Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 277: Chương 277: Lễ vật tốt nhất trong cuộc đời (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Chườm cũng tàm tạm rồi.” Diệp Đình đặt viên đá lên bàn.

Lăng Vi cho rằng anh muốn đi rửa tay, thế nhưng lại không nghĩ đến, sau khi anh cất đá xong thì lại cầm một chai rượu thuốc chữa trật khớp khác lên…

Anh mở nắp, đổ một chút rượu thuốc ra lòng bản tay, vô cùng nhẹ nhàng xoa lên chỗ mắt cá chân cô.

Anh vừa xoa nhẹ chân cho cô, đôi mắt đen chăm chú nhìn vào mắt cô, giọng nói trầm thấp, hỏi: “Sau này đừng có ngốc như vậy… Biết không? Anh làm việc gì cũng đều có chừng mực, em nhìn anh trông có vẻ kích động, nóng nảy, thế nhưng… anh vẫn sẽ cân nhắc đến sự an toàn của chính bản thân mình.”

Lăng Vi ngoan ngoãn gật đầu.

Anh xoa chân cho cô một hồi, thấy khóe mắt cô cũng ngân ngấn lệ, liền không xoa thêm nữa. Nhất định cô đang đau lắm… cả người cô cũng đều run lên rồi.

Mặc dù đau, thế nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn chỉ cắn môi chịu đựng.

Một cô gái vừa khả ái, lại cứng cỏi…

Diệp Đình cất chai rượu thuốc đi, đứng dậy, hôn lên trán cô một cái: “Anh biết em quan tâm đến anh, anh yêu em…” Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài rửa tay.

Nước mắt Lăng Vi không hề báo trước đột nhiên lăn xuống. Vừa nãy đau đến như vậy mà cô còn không khóc, lại bị một chữ ‘yêu’ của anh khiến cho lệ rơi đầy mặt.

Diệp Đình rửa tay xong, anh đi đến phòng của thuyền trưởng, bảo thuyền trưởng chính lái về phía cảng San Vũ.

Cảng San Vũ?

Đó chính là … bến cảng của Paul Louis Tư!

Thuyền trưởng hoảng sợ há hốc miệng, vẫn còn chưa kịp nói gì mà Diệp Đình đã đi ra ngoài rồi. Trên boong thuyền, Diệp Đình gọi điện thoại cho bác sĩ Từ: “A lô —— bà xã tôi bị trật chân, trông có vẻ rất nghiêm trọng, anh nhanh chóng đến cảng San Vũ đợi chúng tôi!”

“Cái gì? Ông chủ anh nói gì cơ? Cảng San Vũ?”

Bác sĩ Từ khiếp sợ há hốc miệng: “Cảng San Vũ?”

Thiếu chút nữa anh ta đã đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất.

“Ông chủ, cảng San Vũ? Đó chính là, bến cảng của Quốc Tế PG!” Đó là bến cảng của Paul Louis Tư!

Hai người đã đứng ở thế nước với lửa nhiều năm như vậy, nếu ở bến cảng của họ, mà thấy thuyền của Diệp Đình…

Vậy còn không phải sẽ súng đạn không ngừng sao!

“Còn cần anh nói?” Giọng nói Diệp Đình không được tốt lắm.

“Ông chủ——” Giọng nói của bác sĩ Từ ở đầu dây bên kia đột nhiên biến thành giọng Lôi Tuấn: “Anh Đình—— anh đang ở đâu? Tại sao lại muốn cập bến tại cảng của Quốc Tế PG? Anh không sợ lão quỷ Louis Tư kia sẽ cho nổ thuyền của anh sao?”

“Tôi mà phải sợ lão ta?” Diệp Đình hừ lạnh: “Nổ rồi thì mua cái khác! Bà xã tôi không chờ được!”

Bác sĩ Từ đoạt lại điện thoại: “Không phải chỉ là trật chân thôi sao? Cũng đau phải gãy xương, anh đi vòng qua bến cảng của chúng ta rồi cập bờ, liệu chết được sao?”

“Vậy thì sẽ lại chậm thêm một ngày! Anh nhẫn tâm nhìn cô ấy chịu đau?”

“…”

“Chuẩn bị nhân thủ cho tôi, sáng sớm ngày mai, cảng San Vũ phải đổi thành họ Diệp!” Giọng nói Diệp Đình như chém đinh chặt sắt! Không cho phép bất cứ ai xen vào!

“Anh! Anh hãy bình tĩnh một chút!” Lôi Tuấn gấp gáp: “Giành một bến cảng, đó cũng không phải là chuyện đùa đâu!”

“Tôi tự có chừng mực!” Đôi mắt Diệp Đình thâm trầm, hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão quỷ Louis Tư rất coi trọng bến cảng này, có thể thấy được lão ta nhất định có hành động buôn lậu tại nơi đây! Hãy tra cho tôi về hàng hóa xuất nhập của cảng San Vũ ngày hôm nay. Một khi phát hiện vật phẩm buôn lậu, lập tức gọi điện thoại thỉnh cầu chiến đội quốc tế chi viện, cậu phối hợp với bọn họ giành lấy cảng San Vũ!”

Nói xong, Diệp Đình cúp điện thoại luôn.

Lôi Tuấn và Từ Phi đều cảm thấy hoang mang… như thế mà cũng được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.