên cắn cổ đối phương.

“Phụt!” Máu tươi phun trào, tiếng hoan hô của Thái Bạch Thái Hắc hơi ngừng lại, bốn cánh tay béo nẫm cứng lại giữa không trung, gió thổi qua, lạnh thấu tim. Lục Tri Phi chọt chọt cái mặt tròn xoe của hai bé, chà, hóa đá rồi.

Cố tình, lúc này Lân Phiến còn quay đầu lại nhìn Thái Bạch Thái Hắc nở nụ cười tranh công, vừa nhếch miệng, máu tươi đã nhỏ giọt rơi xuống.

Hàm răng của Thái Bạch Thái Hắc bắt đầu run lên, cố gắng nhịn được hai giây, sau đó hít mũi một cái ‘Oa oa’ hai tiếng khóc lớn.

“Đáng đời.” Thương Tứ nói.

Cửu Ca cũng giận điên người, tiến tới nắm lấy sừng trên dầu Lân Phiến, một đường kéo về. Lân Phiến bị nắm yếu điểm, vừa giãy dụa vừa loạn kêu, thế nhưng đến cùng vẫn là không đánh lại được Cửu Ca, từ một con mãnh thú giương nanh múa vuốt biến thành một thiếu niên yếu đuối chỉ có thể khóc thút thít.

“Buông sừng của ta ra! Buông ra!”

Cửu Ca vứt Lân Phiến xuống dưới tán Kiến mộc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cái miệng dính đầy máu tươi của đối phương và bộ quần áo đã hoàn toàn không thể cứu vãng được. Vừa nãy còn là một thiếu niên thanh xuân thoát tục, lúc này đã triệt để biến thành sát nhân biến thái.

“Ngươi bây giờ là nhân loại, nhân loại sẽ không ăn thịt sống cũng sẽ không tùy tiện cắn cổ của người khác, biết không?” Cửu Ca nói.

Lân Phiến ôm đầu gối ngồi xổm, khóe mắt ngấn nước còn lộ vẻ tức giận, quay đầu qua chỗ khác không thèm để ý.

Cửu Ca vừa giờ tay lên muốn đem người tát bay, nhìn thấy bộ dạng này của Lân Phiến lại cố nhịn xuống. Hiện tại đối phương đã là nhân loại, không có da dày thịt béo như trước đây, không thể đánh quá nặng tay.

Cửu Ca suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi đứng lên, quay mặt về thân cây xám hối, nếu dám lười biếng tối nay không được ăn cơm.”

Lân Phiến nghe nói không được ăn cơm tối thì bất đắc dĩ đứng dậy, quay mặt về phía thân cây đứng nghiêm. Cửu Ca tỉ mỉ xác nhận vài lần đối phương thực sự đã dứng tốt mới quay đầu lại, bước đến ngồi xuống cạnh Thương Tứ.

Lục Tri Phi ở bên cạnh chuẩn bị cơm tối, Thái Bạch Thái Hắc đã khóc mệt ôm lấy tay Thương Tứ ngủ mất, hai người cứ thế ngồi yên, trầm mặc không nói.

Kỳ thực trầm mặc chỉ có một mình Cửu Ca, Thương Tứ chính là lười biếng dựa vào thân cây nhìn Viên Viên nhà mình, làm sao thoải mái liền làm như vậy. Qua một lát, vì quá nhàm chán hắn cũng chỉ đành hướng về phía Cửu Ca, “Có chuyện mau nói có rắm mau thả, ta cũng sắp vì ngươi sốt ruột đến phờ người.”

Cửu Ca chính là đang chờ những lời này, “Là thế này, Tứ gia, ta nghĩ lưu lại một ít mồi lửa ở Đô nghiễm chi dã, như vậy biết đâu sẽ có yêu thú khác gặp được tạo hóa như Lân Phiến.”

Thương Tứ gật đầu, “Cũng không tệ, Đô nghiễm chi dã đã đến lúc có một ít cải biến rồi.”

“Thế nhưng…” Cửu Ca nhức đầu, “Thời gian duy trì chân hỏa không được lâu lắm, đốt một chút liền tàn mất rồi, ta cũng không thể cứ ở mãi nơi này để thêm lửa mà, có phải không?”

“Liên quan gì đến ta.” Thương Tứ nói.

“Tứ gia, ta chính là một con chim.”

“Ngươi muốn tạo phản hay sao?” Thương Tứ trừng mắt.

“Làm sao dám. Chúng ta đều biết Tứ gia ngài là người thiện lương nhất, lợi hại nhất, trên đời không ai tốt hơn Tứ gia được.” Cửu Ca nói xong liền vươn tay ôm chặt đầu.

Thương Tứ liếc mắt nhìn y, nói: “Vậy ngươi che đầu làm gì? Sợ ta đánh ngươi sao? Ngươi không phải nói ta là người thiện lương nhất sao?”

“Hắc hắc…” Cửu Ca vì biểu thị trung tâm, vội vàng lấy tay xuống, kết quả vừa lộ đầu ra, Thương Tứ đã giáng một cái tát xuống, “Người thanh niên, nên học hỏi nhiều một chút!”

Nước mắt của Cửu Ca cũng sắp trào ra, trước đây trong đám người bọn họ, y là kẻ bị Tứ gia đánh nhiều nhất, ngay cả con chim trĩ lòe loẹt Ngô Khương Khương cũng ít chịu tội hơn y!

Lộc Thập còn chuyên một tặng y một bức tranh chữ —— Ba ngày không đánh liền leo nóc nhà lật ngói.

Vì vậy, Cửu Ca liền nhân lúc đối phương ngủ say liền đốt rụi mớ lông tóc của hắn, đừng hỏi yêu quái vì sao thích thương tổn lẫn nhau, đại khái là do cả đám đều sống lâu đến nhàm chán rồi đi.

“Tứ gia, ta đã trưởng thành…” Cửu Ca yếu ớt khiếu nại.

Thương Tứ không có ý kiến gì, mà lúc này, thanh âm già nua của Kiến mộc lại vang lên, “Mồi lửa cứ lưu lại ở chỗ của ta đi, ta sẽ giúp các ngươi canh chừng.”

Thương Tứ lập tức cự tuyệt, “Không được.”

Cửu Ca hỏi: “Vì sao chứ?”

“Kiến mộc là một thân cây, người làm sao giúp ngươi bảo quản mồi lửa?” Thương Tứ hỏi ngược lại.

Cửu Ca lúc này mới nghĩ tới, lập tức nảy người đè ý niệm kia xuống. Kiến mộc lại khuyên: “Ta không giống những cái cây thông thường, các ngươi có thể dùng nhánh của ta làm đuốc, như vậy lửa của tiểu Phượng Hoàng sẽ giữ được rất lâu không tắt.”

“Như vậy không phải cần chặt cây sao? Tuyệt đối không được!” Cửu Ca lắc đầu liên tục, nếu y dám làm như vậy, đừng nói Tứ gia sẽ làm thịt y, ngay cả bản thân y cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Kiến mộc mỉm cười vô cùng ôn hòa, “Không cần lo lắng như vậy.”

“Không được.” Thái độ của Cửu Ca cực kỳ kiên quyết.

Lục Tri Phi muốn đến gọi bọn họ ăn cơm, nghe được nội dung cuộc trò chuyện, không hỏi hỏi: “Dùng thứ khác để thay thế không được sao?”

“Không thể.” Thương Tứ lắc đầu, “Chân hỏa của Phượng Hoàng rất lợi hại, vật của thế giới vừa chạm vào liền thành tro bụi, không có thứ gì có thể thừa nhận nhiệt độ của chân hỏa.”

Lục Tri Phi nghe vậy thì hơi suy tư, lại nói: “Mọi người không phải biết lập trận pháp sao? Có loại trận pháp gì có thể bảo tồn mồi lửa không? Giả dụ như làm thành đèn lồng, như con diều cá chép này vậy.”

Lời nói của Lục Tri Phi thật ra khiến Thương Tứ nghĩ ra phương pháp, bất quá trận pháp chuyện dụng thực sự không có, nếu muốn làm ra còn phải đẽo gọt từ từ.

Mà Cửu Ca lại ném cho Lục Tri Phi một ánh mắt cảm kích, thảo nào Ngô Khương Khương và Lộc Thập đều dặn dò y, nói nhất định phải làm tốt quan hệ với Tứ cô nãi nãi, chỉ vài câu liền thành công kéo Tứ gia làm việc rồi!

Tứ cô nãi nãi thật là một người tốt, không chỉ đơn thuần cứu vớt Đại ma vương độc thân lớn tuổi mà chính là đang cứu vớt thế giới nha.

Ăn cơm tối xong, Cửu Ca lại bưng một mâm thức ăn qua cho Lân Phiến, Thương Tứ thì thu nhặt nhánh cây bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên mặt đất. Lục Tri Phi sợ quấy rầy bọn họ, liền mang theo Thái Bạch Thái Hắc qua một bên pha trà.

Lá trà là loại Thương Tứ thường mang theo bên người, nước là nước suối gần đó, trà khi vừa pha xong có hơi chát, thế nhưng uống nhiều vài hớp vẫn có thể phẩm ra một tia vị ngọt.

Lục Tri Phi mang đến cho Thương Tứ uống, Thương Tứ nhấp một hớp nhỏ, thấy Lục Tri Phi chăm chú nhìn mình thì liền hiểu được đối phương đang suy nghĩ gì, nói: “Cái này gọi là Vọng Sinh trà, mỗi người uống vào đều sẽ cảm thấy hương vị khác biệt.”

Hương vi khác biệt? Lục Tri Phi cảm thấy thật thần kỳ.

Thương Tứ liền cười nói: “Ta đoán, ngụm đầu tiên em uống nó, vị đạo tuyệt đối không tốt, bởi vì bản thân em cũng không phải người thích uống trà. Thế nhưng ngụm thứ hai hương vị sẽ tốt hơn, bởi vì em hy vọng nó sẽ trở nên vừa miệng, nó sẽ căn cứ khẩu vị của em mà làm ra cải biến. Bất quá, trên thực tế nước trà vẫn là như vậy, chỉ vì người uống không giống nhau nên vị đạo mới khác đi.”

Lục Tri Phi đã hiểu, xoay người đưa tách trà đã nguội đến bên môi Thái Bạch Thái Hắc, dụ dỗ hai bé mập uống một ngụm. Hai bé mập lập tức chép chép miệng, “Thật ngọt! Muốn nữa!”

Lục Tri Phi đưa cả tách trà cho hai đứa, sau đó lại quay đầu liếc nhìn lửa trại Thương Tứ đã nhóm lên, “Là do nước sao?”

“Ừ.” Thương Tứ một bên tiếp tục vẽ, một bên giống như lơ đãng hỏi: “Em nghĩ ta sẽ uống ra hương vị gì?”

Hương vị Thương Tứ thích sao?

Đại hồng bào? Trà xuân Long Tĩnh? Tước Thiệt? Trong đầu Lục Tri Phi lướt qua vô số loại danh trà, thế nhưng lại không xác định được câu trả lời chính xác. Cậu đoán không được liền trực tiếp đi hỏi Thương Tứ.

Thương Tứ trả lời nói: “Là ngọt.”

Ngọt? Lục Tri Phi không tin, Thương Tứ thích uống tà như vậy, làm sao sẽ thích vị ngọt chứ?

Đối diện với ánh mắt chất vấn của Lục Tri Phi, Thương Tứ hướng về phía cậu chớp mắt mấy cái, “Bởi vì trà này là do Viên Viên em pha mà.”

Lục Tri Phi: “… Chuyên tâm nghiên cứu, đừng có thất thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.