Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 410: Chương 410: Ai khiến vợ tôi không vui, tôi khiến người đó không vui hơn! (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình đứng yên, liếc anh ta một cái, lãnh đạm nói: “Tôi hôm nay hẹn anh ra, là từ sự tôn kính đối với Lục lão tiên sinh và thái độ làm việc của anh.”

“Ngài biết tôi sao?” Lục Thiên Minh cực kỳ kinh ngạc.

Diệp Đình cười nói: “Tôi năm đó nhận ân huệ của Lục lão tiên sinh, đối với chuyện của Lục gia biết một chút.”

Trong lòng Lục Thiên Minh dần ổn định, nhân lúc chuyện còn nóng truy hỏi: “Vậy chuyện của Chu Chỉ Vân…”

Diệp Đình lãnh đạm nói: “Chu Chỉ Vân là ai tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm ai chọc khiến vợ tôi không vui.” Anh ta liếc Lục Thiên Minh một cái, từng chữ từng chữ nói: “Ai khiến cô ấy không vui, tôi sẽ khiến người đó không vui hơn.”

Lục Thiên Minh cau mày, đến thở mạnh cũng không dám.

Diệp Đình dừng một chút, lên giọng mấy phần nói: “Vì vậy, chuyện Chu Chỉ Vân này, tôi nhất định sẽ làm! Tôi hôm nay hẹn anh ra, chính là báo trước cho anh, tôi sẽ không không rõ ràng đối phó với anh. Nếu không phải Lục lão tiên sinh đã từng trợ giúp tôi, tôi tuyệt đối không để ý đến cảm thụ của anh.”

“…”

Diệp Đình liếc anh ta một cái, nhắc nhở: “Cơ nghiệp của Lục thị đã có trăm trăm, ba năm trước, vật liệu Lục thị trích trữ bị trộm mất, khiến dây truyền sản xuất bị đứt đoạn, nguyên khí tổn thương nặng nề. Có phải có chuyện này?”

“Quả thật như vậy! Ngài biết nội tình sao? Nếu tiện, mong ngài nói rõ.” Lục Thiên Minh ngước mắt nhìn chăm chú vào anh ta, tim đập ‘thình thịch’.

Gậy đánh golf của Diệp Đình chạm đất, bàn tay chống lên trên đầu gậy.

Diệp Đình nhìn về phía trước, ánh mắt xa xăm: “Vật liệu của Lục thị bị trộm, nhưng có một công ty khác lại khởi sắc. Biết nguyên nhân vì sao không?”

“…” Lục Thiên Minh ngạc nhiên, tựa như nhớ đến cái gì liền ngây người.

Gậy đánh golf của Diệp Đình đâm xuống đất, lãnh đạm nói: “Tên trộm vật liệu kia các của các người, trở thành một thế lực mới trong ngành. Lại thiết lập quan hệ với Lục gia các người, trở thành đối tác hợp tác thân thiết.”

Lục Thiên Minh bối rối! Biểu tình trên mặt anh ta tựa như bị sét đánh vậy!

Anh ta nói người này… là…

Giống như muốn chứng minh ý nghĩ của anh ta, thanh âm Diệp Đình tựa như sấm rền nổ bên tai anh ta: “Người nọ… họ Chu, tên là Chu Trọng.”

Lục Thiên Minh như bị ngũ lôi đánh trúng! Ngay cả cây gậy đánh golf rời khỏi tay từ khi nào cũng không biết.

Cả người anh ta giống như hồn lìa khỏi xác, ngây ngốc đứng ở đó.

Lại nghe Diệp Đình nói: “Lúc ấy, giúp các người vượt qua cửa ải khó khăn, là một thế lực ở nước ngoài.”

“…” Lục Thiên Minh đột nhiên chấn động một cái, giương mắt nhìn anh ta, Diệp Đình nhìn chằm chằm vào mắt anh ta nói: “Thế lực ở nước ngoài này, đầu tư cho Lục thị một ức (một trăm triệu) ba nghìn năm trăm vạn, kéo Lục thị ra khỏi vực sâu.”

“…” Cánh môi Lục Thiên Minh run rẩy, như muốn nói cái gì mà lại không nói lên lời.

Diệp Đình chậm rãi cười một tiếng.

“Diệp tiên sinh, là ngài… cứu chúng tôi…” Lục Thiên Minh run rẩy nói.

“Không sai. Tôi đã từng nói, tôi chịu ân huệ của Lục lão tiên sinh, tôi ra tay trợ giúp Lục thị cũng không cần báo đáp, chỉ là muốn gửi lời chào đến Lục lão tiên sinh.”

Diệp Đình nói xong, nhìn chằm chằm anh ta một lát rồi ngồi lên xe golf.

Lục Thiên Minh cứng đơ cả người, ngay cả một cái nhúc nhích cũng không nổi.

Lục Thiên Minh cũng không biết đã đứng tại chỗ bao lâu…

Đánh xong một trận cầu, anh ta giống như một du hồn không có suy nghĩ vậy… tất cả trong đầu đều là lời Diệp Đình nói.

Chờ đến lúc về nhà, Chu Chỉ Vân cầm dép anh ta, chân thành tươi cười để vào bên chân anh ta.

“Anh về rồi… mệt không, mau mau nghỉ một lát đi.” Âm thanh của cô ta yêu kiều, dịu dàng mà nhu tình, vô cùng động lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.