Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 807: Chương 807: An bài (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Điệp quan sát A từ trên xuống dưới, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở, lúc này mới an tâm.

Tai cô đặt lên cửa, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Khi chắc chắn bên ngoài không có tiếng động, cô mới mở cửa đi ra ngoài. Gian phòng kế bên có thể theo dõi toàn bộ hành động, cho nên sẽ không có ai thấy cô tiến vào phòng.

Cô bưng nước táo trở về phòng, trong lòng hận Bạch Lộ đến nghiến răng! Rõ ràng Bạch Lộ đã nói ra thân phận của cô, nhưng đại lão gia không có giết cô! Mà còn cố ý bảo cô trở lại, còn nói gì mà cho cô lập công chuộc tội? Đúng là con đàn bà ti tiện không biết xấu hổ, bây giờ cô ta còn có con với lão đại! Thật đáng chết ——

Cô thật muốn tự chuốc độc chết mình, nhưng Diệp gia quả thực kiểm soát quá nghiêm ngặt, cô căn bản không có cơ hội cất giấu.

Hơn nữa, lão đại đang có kế hoạch lớn, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, để tránh những nỗ lực của cô trở nên vô ích.

A, Diệp Đình! Năm đó chính anh đã giết lão đại Lạc Khôn, anh phải trả giá đắt cho những sai lầm của mình!

Tiểu Điệp lễ phép bưng nước táo đến.

Lúc này, Diệp lão gia từ trên lầu đi xuống, tức giận trừng mắt Bạch Lộ.

“Xảy ra chuyện gì?” Ông nhìn sang Diệp Đình, tối hôm qua ông đã nghe người ở dưới bàn tán rằng... Tiên sinh mang kẻ thứ ba về nhà... Mặc dù phu nhân hơi tức giận, nhưng hình như vẫn chấp nhận...

Sắc mặt của Diệp lão gia rất tệ, dường như sắp bùng nổ!

Ông nhìn chằm chằm vào Bạch Lộ với một thái độ nghiêm túc, không giận tự uy*.

(*) Không giận tự uy: Hình dung một người không tức giận nhưng vẫn có khí chết uy nghiêm.

Bạch Lộ sợ hãi nhìn ông.

Diệp Đình cũng nhìn ông và không nói gì.

Lăng Vi là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cô phải kiểm soát mọi chuyện.

Cô đứng lên, cầm tay Bạch Lộ trấn an, nói với cô ta: “Vị lão gia này là ông nội của Diệp Đình. Mau kêu ông nội đi...”

“Ông nội...”

“Ai là ông nội của cô?“.

Bạch Lộ hít một hơi, sợ đến khiếp vía, ánh mắt cô hoảng sợ trốn sau lưng Lăng Vi. Lăng Vi nhìn về phía Diệp Đình như muốn hỏi anh, có muốn nói ra sự thật cho ông nội biết hay không, dẫu sao người một nhà sẽ khó tránh khỏi chạm mặt nhau, ông nội cứ bài xích Bạch Lộ như vậy, đối với bệnh tình của cô sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Ánh mắt của Diệp Đình trầm ngâm, không tỏ ra thái độ cụ thể nào.

Lăng Vi liền nói với Bạch Lộ: “Cô uống nước táo này trước đi, đây là đầu bếp của chúng tôi đã cố ý làm cho cô, uống xong dạ dày sẽ ổn, cũng sẽ không có cảm giác muốn nôn nữa.”

Bạch Lộ nhìn ly nước táo, nhưng cô không muốn uống, Lăng Vi liền vỗ tay cô nói: “Cô nôn mãi, làm sao trong bụng có dinh dưỡng? Ngay cả bản thân còn không đủ dinh dưỡng, đứa bé phải làm sao?”

“Cô nói đúng...” Bạch Lộ lập tức bưng nước táo từ từ uống.

“Hừ —— Cháu thật rộng lượng?” Sắc mặt Diệp lão gia không tốt.

Lăng Vi kéo lão gia tử, thì thầm: “Ông nội, cháu có vài lời muốn nói.”

“Có lời gì cứ nói ở đây, làm gì còn lén lén lút lút?” Tuy nói vậy, nhưng ông vẫn đi theo. Mặt ông đầy khó chịu đi theo Lăng Vi ra ngoài.

Trời lạnh, Lăng Vi khoác chiếc áo choàng dài, nghiêng đầu nhìn về phía lão gia, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Lão gia đứng ở bên Lăng Vi, chau mày, mắng cô một câu: “Ngay cả chồng mình cũng không quản được! Cháu cũng chỉ là một người vô dụng! Uổng công ông vẫn luôn đặt hy vọng ở cháu!”

Những lời của lão gia có vẻ nghiêm khắc, nhưng Lăng Vi chỉ xem là nói đùa.

Ông nội đứng về phía cô như vậy, ha... Thỏa mãn.

“Cười cái gì? Chồng nuôi tình nhân bên ngoài, cháu còn cười được? Hừ!” Lão gia chắp tay sau lưng đi, bày ra bộ dáng dù cô nói gì ông cũng không nghe.

Lăng vi vừa nhìn ông vừa cười.

Lão gia hất cằm, mắt nhìn chằm chằm tòa tháp xa xa, giống như nhìn Lăng Vi lâu thêm một lát cũng thấy hại mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.