Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 291: Chương 291: Cơn giận ngút trời! (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi co người lại nấp sau sô pha.

Chỉ nghe thấy tiếng chai chai lọ lọ bình bình trong phòng đều bị đạn bắn vỡ.

Cô cắn răng thầm hận, thật sự là năm xưa bất lợi! Mỗi ngày bị thương, thấy máu... Ai bảo cô tìm được một người đàn ông đứng ở địa vị cao như vậy chứ... Lăng Vi co người nằm trên mặt đất, đau đến mức cử động mạnh chút cũng không dám.

Bên tai là tiếng súng kinh tâm động phách! Nằm im ở đây chẳng khác gì chờ chết cả, không khác chờ chết! Tất cả mọi người đang tìm công sự che giấu bản thân. Cô nhanh chóng lui đến giữa sô pha và cái tủ góc tường.

Lăng Vi sợ muốn chết, tim cũng như muốn nhảy khỏi lồng ngực! Viên đạn Trước mắt “bang bang” bắn vào sô pha và tủ, có một viên gần như sượt qua da đầu cô bắn vào tường.

“A...” Lăng Vi sợ tới mức co người lại, cố gắng co mình lại càng nhỏ càng tốt, sợ viên đạn kia không có mắt chui vào người mình.

Tiếng súng bên tai đến hồi kịch liệt nhất! Cứ như vậy, cô chắc chắn bị bắn chết!

“A——” Đột nhiên một thân ảnh khí phách, sát khí đầy người vọt tới bên cạnh cô, nháy mắt đẩy ngã sô pha, đem cô hoàn toàn bao phủ ở phía trong. Lăng Vi chỉ nghe bên ngoài Lôi Tuấn vội vàng hô to: “Anh Đình——”

“Phốc” một tiếng, có người trúng đạn.

Diệp Đình! Anh ấy bị thương! Anh là vì bảo vệ cô mà bại lộ vị trí của mình?! Lăng Vi sợ tới mức muốn xốc ghế sô pha lên, nhưng là sô pha quá nặng, cô chỉ có một tay, đẩy thế nào cũng không đẩy được.

Lăng Vi lòng nóng như lửa đốt, nếu không phải vì bảo vệ cô, anh không cần lao tới! Anh chỉ cần trốn đi sẽ không bị thương!

Không biết anh bị thương có nặng không?!

Hy vọng anh không sao cả! Ngực Lăng Vi muốn vỡ tung! Cô dùng sức đẩy sô pha, nhưng bàn tay kia làm thế nào cũng không có đủ lực! Cô nâng chân dùng sức đá sô pha!

Cô gấp đến độ cả người đều là mồ hôi.

Cũng không biết có phải vì quá gấp hay không, tai trái và chân phải của cô dùng lực đẩy, vậy mà đẩy được sô pha lên.

Bên ngoài rất tối, cô còn chưa thích ứng với bóng đêm, đột nhiên nhìn thấy... Mái nhà đối diện ngoài cửa sổ có một chấm màu đỏ!

“Diệp Đình —— có súng bắn tỉa! Mau tránh ra!”

Viên đạn kia đánh vỡ thủy tinh bay về phía ngực Diệp Đình——

Trong bóng đêm, Diệp Đình chỉ thấy một cô gái nhào về phía anh, hơi thở quen thuộc kia khiến anh nhận ra, là Lăng Vi!

Tiếp theo, một viên đạn”Vèo” một tiếng bay qua: “A ——” Ngực Lăng Vi đau xót, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó bén nhọn đâm vào ngực! Bên tai truyền đến”răng rắc” một tiếng giòn vang —— không biết là cái gì vỡ vụn!

Diệp Đình hoảng sợ ôm cô, anh ngây người tại chỗ. Cúi đầu chỉ thấy ngực cô một mảnh huyết hoa, quần áo của cô lập tức bị nhiễm đỏ! Thân mình cô xụi lơ, rơi vào hôn mê! Diệp Đình chỉ cảm thấy máu nóng xông tới đỉnh đầu! Sợ tới mức nói không ra lời. Lôi Tuấn, Lôi Đình bọn họ toàn bộ choáng váng! Tần Sanh, Kaya không tin nổi nhìn chằm chằm Lăng Vi. Cô cần bao nhiêu dũng khí và tình cảm mới dám thay người khác đỡ đạn?! Quân Dương và Chính Hiền quả thực không thể tin được hai mắt của mình, ngực Lăng Vi trúng đạn... Không biết có thể... nguy hiểm đến tính mạng hay không...

“A ——” Quân Dương đột nhiên trúng đạn ——

“Giải quyết bọn họ trước rồi nói sau!” Tần Sanh “đoàng đoàng đoàng” nổ súng về phía kẻ địch.

Ở một góc, Diệp Đình ôm Lăng Vi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và không dám tin, giờ này khắc này, anh ngay cả nửa lời cũng không nói lên được. Trong mắt anh dâng đầy tình cảm đau, yêu, hận mãnh liệt!

Diệp Đình hai mắt đỏ bừng, nổi giận xung thiên! Anh như phát điên, vọt tới cửa sổ, giơ súng điên cuồng bắn ra bên ngoài, hai mắt anh đỏ như máu, ấn chiếc nhẫn trên tay, lạnh lẽo ra lệnh: “Động đến người của ta, giết không tha! Toàn bộ hành động! Đem Paul - Louis Tư lên!!”

Diệp Đình giống một pho tượng ma thần phát điên sừng sững trong khoảnh khắc trang viên Lotta rực ánh lửa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.