Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 275: Chương 275: Ghen, là vì đặt anh trong lòng (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh chàng thuyền viên thấy bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng hòa hoãn hơn, lúc này mới lui ra ngoài.

Thấy cô uống xong canh gừng, trên trán cũng toát mồ hôi, anh mới nói: “Em nằm nghỉ trước đi, anh đi lấy đá chườm cho em.”

Nói xong, liền đi ra ngoài. Lăng Vi đột nhiên giơ tay kéo tay anh, “Em không vội, anh mau đi tắm nước nóng trước đi, nếu không sẽ cảm bây giờ.”

Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.

Lăng Vi nhớ đến hiểu lầm lúc nãy của mình, không khỏi cảm thấy khổ sở trong lòng…

Bát kỳ người nào bị người mình thích nghi ngờ, cũng sẽ đều phát điên?

Lòng cô lập tức mềm nhũn…

“Diệp Đình…” Cô nghiêng đầu sang bên, nhìn anh chăm chú, hỏi: “Anh còn tức giận sao?”

Diệp Đình nhìn cặp mắt đào xinh đẹp của cô, đang không ngừng chớp chớp… cắn môi tự trách, nhìn anh một cách vô tội, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cho tới giờ em vẫn chưa từng nghi ngờ anh, em cũng đoán đứa bé kia là anh nhận nuôi… thế nhưng, anh lại nổi giận với em, cũng không đúng… hơn nữa, chuyện em tức giận chỉ là phản ứng tự nhiên thôi mà, đúng không?”

“Tức cái gì? anh sinh con với người phụ nữ khác, em mất hứng?”

“Đương nhiên...” Lăng Vi cắn nôi, làm gì có người phụ nữ nào hi vọng chồng mình có một đứa con riêng cơ chứ…

“Ngốc!” Diệp Đình tức giận trừng mắt nhìn cô, lại chọc vào trán cô một cái, “Trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện đâu đâu! Em nghĩ quá nhiều rồi! Không phải anh đã từng nói với em, chồng em chưa từng có người đàn bà nào khác rồi sao!” Anh đột nhiên ghé đến gần cô, thấp giọng nói vào lỗ tai cô: “anh cũng giống em, vẫn là xử nam, biết chưa hả?”

Anh vươn tay nhéo mặt cô một cái, xoay người bước ra ngoài.

Ha hả? Anh nói gì cơ? Lăng Vi mở to mắt nhìn bóng lưng cao lớn của anh, miệng há hốc giống hệt như một con hà mã lớn.

Cái gì?

Anh nói cái gì?

Anh vẫn là xử xử xử…? Mặc dù, đã sớm nghe anh nói qua, thế nhưng… anh lại có thể đường hoàng nói ra… thật đúng là…

Lăng Vi giơ tay ôm ngực theo bản năng, ông trời của tôi ơi… nói chuyện với anh thật sự quá luyện tim rồi.

Một tổng tài cao cấp tầm cỡ quốc tế kim quang chói ngợp, tài giỏi lóe điện… những người phụ nũ kia mù hết rồi sao? Lại không có một người nào nhào lên! Anh trước đây, đã từng nói chưa từng yêu đương gì cả, nhưng cũng không có nghĩa là ngay cả một lần cũng chưa từng… Cái xã hội hiện giờ này, cũng có rất nhiều người không yêu mà vẫn ‘ấy’ đấy thôi!

Cô rất tin tưởng nhân phẩm của anh, thế nhưng… nghe chính miệng anh nói ra, anh vẫn còn là xử nam, đây quả thực là chuyện khó có thể tin được, đúng không?

Thời niên thiếu lông bông của anh đâu rồi? Huyết khí phương cương thì sao? Không tránh thoát được dụ hoặc thì sao?

Đang suy nghĩ, Diệp Đình đã cầm một túi đá đi vào.

Anh bước từng bước đến bên cạnh cô, ngồi xuống.

Anh không chườm chân cho cô, mà chỉ bỏ viên đá lên chiếc bàn bên cạnh. Sau đó, vươn tay ra… nâng cằm cô, rồi lại đẩy cẳm cô về chỗ cũ…

Lăng Vi ngượng chết mất. Vừa nãy vì quá kinh ngạc, mà cô vẫn cứ giữ nguyên tư thế há hốc miệng như kia.

Diệp Đình nhìn cái vẻ dễ thương ngốc nghếch của cô, thật muốn dùng sức xoa xoa véo véo mặt cô.

Diệp Đình không nhịn được cười cô, Lăng Vi đẩy anh ra, “Anh mau đi tắm đi. Em tự chườm được.”

“Ừ.” Anh nhéo mặt cô một cái, cầm quần áo cần giặt, xoay người bước vào phòng tắm.

Sau khi tắm nước nóng xong bước ra ngoài, Diệp Đình cảm thấy cả người sảng khoái, ngồi xuống bên cạnh cô, cầm cục đá lên chườm vào chỗ sưng trên chân cô.

“Azz——“ Lăng Vi hít một hơi, đau quá đi mất… không phải là đau bình thường thôi đâu, cái đau này thật sự khiến cô không thẻ chịu nổi! Xót như xát muối…

Diệp Đình lo lắng hỏi cô: “Rất đau sao?”

Lăng Vi cố nhịn, lắc đầu một cái, “Có hơi đau, nhưng vẫn có thể nhịn được.” Nói xong, lại bồi thêm một câu: “Em đáng đời mà, anh không cần đau lòng vì em đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.