Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 643: Chương 643: Mật ngữ, thư tình dành riêng (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Tiểu Hi nuốt nước miếng không dám nói lời nào. Cũng không dám nhìn anh ta. Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng cô vô hình hơi sợ.

Vinh Phỉ đột nhiên nhíu mày, sau đó lại buông lỏng, cười với Hạ Tiểu Hi: “Thật ra tính tình tôi rất tốt, thật.” Nói xong, từ từ ngồi xuống, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói sau.”

“Khụ ——” Lôi Tuấn thiếu chút nữa bị sặc chết… Vinh Tứ dám nói tính tình tốt, vậy toàn thế giối không có tính tình tốt nữa rồi.

Trên bàn ăn, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Vinh Phỉ.

Diệp Đình cũng kinh ngạc nhíu mày, vừa rồi anh cho là Vinh Tứ sẽ trở mặt với Tiểu Vi, không nghĩ tới… bỗng nhiên hạ giọng… Thay đổi thái độ cũng không phải tác phong của Vinh Tứ. Tính tình anh ta nóng nảy, xưa nay không nhường nhịn ai.

Diệp Đình hỏi anh ta: “Anh tới thật sao?”

Vinh Tứ liền không vui: “Dựa vào cái gì mà tôi không thể tới thật?” Nói xong, thấy Lôi Tuấn bắn ánh mắt như dao tới anh ta, anh ta hừ một tiếng, nói: “Dĩ nhiên cũng có phần đánh cược.”

“Đánh cược?”

Mặt Hạ Tiểu Hi cứng đờ.

Lăng Vi lập tức nổi giận: “Có ý gì?”

Vinh Phỉ nói: “Tiểu Tuấn nói tôi mê gái, cho tới bây giờ chưa từng ở bên cô gái nào quá hai tháng. Tôi liền đánh cược, tôi làm thế nào cũng phải sống tốt cùng Hạ Tiểu Hi cả đời. Nếu trong nửa năm này, tôi tìm phụ nữ khác, tôi liền tự phế hai tay. Chúng tôi ước định, ai theo đuổi được Hạ Tiểu Hi trong vòng nửa năm, người còn lại nhất định phải không có một câu oán hận nào, cút đi càng xa càng tốt.”

Lôi Tuấn nhờ lần đánh cuộc này để cho Vinh Phỉ từ bỏ ý định. Nhưng, lòng Hạ Tiểu Hi như bị dao đâm.

Thì ra chỉ muốn chơi đùa. Cô cũng không phải đồ chơi của bọn họ.

Bầu không khí ngột ngạt làm người ta hít thở không thông, lúc này, điện thoại Diệp Đình đột nhiên vang lên, là ở nhà gọi tới, anh nghe máy, Vương quản gia đầu bên kia nói: “Tiên sinh, có phát hiện trọng đại!”

Diệp Đình biết lại tìm được đồ!

Anh đứng lên, kéo tay Lăng Vi đi ra ngoài. Lăng Vi vừa bị anh kéo đi vừa quay đầu kêu Hạ Tiểu Hi.

Nhưng Hạ Tiểu Hi lắc đầu: “Cậu về trước đi, mình có lời muốn nói với bọn họ.”

Sắc mặt Lôi Tuấn và Vinh Phỉ đều không tốt, dường như biết Hạ Tiểu Hi muốn nói gì…



Lăng Vi và Diệp Đình vội chạy về nhà.

“Tiên sinh! Cậu nhìn đi, thẻ kim loại này đào được trong hồ sen.”

Lăng Vi suy nghĩ một lát: “Tố vũ khinh thường chiếu nước biếc, lâm khê cán ảnh tá hà hương.”

Không sai, thẻ kim loại này tương ứng với câu này.

Hai người vào thư phòng, Lăng Vi nhìn kỹ thẻ kia.

Trên đó một dãy số:

01112200

21002200

“A! Em biết rồi, đây là mật mã hệ nhị phân*!” Lăng Vi đắc ý giơ tay, lần trước từng nghe anh giảng giải.

(*) Hệ nhị phân là một hệ đếm dùng hai ký tự để biểu đạt một giá trị số, bằng tổng số các lũy thừa của 2. Hai ký tự đó thường là 0 và 1; chúng thường được dùng để biểu đạt hai giá trị hiệu điện thế tương ứng.

Diệp Đình chọt trán cô, hỏi: “Mật mã hệ nhị phân do số gì tạo thành?”

Lăng Vi thành thật nói: “0 và 1!”

Diệp Đình chỉ chỉ tấm thẻ: “Vậy số 2 thì sao?”

“Ách… 1 thêm 1 thì chẳng khác nào 2 rồi…” Cô kích động, nhỏ giọng thầm thì: “Sao cách giải mật mã của hai tấm thẻ không giống nhau?”

Diệp Đình nói: “Trong này có viết số 2, hiển nhiên không phải hệ nhị phân, trên dưới có tám con số cực kỳ cân xứng, hiển nhiên là 44 thứ bach65.”

“…” Lăng Vi cho anh ngón tay cái, bởi vì nghe không hiểu.

Anh nói tiếp: “44 thứ bậc, thử xem có thể giải mật mã không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.