Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi “xùy “: “Không cần thiết, mấy kẻ tôm tép thế này, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể bóp chết được rồi.”
Jennifer trợn mắt nhìn cô: “Không cần cô phải phô trương thanh thế ở chỗ này!”
Hai người đều không nói thêm gì nữa, Jennifer nhìn chằm chằm vào trong màn hình, Lăng Vi lại cực kỳ nhàn nhã, Diệp Đình ở cử người canh giữ ở trong viện dưỡng bệnh, nếu mấy người này có thể bắt được anh tiểu Tiêu đi, vậy đại boss cao cấp hàng đầu thế giới- Diệp Đình thật đúng là uổng công lăn lộn.
Quả nhiên... Mấy người kia vừa mới đi tới phòng cửa nhạc, chân còn chưa bước qua được cửa, đã bị hai người mặc âu phục đen chặn lại: “Bốp bốp bốp bốp...” mấy cái quật ngã mấy người này, lúc Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía sau, mấy người kia đã bị người ta kéo đi, ngoài cửa chỉ còn lại hai thành viên tổ đội đang đứng trong bóng tối.
Jennifer bị dọa sợ đến choáng váng...
Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Cô ta cử sáu người đi, đối phương chỉ có hai người. Gần như là chỉ trong giây lát, cô ta còn chưa kịp chớp mắt, sáu người cô ta cử đi đều đã bị quật ngã?
Kỹ thuật chiến đấu này, tốc độ này, thật là đáng sợ?
Quá đáng sợ!
Nếu không phải cô ta nhìn thấy tận mắt, cô ta sẽ thật sự không dám tin tưởng, mấy người cô ta cử đi kia, đừng nói là đánh lại, mà ngay cả phản ứng cũng không phản ứng kịp, đã bị quật ngã rồi.
Lăng Vi nhàn nhã nâng tay lên, nhìn vào móng tay của mình, giống như cô đều đã nắm những chuyện phát sinh ở viện dưỡng bệnh này trong lòng bàn tay, hơn nữa hoàn toàn không gặp bất trắc gì.
So sánh với người bên cạnh, Jennifer đã giận đến nỗi sắc mặt tím như gan heo.
Lăng Vi lãnh đạm nhìn cô ta: “Ha ha, ngượng ngùng, tôi thật sự không giúp được cô.”
Cô đứng lên, xoay người rời đi.
Jennifer không ngăn cô ta, nhưng cô ta đột nhiên phát ra tiếng cười quỷ dị, nói ra dự tính trong lòng: “Cô sẽ giúp tôi.”
Lăng Vi tiếp tục đi về phía trước, chợt nghe thấy giọng nói yếu ớt của Jennifer truyền vào trong tai: “Tấm ảnh này khá đẹp, vừa vặn chụp được mặt của Bill, người bị anh ta giết... chết rất thảm...”
Lăng Vi run lên bần bật! Anh tiểu Tiêu đã từng giết người?
Cô quay đầu lại, tức giận nhìn Jennifer.
Jennifer cười phách lối nói: “Không phải bây giờ bệnh tình của anh trai nhỏ nàh cô đã chuyển biến tốt rồi sao? Cô muốn... Để anh ta hồi phục lại sức khỏe rồi lập tức đi vào tù? Ha ha...”
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào Jennifer, cô cảm thấy gương mặt này cực kỳ đáng kinh tởm!
Còn kinh tởm hơn so với Rose!
“Tôi đã nói rồi... cô sẽ giúp tôi.” Jennifer cầm một chiếc usb lên, nắm trong lòng tay cân nhắc: “ Nội dung bên trong khá thú vị...”
Nói xong, cô ta ném về phía Lăng Vi: “Chúc cô thưởng thức vui vẻ.”
Lăng Vi nắm lấy chiếc usb, toàn thân nóng bừng lên như bị hỏa thiêu!
Jennifer thấp giọng nhắc nhở cô: “Đừng tưởng rằng có Diệp Đình làm chỗ dựa cho cô, là cô có thể bước lên trời cao, tôi đã sao chép nội dung trong usb này ra vô số bản rồi, cho dù cô có giết chết tôi, nội dung trong chiếc usb này sẽ vẫn bị phát tán ra ngoài.”
“Ầm ——” vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc của Jennifer, cô đã đụng phải tiểu Cầm.
Tiểu Cầm không quan tâm đến đau đớn, nắm lấy cánh tay của Lăng Vi, lo lắng đến sắp khóc: “Trưởng phòng... cô không sao chứ? Sắc mặt của cô rất khó nhìn.”
Lăng Vi phất phất tay, sao cô có thể nói loại chuyện này với tiểu Cầm được? !
Tiểu Cầm đi về phía thang máy theo cô, yếu ớt nói: “Trưởng phòng, vừa rồi tôi lên văn phòng của tổng tài, nhưng tổng tài vẫn đang họp... tôi không gặp được người... cũng may là cô không sao. Trưởng phòng, giám đốc không làm khó cô chứ?”
Lăng Vi nói: “Không có chuyện gì, chỉ thảo luận với tôi về phương hướng thiết kế cho quý tới mà thôi.”
Tiểu Cầm an lòng.
Lăng Vi đau khổ trở về phòng thiết kế, bây giờ cô chỉ muốn giết chết Jennifer!
Dám lợi dụng anh tiểu Tiêu để uy hiếp cô, cô dễ dàng bị uy hiếp như vậy sao?
Cô là người dễ dàng để cho người khống chế như vậy sao?
Muốn ép cô nhượng lại quyền tác giả, muốn mượn tay cô giết người? Nghĩ Có phải cô ta đã nghĩ quá đẹp rồi hay không?