Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 380: Chương 380: Bên bờ núi cao mưa gió cùng chịu (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hai tay anh ôm lấy cô, anh dán vào tai cô nói: “Có chuyện không vui thì phải nói vói anh, không cần ngây ngốc phiền muộn trong lòng, biết không? Ông xã sẽ bảo vệ em, thay em chia sẻ, đây là tin tưởng mà vợ chồng nên cố. Bất cứ gánh nặng nào cũng có thể đặt lên vai anh, mặc kệ chuyện gì xảy ra, anh đều cùng em đi đến cuối con đường mặc kệ mưa gió, nhớ không?”

Lăng Vi mềm mại nằm trong lòng anh, anh tay anh rất có lực, hơi thở nam tính bao phủ người cô khiến cho cô cảm giác an toàn.

Đột nhiên cô rất muốn khóc lại cố gắng kìm nén. Bàn tay anh xoa mặt cô, hôn lên vành tai cô, ba mẹ đã mất ở trong lòng cô tạo nên đau đớn trong cô, đối với tương lại bàng hoàng không xác định, đối với chân tưởng chư rõ vẫn còn mê mang nhát mắt như được phóng thích, được cởi bỏ.

Cô nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm hỏi: “Anh thấy thế nào? Anh cảm thấy Lý Bằng Phi nói có thật không?”

“Không vội, để anh nhìn lại đã.”

Diệp Đình nhìn clip mấy lần nữa.

Cằm đặt lên vai cô, hai tay ôm cô vào lòng như sợ cô bay mất.

Bị anh ôm với tư thế cưng chiều như vậy, Lăng Vi cảm thấy vô cùng uất ức.

Nhưng nói thật thì… cảm thấy say mê.

Cực kỳ ấm lòng.

Bây giờ cô cần nhất không phải là an ủi, không phải lời nói ngọt ngào.

Mà là… muốn một cái ôm ấm áp, giống như lúc này anh đang ôm cô vậy, còn hơn thuốc chữa thương hữu hiệu nhất thế gian. Cô dán mặt gần mặt anh, trong lòng mềm mại như nước suối, may mắn biết bao khi cô khó chịu nhất, bất lực nhất lại có anh thương yêu, làm bạn bên cạnh, thật tốt.

Diệp Đình xem clip mấy lần, anh tắt clip. Hàng mi dài cụp xuống che đi ánh mắt như đang tự hỏi.

“Thế nào? Anh cảm thấy lời Lý Bằng Phi nói có mất phần thật giả?”

Diệp Đình nhàn nhạt nói: “Anh chưa bao giờ suy đoán vô cớ, muốn biết rõ chân tướng thì phải tìm được chứng cứ…”

Lăng Vi nhìn anh, hoàn toàn không có ý tưởng: “Làm sao mà tìm đây?”

Anh lại gần cô: “Nhìn ông xã đây.”

“Được…” cả người cô dựa vào anh, cả tấm lưng dựa vào lồng ngực anh, hoàn toàn là tư thế ỷ lại. Trong lòng Diệp Đình nở hoa, hôm nay cô dịu dàng yếu ớt như vậy, giống như chị đụng một cái là có thể tan ra. Ánh mắt ngập nước đau lòng lại muốn che giấu. Nhưng mà sao anh có thể không nhìn ra đây…

Anh hiểu cô bao nhiêu thì cảm nhận được bây nhiêu.

Anh rất hiểu tâm tình của cô, thậm chí là bị lây nhiễm… anh có thể hiểu cô mẫn cảm, có thể hiểu tâm tình cô bị áp lực, nếu hôm nay đột nhiên có người nói cho anh mẹ anh ở đâu anh cũng sẽ khẩn trương, yếu ớt như vậy.

Anh gõ gõ trên máy tính, Lăng Vi không ầm ĩ hỏi anh mà lẳng lặng chờ đợi.

Diệp Đình gọi điện thoại để người ta điều tra máy ghi hình ba con đường kia. Lăng Vi có chút lo lắng, mười hai năm trước ghi hình… không biết có tìm được hay không? Hơn nữa chôỗ ba mẹ cô đi qua đều bị cắt hết máy ghi hình…

Hai người chờ điện thoại.

Lăng Vi nhíu mày thành một hàng.

Anh đưa tay vuốt lên mi tâm của cô: “Không cần như vậy, không muốn nhìn em nhíu mày chút nào.”

Lăng Vi cắn môi, dán mặt lên má anh rầu rĩ không nói gì.

Diệp Đình đưa tay vuốt ve đôi môi cô, anh nâng cằm cô lên dịu dàng hôn xuống, phảng phất như truyền sức mạnh của anh sang cho cô, cô bị hôn mà nước mắt muốn rơi xuống.

Trong lòng cô đau đớn không chịu nổi.

Anh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.