Yêu Quái Thư Trai

Chương 104: Chương 104: Tranh cãi




“Sư phụ ngươi thay ngươi cản lại đám người của Thanh sơn, nhưng bọn họ có ước định gì thì ta cũng không biết.”

“Sư phụ ngươi đưa ngươi tới Côn Lôn sơn cũng không phải muốn giam hãm ngươi. Ta từng nghe y nói, chỉ có Côn Lôn mới có thể bảo trụ mạng sống cho ngươi.”

“Nếu như y thật sự phản bội ngươi, nhất định sẽ đem bảng chữ mẫu ngươi giấu kỹ đi tiêu hủy, thế nhưng y không làm vậy.”

“Y từ đầu đến cuối cùng chưa từng bỏ rơi ngươi.”

Mỗi câu nói của Trầm Thương Sinh giống như chùy sắt đánh mạnh vào trái tim của Liễu sinh. Thế nhưng năm đó hắn thực sự cái gì cũng không biết sao? Không, hắn không phải chưa từng cảm thấy hoài nghi.

Tu vi của sư phụ hắn cao như vậy, cho dù Liễu sinh có thúc ngựa tu tập thêm trăm năm cũng không thể đuổi kịp, như vậy ngày hôm đó vì sao hắn có thể hạ sát được người nọ? Hàng loạt vết thương trên người sư phụ là từ đâu tới?

Nếu như lúc đó hắn có thể tĩnh tâm nghe lời sư phụ nói, nếu như có thể thoáng ngăn chặn lòng căm phẫn và lệ khí trong ngực, có phải mọi chuyện sẽ khác đi rồi chăng?

Thế nhưng, hậu diện Côn Lôn sơn lạnh đến như vậy, hắn vừa nghĩ tới từ nay về sau sẽ bị giam cầm tại đó, vĩnh viễn không có cơ hội rời đi thì toàn bộ huyết dịch trong người cũng phảng phất như bị đông lại.

Hắc tức giận chất vất, thậm chí dùng kiếm tương hướng, thế nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, đối diện chỉ còn lại phong tuyết tận xương, không còn thân ảnh của sư phụ.

Cả thiên địa một mảnh tráng xóa, hàn ý tích lũy nhiều năm từ trong những ngõ ngách trái tim dũng mãnh ùa ra, cô độc như kim đâm ghim vào khắp tứ chi bách hài. Cũng không biết đã qua bao lâu, thân thể hắn bắt đầu cứng lại, mắt càng lúc càng đau đớn, hắn giống như vừa đứng đó trong chốc lát rồi lại giống như đã qua tận trăm năm.

Chỉ có máu từ trong người chảy ra là ấm áp, từng giọt nhỏ xuống nền tuyết, ấm áp như năm đó khi còn ở trên Chung Nam sơn vậy.

Cái chết, biết đâu chẳng phải một loại trốn tránh. Đã chết rồi nhưng hắn lại vẫn không cam lòng, giống như một tia cô hồn dã quỷ quanh quẩn trên nhân gian này. Hắn thực sự đã làm sai sao? Thế nhưng vì sao lại như vậy chứ? Nếu như không phải những kẻ đó ức hiếp đến trên đầu hắn, hắn làm sao sẽ ra tay phản kháng?

Hắn vì sao không thể phản kháng?!



Cuộc gặp gỡ giữa Liễu sinh và Trầm Thương Sinh bình thản mở màn, cứng ngắc kết thúc. Trầm Thương Sinh nói ra vài chuyện về Thải Vi, thoạt nhìn giống như cũng không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì với Liễu sinh, hắn vẫn vội vàng độ hồn như cũ, tựa hồ muốn bước tới cùng trên con đường mình đã chọn. Về hết thảy những việc này, Thương Tứ đều biết, đám Ảnh yêu cách một đoạn thời gian sẽ đem tình hình gần đây của Liễu sinh báo cáo cho hắn.

Trên thực tế, kết quả cuối cùng của câu chuyện giữa Trầm Thương Sinh, Liễu sinh và Thải Vi, Thương Tứ cũng không biết, hiện tại xem lại, hóa ra còn đủ quanh co. Bất quá Thương Tứ cũng không phải tổng đài gỡ rối tơ lòng, Liễu sinh nếu tự mình không suy nghĩ thông suốt được thì cứ từ từ, không vội.

Nhưng ngược lại chính là Tiểu Kiều, Thương Tứ nhìn bộ dạng thiếu niên gắt gỏng hoàn thành việc đăng ký hộ khẩu, giống như có điều suy nghĩ. Năm đó người Cù Thanh Hành không yên tâm nhất chính là vị đệ tử này, thế nhưng hắn bất đắc dĩ lại là bán yêu, tự thân đều khó bảo đảm, vì không muốn tạo thêm phiền phức cho Tiểu Kiều nên mới phải vượt đường xa chạy đến Bắc Bình.

Thương Tứ không thể giúp đỡ Cù Thanh Hành, ngoài ý muốn lâm vào ngủ say, lúc hắn tỉnh lại đã vô cùng hoài cảm sự qua đời của cố nhân, mà một phương diện khác lại cảm thấy cực kỳ may mắn. May mà hiện tại thiên hạ thái bình, tất cả những mong muốn của Thanh Hành đều đã thực hiện được, Tiểu Kiều cũng bởi vì sai sót ngẫu nhiên mà còn sống, bọn họ có thể bắt đầu cuộc đời mới.

Thương Tứ cho rằng những việc này là rất dễ, bởi vì hắn đã trải qua quá nhiều bãi bể nương dâu, vương triều chuyển đổi, chỉ cần con người trên mảnh đất này còn tồn tại, như vậy hắn liền có thể an ổn sống tiếp.

Chỉ là, Tiểu Kiều lại không giống.

Thương Tứ lần nữa vứt qua một ánh mắt, nói: “Hôm nay chỉ tới đây thôi, chuyện đăng ký hộ khẩu ngày mai lại tiếp tục, Tri Phi còn ở nhà chờ đấy.”

Tiểu Kiều biết tình cảm giữa Thương Tứ và Lục Tri Phi rất tốt, cũng cảm thấy không có gì lạ, chỉ “Ừ” một tiếng rồi quay người trở về.

Thương Tứ xoa xoa đầu Hoa Mộc Thiếp, bảo bé đã đến lúc trở về, lại quay đầu nói với Liễu sinh: “Hôm rằm tháng bảy, nhớ tới thư trai tìm ta.”

Đưa Hoa Mộc Thiếp về cửa hàng tiện lợi, lúc hai người trở về thư trai quả nhiên Lục Tri Phi đang chờ ngoài hành lang phòng khách. Cậu mặc một cái áo thun mềm màu trắng sạch sẽ cũng với cái quần pyjama màu chàm nhàn nhã ngồi đó, bên cạnh còn đặt cái radio kiểu cũ của Thương Tứ, vừa nghe mấy hý khúc mà Thương Tứ thường nghe, vừa vẽ tác phẩm thiết kế.

Tiểu Kiều không muốn lại bị đau mắt hột, rất thức thời nhanh chóng trở về phòng. Thương Tứ rón rén từ sau lưng bước qua, một hơi ôm lấy Lục Tri Phi, dùng lực mạnh đến cậu cũng bị kéo nằm dài ra sàn.

Lục Tri Phi cũng không giãy dụa, nằm trên sàn nhà sắc mặt tự nhiên nhìn Thương Tứ vừa nhào lên người mình, hỏi: “Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”

Thương Tứ nằm nghiêng bên cạnh thanh niên, một tay chống đầu bễ nghễ nhìn qua, nói: “Vì nhớ em nên mới về sớm.”

“Đừng ba hoa.” Tuy rằng ngoài miệng Lục Tri Phi nói như vậy, thế nhưng thân thể lại rất thành thực dựa vào lòng Thương Tứ. Tuy rằng cậu không phải kiểu thích dính người, bất quá mấy hôm nay mỗi tối Thương Tứ đều cùng Tiểu Kiều ra ngoài, Lục Tri Phi một mình ở lại thư trai cùng Thái Bạch Thái Hắc, hai bé mập cách mỗi mười phút đều sẽ hỏi một lần ‘Vì sao chủ nhân chưa trở về’, nghe được nhiều lần, cậu cũng không khỏi cảm thấy nhớ nhung.

Thật kỳ quái, rõ ràng Thương Tứ chỉ là về trễ mà thôi, thế nhưng cậu vẫn sẽ cảm thấy cái loại tâm tình ‘tưởng niệm’ này.

“Sùng Minh trở về chưa?” Thương Tứ hỏi.

“Còn không có, trước khi ăn cơm tối có gọi về, bảo rằng hôm nay phải xã giao, có thể sẽ về trễ một chút.”

Thương Tứ nhướn mày, “Hắn gọi cho em?”

“Đúng vậy, đoán chừng là do Tiểu Kiều không chịu tiếp điện thoại của anh ta.” Lục Tri Phi ban đầu cũng hơi kinh ngạc, dù sao trước giờ Tiểu Kiều cùng Sùng Minh vẫn là một đôi như hình với bóng, bọn họ lại có khế ước, tâm ý tương thông, dù giận dỗi cũng không đến mức nháo thành như vậy.

Thương Tứ nói: “Cậu ta không phải đang giận dỗi với Sùng Minh, là đang giận dỗi với chính mình đấy.”

“Chuyện như thế nào?” Lục Tri Phi chộp lấy bàn tay đang nghịch tóc mình của Thương Tứ, thần sắc nghiêm nghị.

“Thanh Hành đem y giao phó cho ta, hiển nhiên hy vọng y có thể sống được vui vẻ. Ta cũng mong y có thể buông bỏ quá khứ, sống một cuộc sống vô ưu vô lự như những thiếu niên bình thường khác, đi học cũng được, đi ra ngoài chơi cũng được, chỉ cần không phải lo lắng vượt qua những tháng ngày nơm nớp sợ hãi như xưa nữa là tốt rồi. Thế nhưng cũng là do tuổi tác của y, như vậy càng khiến y khó thoát khỏi bóng đen quá khứ.”

Thương Tứ để Lục Tri Phi gối lên tay mình, ôm người thanh niên đắm trong ánh trăng và những điệu hát dân gian, chậm rì rì nói, “Nhiệm vụ của y không giống những kẻ ra tiền tuyến, chỉ cần dựa vào một bầu nhiệt huyết, lòng dạ rộng rãi. Đối với cái tuổi đó mà nói, thực sự quá sức miễn cưỡng.”

Lục Tri Phi lo lắng nghe, trong đầu hiện lên tình tiết của những bộ phim gián điệp kháng chiến thường chiếu trên truyền hình. Hiện thực thông thường vẫn tàn khốc hơn phim ảnh rất nhiều, chỉ cần hơi lơ là liền phải mang họa sát thân, lúc nào cũng giống như đi trên băng mỏng, cho dù là người trưởng thành chuẩn bị đầy đủ cũng không khỏi vì vậy bất an hốt hoảng, huống chi là một thiếu niên bị thúc đi lên vị trí kia nhưng Tiểu Kiều.

“Tuy rằng hiện tại nhìn y giống như đã hòa nhập vào sinh hoạt hiện đại, thế nhưng thực tế đây chỉ là năng lực ngụy trang cường hãn mà thôi. Tiểu thiếu gia tâm cao khí ngạo nhà chúng ta, từ trước đến giờ đều là y đến bảo hộ người khác, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, cái gì cũng không làm được như hiện tại, thậm chí còn cần Sùng Minh ra ngoài bôn ba kiếm tiền nuôi gia đình?! “

Lục Tri Phi khẽ run, “Vậy nên cậu ấy mới muốn giải thoát khỏi loại trạng thái này, một lần nữa đeo trách nhiệm lên người mình?”

“Cũng gần giống như vậy.” Thương Tứ hít sâu một hơi mùi vị sữa tắm nhẹ nhàng trên người Lục Tri Phi, lỗ tai giật giật, “Sùng Minh đã trở về.”

Lục Tri Phi nghe vậy liền đẩy một cái thật mạnh, miễn cho Sùng Minh vừa vào nhà đã thấy được tình cảnh bọn họ ôm nhau nằm dài trên hành lang, chướng tai gai mắt, “Suỵt! Đừng cử động, xem ta đi.”

Nói rồi, Thương Tứ vươn tay tắt radio, ngón tay búng nhẹ, một kết giới vô hình mọc lên bên cạnh bọn họ, bao trùm thân thể cả hai. Mà Sùng Minh đi vào nhà, nhìn quanh khắp nơi một chút, không thấy có người liền trực tiếp bước ngang qua bên cạnh bọn họ.

Lục Tri Phi không dám phát ra thanh âm, nếu như lúc này mới để bị phát hiện, đã không còn là vấn đề chướng tai gai mắt nữa. Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ cho rằng hai người nằm trên mặt đất được kết giới che phủ kia, có phải đang làm chuyện gì không thể bị người khác thấy hay không.

Hơn nữa, lần trước lúc Thương Tứ gọi ra kết giới đúng thực là vì làm chuyện xấu, còn là do Lục Tri Phi tự mình yêu cầu.

Thương Tứ xấu xa nhìn vành tai đỏ ửng của Lục Tri Phi, cúi đầu ghé vào tai cậu, thổi nhẹ một làn hơi nóng, “Tối nay ngoài trời không lạnh lắm.”

“Anh đừng nằm mơ.” Lục Tri Phi lạnh lùng cứng rắn cự tuyệt, cậy tuyệt đối sẽ không lại lăn lộn với Thương Tứ ở ngoài trời. Trên núi không ai thấy còn chưa nói, chỗ này chính là thư trai nha!

Thương Tứ tỏ ra kinh ngạc xoa xoa eo ái nhân, một tay chống cằm trưng ra vẻ cần giải thích nhìn cậu, “Ta đã mơ cái gì?”

“Anh…” Đây rõ ràng là chơi xấu.

“Chậc chậc.” Thương Tứ cúi đầu áp trán vào đối phương, đôi môi mỉm cười trêu ghẹo: “Hóa ra lúc chúng ta trò chuyện nghiêm túc, Viên Viên cũng sẽ nghĩ đến những thứ háo sắc như vậy.”

Vành tai Lục Tri Phi lại càng thêm ửng đỏ, bất quá gương mặt lại thanh lãnh không chút biểu tình, “Vậy Tứ gia gia thuần khiết hiện tại là đang làm gì?”

Gần đây Lục Tri Phi rất thích gọi Thương Tứ là ‘Tứ gia gia’, khiến Thương Tứ vừa yêu vừa hận.

Lục Tri Phi lại hỏi: “Rốt cuộc là ai hạ lưu? Ai háo sắc?”

Thương Tứ sợ rằng câu tiếp theo đối phương liền phán quyết ‘Người già rồi nên thanh tâm quả dục’, lập tức nhận thua, “Là ta hạ lưu, ta háo sắc, bảo bối, ta sai rồi.”

Lục Tri Phi đẩy hắn ra, ngồi dậy, “Cũng đã gần chín giờ, người lớn tuổi nên ngủ sớm dậy sớm.”

Xong xong xong, muốn tới vẫn là tới, Thương Tứ lập tức dán lên, mặt dày mày dạn ôm chặt không tha, “Tri Phi ngoan, Viên Viên ngoan, ta đã tháp tùng Tiểu thiếu gia ra ngoài làm việc nhiều ngày, em chẳng lẽ không muốn thưởng gì đó cho ta?”

Lục Tri Phi nhướn mày, “Anh còn muốn thưởng?”

Thương Tứ lập tức ghé vào tai cậu nói nhỏ gì đó, vệt đỏ trên vành tai Lục Tri Phi nháy mắt lan khắp cả mặt. Cậu quay người đi chỗ khác muốn đem Thương Tứ đá văng, thế nhưng Thương Tứ là ai? Bàn tay lập tức nắm lấy mắt cá chân trắng nõn, cả người dựa thế áp lên, bàn tay có chút thô ráp chậm rãi men theo cẳng chân di động, vô cùng hương diễm.

Thương Tứ chỉ còn kém viết thẳng hai chữ ‘Cầu hoan’ lên mặt.

Chân của Lục Tri Phi gần như nhũn ra, muốn rút cũng không rút về được, làn da cảm nhận được sự vuốt ve của Thương Tứ mà bắt đầu hưng phấn run rẩy. Ngay lúc cậu nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận nụ hôn của Thương Tứ, một thanh âm mang theo tức giận từ trên lầu vọng xuống.

Đây là giọng của Tiểu Kiều, Lục Tri Phi trong nháy mắt thanh tĩnh.

Thương Tứ liền bi một cước không chút lưu tình đạp ra, ủy khuất làm ổ trên mặt đất không chịu đứng dậy, thế nhưng đợi suốt nửa ngày cũng không thấy Lục Tri Phi tiến đến an ủi. Quay đầu nhìn lại, Lục Tri Phi đang lộ ra vẻ nghiêm túc nhìn lên ánh đèn trên lầu, một chút quan tâm cũng không phân cho hắn.

Thương Tứ cảm thấy cuộc sống như thế này thực sự là không thể qua được.

Không có người thương tiếc, hắn đành phải lặng lẽ ngồi dậy, nói: “Không phải là không ồn ào, chỉ là thời gian chưa tới. Khi đúng lúc rồi, liền ân cầm thăm hỏi vị nữ tính nào đó trong nhà.”

Lục Tri Phi rốt cục cũng xoay đầu lại, đây là đang lộn xộn chuyện gì đâu?

Thương Tứ lại nâng cằm, nói: “Lớn tiếng rồi, cãi nhau rồi, chia tay thôi.”

“Nói tiếng người.”

“Ta cũng không phải người.”

Lục Tri Phi bất đắc dĩ, “Như vậy, mọi chuyện đều nghe anh, có được không?”

“Được.” Sự kiên nhẫn của Thương Tứ từ rất sớm đã quăng cho chó ăn, vừa nghe được lời bảo đảm này liền nói tới chuyện chính”Tiểu Kiều nói cho cùng cũng không phải loại người có thể trực tiếp bày tỏ suy nghĩ, cũng chuyện gì cũng thích giữ trong lòng không cho ai biết. Nói dễ nghe một chút, đây chính là ‘Nếu có thể hiểu thì không cần nhiều lời, nếu đã không hiểu ông đây cũng không có hứng thú chơi đùa’. Vậy nên cãi nhau một trận cũng có chỗ tốt, ít nhất còn cơ hội thay đổi.”

Tuy rằng Thương Tứ nói như vậy, nhưng Lục Tri Phi vẫn không quá an tâm. Bọn họ đã sinh hoạt với nhau lâu như vậy, cậu từ sớm đã xem Tiểu Kiều như em trai của mình, tuy rằng không phải thuộc dạng đệ khống, thế nhưng sự khỏe mạnh về thể xác lẫn tinh thần của em trai đối với cậu cũng là một chuyện rất quan trọng.

Lục Tri Phi chú tâm nghe, tiếng cãi vã trên lầu hình như đã ngừng lại. Kỳ thực cái này cũng không tính là cãi nhau, Sùng Minh vốn đặt Tiểu Kiều trên đầu quả tim, không có khả năng lớn tiếng với cậu.

Mà sự thực cũng chính là như vậy, trong căn phòng trên lầu hai, Tiểu Kiều nhìn Sùng Minh im lặng không nói lời nào đứng trước mặt, cho dù cậu phát giận thế nào cũng không chịu biện giải một lời, cho dù cậu có giận hơn nữa cũng không bộc phát nổi.

Vả lại cậu kỳ thực cũng không muốn tức giận với Sùng Minh, cậu chỉ là đợi đến đó chút phiền lòng, vì vậy khi ngửi được mùi rượu trên người Sùng Minh liền không nhịn được nhíu mày, muốn đối phương ra ngoài đợi cho tản nùi rồi hãy vào phòng. Chỉ là không biết vì sao, lời vừa ra khỏi miệng đã có chút biến vị, mà nhìn gương mặt mệt mỏi mang theo áy náy của Sùng Minh, trong lòng Tiểu Kiều chợt càng thêm phiền não.

Cậu biết mình không nên như vậy, cậu biết đây đều là vấn đề của mình, thế nhưng cậu thực sự không khống chế được bản thân. Cậu đã từng giận dỗi, từng nói mát, cậu có thể thấy được ánh mắt của Sùng Minh trong một khắc kia ảm đạm hẳn đi. Giữa bọn họ còn tồn tại khế ước, cậu thậm chí có thể cảm nhận được tâm tình của Sùng Minh trong giờ khắc này, cái gì cũng có, duy chỉ không có tức giận và oán hận.

“Thiếu gia, đừng giận Sùng Minh có được không?” Nghe xem, chỉ vừa mở miệng nói một câu như vậy, cậu có muốn mắng cũng không mắng tiếp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.