Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đầu ngón tay anh vuốt ve môi cô, trong mắt càng không nỡ buông, hiển nhiên còn chưa nếm đủ hương vị ngọt ngào của cô, Diệp Đình vừa muốn quay đầu lại liền thấy khuôn mặt nhỏ của Lăng Vi thấu lên, dù có người tới cũng muốn ôm hôn với anh, lúc này cô chỉ nghĩ muốn cho anh một nụ hôn tình yêu thật sâu.
Anh bá đạo hôn cô chẳng them để ý trời đất. Đằng sau có một chiếc xe dẫn đầu lái vào biệt thự, người ngồi trong xe từ xa đã thấy dưới tang cây trong biệt thự có một đôi tuấn nam mỹ nữ đang hôn nhau nồng nhiệt... Henry, Lôi Dịch và đồng nghiệp trong công ty sôi nổi đinh tai... lyp ngồi đằng sau không thấy rõ, chỉ nhìn thấy Diệp Đình ôm một cô gái vào lòng hôn đến vong tình. Tư thế kia như muốn nuốt cô gái kia vào bụng vậy.
Động cơ xe càng tiến gần, Diệp Đình duỗi tay bế Lăng Vi lên nhanh chóng vào biệt thự. Lúc này gương mặt Lăng Vi hồng như cánh đào, ánh mắt như sóng nước mùa thu, tốt đẹp như vậy đương nhiên chỉ mình anh mới được nhìn đến.
Lăng Vi cắn môi ảo não kêu: “Em chưa tắm rửa, chưa trang điểm đấy.”
Diệp Đình nhìn chằm chằm bộ dạng đáng yêu của cô nháy mắt chẳng muốn tổ chức tiệc tùng gì hết..
Lúc này hao gò má ửng hồng, mặt mày xuân sắc, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Bộ dạng của em như thế nào cũng vẫn đẹp.”
Nháy mắt gương mặt Lăng Vi như lửa đốt.
Anh ôm cô vào phòng tắm, nghiêm túc tắm rửa cho cô. Lăng Vi bị anh trêu chọc thành quen, đột nhiên thấy anh nghiêm túc thật có chút... khụ khụ... không quen hả?
Cô vừa hất nước vừa chế nhạo anh: “Trời muốn đổ mưa máu sao?” Diệp boss lại thay đổi đứng đắn...
Diệp Đình nháy mắt đã hiểu, đôi bàn tay không thành thật lên, sờ eo cô: “Em thích như vậy sao?”
“...”
Lăng Vi đỏ cả mặt.
Hận không thể tát chết mình! Ai bảo miệng cô tiện...
Diệp Đình cười nói: “Sao mặt đỏ như thế?”
Cô gạt tay anh ra, cắn răng nói: “Không muốn nghe anh nói chuyện!”
“Đúng không?” Anh đột nhiên tiến gần sát cô, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai: “Không muốn nghe anh nói là muốn trực tiếp cùng làm sao? Có thể, ông xã còn có thể thỏa mãn em đấy.” Lăng Vi thật muốn một tát tát chết anh, bên ngoài nhiều khách chờ như vậy, cũng trách cô... Ai bảo cô lắm mồm…
Diệp Đình nhìn bộ dáng đó của cô quả thực không nhịn được muốn cười ra tiếng, Lăng Vi quẫn bách nhảy dựng lên muốn ra chạy ngoài, kết quả... nước trên mặt đất vệt nước cô trượt ngã…á… cô và Diệp đại nhân nhà anh tiếp xúc với nhau.
Diệp Đình muốn kéo cô lên lại giữ gáy cô, Lăng Vi trực tiếp dùng mặt cúi chào Diệp đại nhân…. Muốn điên rồi.
Môi Lăng Vi vừa chạm vào nó, cô “A” một tiếng vừa vặn cắn một cái, cô hoàn toàn ngây ngốc, mơ màng bắt lấy cánh tay Diệp Đình, chịu đựng chân đau kiên cường đứng lên.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm , đáy mắt tỏa sáng, như đang ở trung tâm của lốc xoáy!
Đôi môi Lăng Vi run lên.
Ánh mắt Diệp Đình nặng nề nhìn chằm chằm đôi môi của cô, giọng điệu chế nhạo cười nói: “Chân em bị thương , anh không tính toán chạm vào em nhưng là em chủ động hôn nó, là trách anh vắng vẻ em sao? Hay vẫn là khảo nghiệm lực nhẫn nại của anh?”
Lúc này Lăng Vi dỏ mặt như tôm luộc, đột nhiên cô nhếch miệng cười: “Đều do em quá đói khát... Diệp đại nhân nhà anh muốn thì làm sao bây giờ?... Em tuyệt đối không phản kháng, nhưng mời nhanh một chút, dưới lầu còn có nhiều khách chờ như vậy, còn không đi xuống thì quá thất lễ.”