Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 725: Chương 725: Chu đáo (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thiên Mặc bình tĩnh nói: “15ph sau tự động hóa giải.”

Lăng Vi á một tiếng: “Nó còn có thể tự động hóa giải hả?” Nhưng mà một câu của Thiên Mặc khiến cô muốn thổ huyết: “Nhưng mà trong vong 10ph nữa lại có người áo đen xuất hiện tới mời tôi dùng trà đấy.”

Lăng Vi suýt chút nữa thì chửi văng lên, cả kinh nói: “Không phải lần đầu tiên hả?”

Thiên Mặc cực kì bình tĩnh, vươn ngón tay đếm: “Tôi nghĩ… ừ hình như lần ths ba.”

Khóe miệng Lăng Vi giật giật.

Lúc này có một chiếc xe thương vụ màu đen xa hoa xuất hiện ngoài cửa căn cứ thực nghiệm.

“Ầm…” bốn người đàn ông mặc trang phục màu đen bước xuống xe, nhìn thấy Lăng Vi đều sửng sốt…

“Phu nhân, thì ra cô ở đây.. cô lại không mang theo di động bên người sao?”

Lăng Vi ừ một tiếng, di động của cô rơi ở kho hàng lớn rồi.

Bốn người áo đan thấy cô đang bình an vô sự liền vội vàng lui ra ngoài.

Thiên Mặc đụng cánh tay Lăng Vi: “Ông xã cô thật thương cô mà, cầm điện thoại đình vị hành tung của cô.”

Lăng Vi phức tạp nhìn Thiên Mặc, hai người nhìn nhau.

Đột nhiên Thiên Mặc cười vui vẻ: “Nhất định lần tới cô phải mang theo di động bên người, nếu không cô ở ngoại thành dùng máy tính của mình thì cũng bị hack thôi, haha… tôi xem như hiểu rồi, chỉ có di động của cô định vị và thông tin máy tính liên quan với nhau thfi máy tính mới không bị hack…”

“…” Lăng Vi chống trán: “Hiểu rồi.”

Ở căn cứ thực nghiệm của Thiên Mặc một ngày, hai người làm mười mấy thực nghiệm mô phỏng, cải tạo động cơ thành công còn có thể nâng cao tốc độ, nhưng mà Lăng Vi cảm thấy không gian cũng rộng hơn, sau đó cùng Thiên Mặc về nhà kho của mình, nghiên cứu với bốn chuyên gia dến 8h tối mới về nhà.

Trở lại biệt thự, Diệp Đình vẫn chưa về, cô quá mệt nên tắm rửa xong liền nằm sếp trên giường ngủ mất.

Diệp Đình trở về vẻ mặt âm trầm đứng bên giường nhìn cô.

“Tiên sinh, cậu xem… phu nhân luôn quên điện thoại, như vậy quá nguy hiểm, dù không nguy hiểm nhưng khi tìm cô ấy cực rất bất tiện.”

Diệp Đình cúi đầu nhìn Lăng Vi ngủ say, anh bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái khác mỗi ngày chẳng rời được đi động, hơn nữa anh còn cố ý đưa cô khoản định chế, tính năng cực kì tốt, các loại trò chơi, phần mềm cô muốn chơi sao thì chơi, nhưng mà… buồn thay cô luôn bỏ quên.

Vương quản gia cung kính nói: “Không bằng để a Tổ tới trồng một thiết bị truy tung trên tay của phu nhân?”

Diệp Đình ngước mắt, ánh mắt sắc bén trừng Vương quản gia, Vương quản gia toát mồ hôi lạnh.

Sau đó khom lưng nhận sai: “Tiên sinh đừng trách phạt, lão già tôi cũng chỉ quan tâm an nguy cho phu nhân mà thôi.”

Diệp Đình không nói gì, vung tay, trồng thứ kia rất đau… không phải anh chưa nếm qua cảm giác đó…

Vương quản gia rất muốn nói: “Hiện tại cậu không muốn để cho phu nhân chịu đau da thịt, sau này… nhỡ may có một ngày phu nhân bị bắt đi hoặc bị bắt cóc, đến lúc đó chịu khổ đâu thua gì lúc này.”

Diệp Đình nghĩ nghĩ, ngồi xuống cạnh Lăng Vi, anh nhìn chằm chằm miệng cô một hồi mới nói với Vương quản gia: “Để nha sĩ Vương qua đây.” Nha sĩ Vương là bác sĩ có kỹ thuật cực kì cao siêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.