Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Máy bay hạ cánh ở nước Y, nước Y gần Bắc Cực, mới tháng mười mà lạnh đến mức cô run lên. Lăng Vi phong trần đi tới tổng bộ “Ám ảnh”, Diệp Đình bị trọng thương không đi nghỉ ngơi vậy mà còn đang họp! Lăng Vi nổi giận đùng đùng đẩy ra cảnh cửa phòng họp màu đen của “Ám ảnh“.
Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, sắc mặt Diệp Đình lập tức tối sầm!
Anh nhíu mày, con ngươi đen nặng nề đảo qua phía cửa!
Các thành viên trung tâm của “Ám ảnh” đang họp cũng hung thần ác sát nhìn qua phía cửa! Kẻ nào không muốn sống dám đạp cửa phòng họp tổng bộ của “Ám ảnh”? Những người ngồi đây, mỗi một người đều là dậm chân một cái đều có thể khiến thế cục một phương chao đảo!
Hơn nữa lão Đại của bọn họ có tiếng là thiết huyết mặt lạnh! Người tới là ai? Ngại mạng mình quá dài à?
Diệp Đình híp mắt, nhìn chằm chằm cửa, súng của anh đặt trên bàn! Họng súng đen nhánh đối diện cánh cửa! Con ngươi lạnh lùng của anh ngưng tụ, đột nhiên nhìn thấy Lăng Vi đi đến, anh kinh ngạc, biểu tình cũng biến đổi: “Sao em lại tới đây?”
Lăng Vi nhìn thấy trong mắt anh có chút một tia kinh hỉ, vội vàng chạy tới, lo lắng tới bên cạnh anh. Cô tỉ mỉ đánh giá Diệp Đình: “Anh bị thương ở đâu?” Nhìn anh hiện tại sinh long hoạt hổ thế này, như thế nào cũng không giống bị trọng thương! Vừa rồi Lôi Tuấn còn nói anh hôn mê ! Lúc này, Lăng Vi mới phát hiện trong phòng hội nghị tất cả mọi người đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, trong mắt đều mang theo sát khí!
Hơn nữa không khí của tổng bộ Ám ảnh đặc biệt ngưng trọng, đồ bài trí xung quanh cũng đều màu sắc trầm trầm, Lăng Vi lập tức rùng mình.
Biểu cảm của cô cũng nghiêm túc lên, gật đầu với mọi người: “Xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi. Tôi nghe nói Diệp Đình bị trọng thương… Nhất thời nóng vội xông vào phòng họp, thật có lỗi...”
Nhóm lão đại này tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Vi, nhưng đối với thân phận và dáng vẻ Lăng Vi cũng không xa lạ gì, thấy là cô bước vào, lập tức thu liễm lệ khí, đều đứng lên, đồng loại cúi chào cô, gọi một tiếng: “Chị dâu ——”
Thần sắc Lăng Vi nghiêm túc, thắt lưng thẳng tắp gật đầu: “Chào mọi người.”
Ở đây tất cả thành viên Ám ảnh, ai cũng tò mò đánh giá Lăng Vi… Chính là người này khiến lão Đại bọn họ yêu say đắm như vậy? Nâng trong tay sợ nát, ngậm miệng sợ tan. Anh Đình của bọn họ bảo vệ cô gái quả thực có thể nói là biến thái tới cực điểm, ngay cả con ruồi cũng không chạm được vào cô!
Lúc này, thấy lão Đại nhà mình thay đổi biểu tình, lại hiểu anh cưng chiều người này như thế nào.
Diệp Đình nhìn chằm chằm Lăng Vi một lát, biểu tình lãnh ngạnh từng chút hòa tan: “Em biết anh bị thương, cho nên cố ý chạy tới xem anh?” Anh nâng mắt trừng Lôi Tuấn một cái, Lôi Tuấn làm bộ ngắm hoa văn trên trần nhà.
Diệp Đình vén tay áo lên cho cô nhìn: “Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ! Lôi Tuấn chuyện bé xé ra to! Em đừng để ý đến cậu ta!”
Lôi Tuấn cúi đầu, nhìn sau lưng anh, vừa muốn nói chuyện, Diệp Đình đã đưa mắt ngăn cậu ta lại!
Lôi Tuấn bĩu môi, lời muốn nói nghẹn trở về. Anh Đình đâu chỉ bị thương cánh tay... Miệng vết thương sau lưng anh... Mới là vừa lớn vừa dài!
Tay Lăng Vi khẽ kéo tay áo Diệp Đình lên trên, cánh tay anh quấn một tầng băng gạc, cô mở băng gạc nhìn thoáng qua, bên trong là dấu vết viên đạt sượt qua!
“Là đạn bắn?!” Anh còn dám nói không có việc gì!