Yêu Quái Y Quán

Chương 11: Chương 11: Chi Lục: Đồng quy




Lục Vưu trưng một bộ mặt lão đại ta đang mất hứng ngồi thừ ở hậu viện, trong đầu đều là “Giang Hoài vừa nãy dám đẩy ta” “Hắn thay đổi rồi, hắn trước đây không hề như thế, hắn trước đây rất cưng chiều ta”, ngay cả Tử Yến xuất hiện cũng không hề phát giác.

Tử Yến hóa thành hình người, một thân trường bào đỏ thẫm, mặt ngọc thanh nhã.

Lục Vưu nhướn mi, mất hết hào hứng nói: “Sao ngươi lại tới đây.”

Tử Yến đáp: “Lục tiên sinh ngài đi lâu như vậy, đám yêu quái đến núi xem bệnh không gặp ngài đều náo loạn dữ dội.” Tử Yến thấy chỉ có một mình Lục Vưu thì ngạc nhiên hỏi: “Giang công tử về Lan Đình rồi sao?”

Lục Vưu nghe nhắc đến Giang Hoài liền tức giận: “Hắn làm ầm với ta, vừa mới khóc thút thít mà chạy đi rồi.”

Tử Yến sửng sốt: “Hắn vẫn ở cùng ngài?”

Lục Vưu cảm thấy kỳ quái mà hỏi lại: “Hắn tại sao lại không thể ở cùng ta?”

Tử Yến đăm chiêu: “…… Như vậy, nếu Lục tiên sinh tiếp nhận tâm ý của Giang công tử, vậy thì Tử Yến cũng không cần phải nhiều lời nữa.”

Lục Vưu suy nghĩ nửa ngày, không xác định nói: “Có ý gì, ngươi nói Giang Hoài là có ý với ta? Ý theo phương diện nào?”

Tử Yến buồn bực: “Lời này của ngài cũng thú vị quá, chẳng phải người sáng suốt đều nhìn ra được sao?”

Lục Vưu: “Ý ngươi chê mắt ta có vấn đề chứ gì?”

Tử Yến: “Đúng vậy, một người còn khỏe mạnh, lại trẻ như vậy lại để bị mù a?”

Lục Vưu: “………”

Tử Yến quan sát nét mặt của hắn, trong lòng liền sáng tỏ: “Xem ra tiên sinh cũng không có ý đó, chi bằng quay về núi đi.”

Lục Vưu từ chối theo bản năng: “Không được!”

Tử Yến khó hiểu: “Vì sao?”

Lục Vưu đáp lại như chuyện đương nhiên: “Giang Hoài còn chưa trở lại, ta phải đưa hắn đi cùng.”

Tử Yến nói: “Cớ gì Giang Hoài nhất định phải quay về núi? Nếu ngài sợ cô đơn, vậy thì có thể kêu Hề Nang đến bầu bạn, hà tất lại lưu lại một phàm nhân bên người, hắn vốn không thuộc về thế giới của chúng ta.”

Lục Vưu nghiêng người nheo mắt nhìn hắn, thâm trầm nói: “Ngươi bây giờ rất hung hăng càn quấy nha Tử Yến.”

Tử Yến coi như không nhìn thấy sắc mặt của hắn: “Lục tiên sinh, nếu như ngài chỉ vì chuyện gán nợ, ta có thể thay Hề Nang trả tiền chẩn bệnh cho ngài.”

Lục Vưu sững sờ một lát, thanh âm nhàn nhạt của Tử Yến, từng chữ từng chữ vang lên trong tim hắn:

“Rốt cuộc ngài muốn điều gì, chính ngài là người hiểu rõ nhất.”

Giang Hoài đến Vấn Kiếm Sơn trang liền đi thẳng đến chỗ ở của Tần Sanh, dọc đường đi toàn thi thể thủ vệ, tử trạng vô cùng quỷ dị, sơn trang rộng lớn thế, vậy mà tĩnh lặng đến đáng sợ.

Dự cảm có điềm xấu trong lòng Giang Hoài càng lúc càng đè nặng, y một cước đá văng cửa phòng, phá cửa xông vào.

Mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mặt.

Căn phong u ám ẩn hiện một bóng người thẳng đứng, dáng người dong dỏng cao kiên cường.

Là Tần Vô Hào.

Tần Vô Hào tay cầm kiếm, trên người hắn máu thấm ướt đen y phục, hai mắt ngây dại, dường như bất động tại chỗ, sau khi nghe thấy động tĩnh, mới hoảng hốt nhìn sang như vừa tỉnh lại từ trong mộng, ánh mắt ngơ ngẩn, khó tin nói: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Đôi mắt Tần Vô Hào bừng bừng sát khí, lạnh lùng chất vấn: “Tại sao A Sanh chết rồi mà ngươi vẫn còn sống?”

Trong phòng máu chảy thành sông, bên chân Tần Vô Hào là hai thi thể, một là Tần Sanh, người còn lại chính là thiếu nữ Miêu Cương kia.

Giang Hoài trong nháy mắt hiểu ra mọi chuyện, y lên tiếng: “Là ngươi?”

Tần Vô Hào thẳng thắn thừa nhận: “Đúng, là ta. Sai người giết ngươi chính là ta, hạ Tử Mẫu Cổ cũng là ta.”

Giang Hoài lẩm bẩm nói: “Tử Mẫu Cổ…..”

Tần Vô Hào cười gằn một tiếng, giọng nói tràn đầy sự thù hận: “Ta vốn định giết ngươi, nhưng không ngờ A Sanh vẫn cứ thích ngươi. Giang Hoài, nàng yêu ngươi như thế, vậy mà ngươi đã làm gì? Ta đồng ý với A Sanh nhất định sẽ giúp nàng đạt được mong muốn, vì lẽ đó ta mời cổ sư từ Nam Cương tới, hạ Tử Mẫu Cổ trên người ngươi và A Sanh, như vậy dù cho giết ngươi thất bại, ngươi may mắn sống sót, sau này cũng đừng hòng rời xa nàng! Nhưng tại sao, mẫu cổ đã chết, ngươi vẫn không hề hấn gì, lành lặn đứng tại đây, còn A Sanh lại nằm kia? Giang Hoài, vì sao ngươi chưa chết?!”

Giang Hoài nghe vậy, trong lòng thấy ớn lạnh: “Tần Vô Hào, Tần Sanh là muội muội của ngươi!”

Tần Vô Hào cười lạnh đáp: “Giang Hoài, ngươi lấy thân phận sát thủ nói chuyện tình cảm với ta sao?”

Giang Hoài nghiến răng: “Ngươi hận ta thì cứ tìm ta mà giết, tại sao phải hạ sát Tần Sanh!”

Tần Vô Hào đột nhiên nổi giận: “Sao ta có thể giết A Sanh chứ?! Dù chết, ta cũng sẽ không làm tổn thương nàng! Nàng chết vì ngươi! A Sanh biết được chuyện hạ Tử Mẫu Cổ, dù cận kề cái chết cũng không muốn dùng phương pháp này ràng buộc ngươi, thậm chí rút kiếm tự vẫn trước mặt ta!! Ta giết nàng? Giang Hoài, ngươi cũng thật nực cười!! Trên cõi đời này chỉ có mình ngươi, làm tổn thương nàng hết lần này tới lần khác!! Là ngươi, Giang Hoài, là ngươi giết nàng!!”

Giang Hoài cả ngươi kinh sợ, đầu óc trống rỗng.

Tần Vô Hào hai mắt đỏ ngầu, con ngươi lóe sáng đến đáng sợ: “A Sanh là một người rất kiêu hãnh, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng trông thấy nàng khóc, dù có bị thương nặng đến đâu, lông mày chưa từng cau lại. Ngươi là cái gì? Ngươi dựa vào cái gì? Dám chà đạp bảo bối mà ta một lòng một dạ nâng niu trân trọng lúc sâu vào bùn đất? Giang Hoài, con mẹ nó ngươi dựa vào cái gì?!”

Đầu Giang Hoài bắt đầu đau, từng cơn đau nhức lan truyền trong cơ thể, dường như muốn xé nát người y. Dưới chân tê dại, nặng nề khụy xuống đất.

Tần Vô Hào hoàn toàn mất lý trí, hắn rút kiếm chém xuống Giang Hoài, gào thét: “A Sanh chết rồi, ta muốn tất cả các ngươi phải chôn cùng nàng !!!”

Cơ thể Giang Hoài cuộn tròn trên đất, rốt cuộc nhịn không được, cổ họng phát ra tiếng gầm đau đớn bị đè nén. Đột nhiên cuồng phong cuồn cuộn nổi lên quanh y, vạt áo không ngừng phất phơ trong gió. Từ trong cơ thể Giang Hoài phát ra tiếng rít chói tai, không phải từ miệng mà chính là từ sâu bên trong cơ thể. Tiếng thét không phải của người xuyên qua cơ thể, như tiếng bách quỷ than khóc, chọc thủng qua chín tầng mây.

Bốn phía bỗng dưng nổi lên hồng liên nghiệp hỏa, ngọn lửa nhanh chóng nuốt trọn xà nhà lẫn màn che, mọi thứ ầm ầm sụp đổ, thế lửa càng lúc càng mạnh.

Tần Vô Hào còn chưa kịp chạm vào Giang Hoài đã bị thiêu rụi.

Lúc này Lục Vưu cùng Tử Yến ở trong khách điếm cũng đã nghe thấy tiếng than khóc vang dội đất trời kia.

Lục Vưu bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về hướng Vấn Kiếm Sơn Trang, trên không quanh quẩn một vòng quanh ảnh chẳng lành, không ngừng phun ra nuốt vào hắc khí, mơ hồ trông thấy vô số đầu lâu xương trắng bên trong.

Lục Vưu giật mình nói: “……. Giang Hoài?”

Tử Yến kinh hãi, run giọng hỏi: “Lục tiên sinh, rốt cuộc ngài đã cho Giang Hoài ăn gì thế?”

Lục Vưu không hề đáp lại, nhưng hắn biết, đó căn bản không phải là nguyên thần yêu quái gì sất!

Trong đầu Tử Yến chợt lóe lên một cái tên rất quen thuộc nhưng không thể nào nhớ rõ, dường như đáp án kia phải đào mộ chui lên trong tăm tối. Kia tuyệt đối không phải yêu lực, yêu quái nào lại có sức mạnh kinh khủng như vậy chứ?

Tử Yến lục tung trí nhớ, ra sức tìm kiếm.

Đó là….. Cái này rõ ràng là…..

Tử Yến thì thầm khó tin: “Đó là…. Người dẫn độ?!” Tử Yến chấn động đến nỗi quên cả kính ngữ, “Lục Vưu, ngươi lấy Hề Hướng Hàn tàn hồn cho hắn?!”

Tương truyền đời thứ mười của Hề gia huyện Cô Xuyên có một người con, từ nhỏ đã biết nói, đủ tháng biết đi, ba tuổi làm thơ, sáu tuổi tinh thông tứ nghệ, được người đời gọi là thần đồng. Huyện Cô Xuyên đúng như tên gọi, nằm bên cạnh sông, nước sâu không lường, ở đây phổ biến việc thủy táng, thi thể được đặt trên một cái bè, cột cùng tảng đá lớn, rồi thả chìm xuống đáy sông. Một ngày kia họ Hề cùng bạn bè ra bờ sông, bạn đồng hành bỗng dưng đề nghị tấu một khúc ngẫu hứng, Hề thịnh tình không thể chối từ. Khi vừa gảy dây đàn, mặt nước bỗng dưng sôi sục, chốc lát, thi thể nổi lên phủ kín mặt nước, tử trang vô cùng kinh khủng. Kẻ đi cùng thấy thế thì kinh hãi vỡ mật chết. Việc này kinh động quê hương, ai cũng biết con trai Hề gia là yêu quái, có thể triệu hồi âm hồn, thông linh với quỷ. Đuổi ra khỏi huyện. Hề chu du khắp nơi, cùng với cây cổ cầm tên Tiêu Vĩ của hắn, phàm khi tiếng đàn vang lên, dù ở bất kì đâu, bách quỷ âm tào địa phủ đều xuất hiện, cúi đầu nghe lệnh, người đời gọi là Người dẫn độ.

Về sau Hề Hướng Hàn đi mọi nơi, phiêu bạt ở nhân gian mấy trăm năm mà dung nhan không hề thay đổi, sau gặp được tri kỷ, nhưng sau bị kẻ này giết chết, hài cốt chẳng còn, hồn phách không trọn vẹn. Lục Vưu vô tình đi ngang qua nơi hắn chết, liền thu lại tàn hồn của hắn.

Có điều Tử Yến chưa từng nghĩ tới, Lục Vưu lại dùng hồn phách của Hề Hướng Hàn để giúp Giang Hoài ngưng tụ nguyên thần, kéo dài tính mạng.

Không dùng yêu nguyên, chính là không muốn Giang Hoài bị yêu hóa sao?

Tử Yến nhìn về phía người bên cạnh, nhưng Lục Vưu biến mất từ lúc nào.

Trước mắt đen kịt vô bờ. Ngay sau đó là cảm giác đau đớn, thính giác, khứu giác cũng dần dần biến mất.

Nơi này tựa như một thế giới không mùi không vị không màu.

Trong bóng tối, Giang Hoài cảm thấy có một cặp mắt dõi theo y.

Giang Hoài muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu không còn sức lực.

Ai?

Ngươi kia dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng y, đáp lại: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, có người đến tìm ngươi.”

……. Ai?

Hề Hướng Hàn khẽ hừ một tiếng, cười nói: “Còn tưởng rằng giúp ta tìm một cơ thể mới, chẳng ngờ lại bắt ta bảo hộ nguyên thần cho ngươi. A, họ Lục này thật chẳng ra gì.”

Cái…….. gì……..?

Hề Hướng Hàn nói: “Nếu ngươi không tỉnh lại, sẽ có người khiến ta hóa thành tro bụi đấy.”

Giang Hoài cảm thấy có người cúi xuống gần y, khi vừa chạm vào ấn đường lạnh lẽo của y, người kia than thở: “Chỉ mong hắn gặp đúng người, sẽ không rơi vào kết cục giống ta.”

Lục Vưu xông vào Vấn Kiếm Sơn Trang, đưa mắt nhìn đều là lửa và máu.

Hắn lớn tiếng gọi: “Giang Hoài! Giang Hoài! Ra đây! Đừng giả bộ chết, lăn ra đây cho ta!”

Lửa ngục ngút trời, Lục Vưu chẳng nhìn rõ, mà như vậy căn bản không thể tìm được Giang Hoài.

Lục Vưu giận dữ: “Hề Hướng Hàn, mẹ kiếp ngươi dập lửa cho ta!”

Như đáp lại yêu cầu cầu của hắn, thế lửa giảm đi ít nhiều, chỉ còn lại vài đốm cháy. Xác chết khắp nơi, nhìn quanh toàn thi thể cháy đen cùng mùi hôi nồng nặc.

Tiếng gầm thét giận dữ vang vọng trong sơn trang trống trải, không hề có tiếng đáp lại, điều này càng khiến Lục Vưu sắp phát điên. Hắn nghiến răng lật một thi thể, trông thấy khuôn mặt xa lạ, trong lòng lại nhẹ nhõm, lại tiếp tục lật những cái xác khác. Hắn vừa mong mau chóng tìm thấy Giang Hoài, lại vừa sợ rằng người tiếp theo sẽ là y.

Hắn lật tìm liên tiếp mười mấy thi thể, nhưng không thu hoạch được gì. Tay chân Lục Vưu ngày càng lạnh lẽo, một cảm giác chưa bao giờ có lúc này đang chiếm lấy tâm trí hắn.

Giang Hoài ở đâu? Tại sao không trả lời? Là không nghe thấy, hay là….. không thể đáp lại được?

Lục Vưu bị cảm giác xa lạ này hành hạ đến gần hóa điên, hắn đứng không vững nhìn cũng chẳng rõ, gào đến khàn cả giọng: “Giang Hoài!!”

Phía sau nổ một tiếng thật lớn, một mảng tường đổ sập xuống, bụi bay mù mịt. Giang Hoài vịn vào Hàn Thiền, từ đống đổ nát hiện ra nửa người. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, khói bụi dày đặc khiến y sặc không kỉm nổi ho khan, giọng nói khàn khàn: “……. Ồn quá.”

Trong lòng Lục Vưu nhất thời bùng lửa giận, một bước xông tới, siết chặt cổ áo Giang Hoài chửi như tát nước: “Con mẹ nó ngươi còn sống tại sao không lên tiếng? Câm hả? Còn chê ta ồn ào, ngươi không xấu hổ sao? Hàn Giang Tuyết rốt cuộc thì mặt ngươi dày bao nhiêu tấc đây! Ta ở đó tìm ngươi mệt gần chết, ngươi còn chế giễu! Lại còn nằm đây ung dung cười nhạo ta……”

Giang Hoài nói: “Lục Vưu, ngươi……”

Lục Vưu cắt ngang lời y: “Gọi cái gì, ta thì làm sao? Ta thì làm sao hả? Ngươi có quyền nói ta sao? Ngươi câm miệng ngay!”

Giang Hoài xoa nhẹ lên mặt hắn: “Lục Vưu, ngươi đang khóc.”

Lục Vưu giật mình, ra sức đẩy y ra: “Ngươi rửa tay chưa mà dám chạm vào ta!”

Giang Hoài không nhịn được mà vừa ho vừa cười nói: “…… Xin lỗi.”

Lục Vưu không tha không buông: “Xin lỗi dễ dàng thế thì cần gì quan phủ? Một câu xin lỗi là có thể bỏ qua sao? Ngươi đừng có tưởng………”

Còn chưa nói hết câu, Giang Hoài đã đưa tay kéo hắn vào lồng ngực.

Trong nháy mắt, đầu óc Lục Vưu ngưng hoạt động, nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần: “Ngươi lại bị bệnh gì thế! Ta đếm tới ba, lập tức buông ra. Bằng không ta sẽ nghiền ngươi thành tro!”

Giang Hoài không chút thành ý đáp lại: “Ấy, ta lại sợ quá.”

Lục Vưu: “………..”

Cảnh tượng sao lại như đã quen thuộc ? ? ?

Lục Vưu cũng không để ý nhiều như vậy, dù thế nào hắn cũng muốn như này từ lâu, ôm lưng Giang Hoài thật chặt: “Giang Hoài, ta đã nghĩ kĩ rồi, sau này hàng tháng chúng ta cách vài ngày về thăm Lan Đình có được không? Ta là đại phu, núi Bất Tri là trách nhiệm của ta, không phải ta muốn bỏ là có thể bỏ. Nếu ngươi nhớ sư môn, về ở mười ngày nửa tháng cũng chẳng sao. Được không?”

Giang Hoài nhẹ nhàng cọ cọ tóc mai Lục Vưu, hôn nhẹ một cái rồi đáp: “Được, ngươi nói sao thì là vậy.”

“Khái không ký sổ” đóng cửa hơn một tháng, cuối cùng cũng mở lại.

Mấy ngày nay y quán vẫn do vị đại phu đoán mò nói bừa Hề Nang trông nom, bắt mạch lộn xộn, bốc thuốc thì sai, châm cứu lại càng luống cuống, tiếng oán than yêu giới vang dội trời đất một thời gian.

Ngày hôm đó, quỷ bếp ôm bụng đến lấy thuốc nhuận tràng, thấy sau quầy thuốc lại là thiếu niên thấp bé kia thì kinh hãi, biến sắc hỏi: “Sao lại là ngươi? Lục đại phu đâu? Không phải nghe bảo mấy hôm trước đã về rồi sao?”

Hề Nang đáp: “Lục đại phu thân thể không khỏe, tạm thời không thể chẩn bệnh!”

Quỷ bếp hỏi: “Tại sao không khỏe?”

Hề Nang nói: “Ai biết được, hông đau rồi nóng nảy khó chịu, nằm úp sấp trên giường liên tục mắng chửi người khác kìa. Ai da ngươi có lấy thuốc nữa không, không thì tránh ra để người phía sau lên đi!”

Quỷ bếp mơ hồ nghe thấy tiếng chửi thật, vuốt vuốt chòm râu nói: “Thôi thôi, uống chết mất.”

Hề Nang lập tức dài giọng gào lên: “Đánh……cái…….rắm ta đã được Lục tiên sinh truyền dạy rồi nhé!!”

Hôm nay núi Bất Tri vẫn một vùng an lành.

-Toàn văn hoàn-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.