Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 273: Chương 273: Mây tan mặt trời lên, yêu thương ngọt ngào. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“A——” Cô rất muốn nói không đau, thế nhưng thật sự quá đau.

“Đau——” Giọng nói cô cũng run run.

Diệp Đình gấp đến độ đôi mắt cũng đỏ bừng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhan tít lại, trên trán chảy ra những hạt mồ lớn chừng hạt đậu.

Anh đau lòng siết chặt nắm đấm. “Nhịn một chút… Chúng ta sắp sửa vào đến bờ rồi.” Thấy cô đau, còn khó chịu hơn anh gấp trăm, gấp ngàn lần! Anh đột nhiên quay đầu, hung thần ác sát quát to: “Mau vào bờ!”

Ôi trời đất thần linh! Đây là tình tiết gì vậy trời… Nhân viên làm việc trên chiếc du thuyền đều triệt để kinh ngạc! Thái độ này của Diệp boss, thay đổi cũng quá nhanh rồi?

Mới vừa rồi còn là dáng vẻ muốn giết người, vậy mà giờ đã chuyển thành bộ dạng thê nô rồi…

Thuyền trưởng bật cười không ngừng, anh có chút hoài nghi vừa nãy Diệp tiên sinh bơi trong nước, có phải bị đụng đầu vào khóm san hô nào rồi không?

Rõ ràng bộ dạng thê nô thế này, không hề giống đại phú thương đứng đầu thế giới rung trời chuyển đất, sát phạt quả quyết mà bọn họ biết một chút nào!

Trong lòng thuyền viên xoay chuyển rất nhiều lần, mỗi người ai cũng đều kinh ngạc đến mức cằm sắp sửa rơi xuống đất.

Lăng Vi quật cường nói: “Em không sao, nghỉ mấy hôm là khỏe.”

Diệp Đình lại trừng cô: “Sao lại không sao? Đã sưng thành thế này rồi!” Mới chỉ nhìn thôi mà anh đã thấy đau lòng muốn chết, cả mắt cá đều tím đen thế này, vậy mà cô vẫn nói không sao!

Diệp Đình nhìn bộ dạng king ngạc của nhân viên trên thuyề, đột nhiên nổi giận, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau lái thuyền, vào bờ? Không thấy chân bà xã tôi bị thương sao? Mau đỡ cô ấy vào phòng nghỉ!”

Nhân viên trên thuyền vừa muốn bước lên, bỗng nhiên Diệp Đình lại vung tay, ngồi quỳ một chân bên cạnh cô, “Lên đi!”

“…” Lăng Vi sửng sốt, “Làm cái gì?

“Còn đứng ngây đó làm gì? Mau leo lên! anh cõng em!” Anh tự vỗ vào lưng mình, “Em có thể tự đi được sao?”

Lăng Vi thành thành thật thật vòng tay ôm lấy cổ anh, cả người dán chặt vào sau lưng anh.

Diệp Đình cõng cô lên, lại không hài lòng, “Gầy đến chỉ còn da bọc xương thế này, anh bạc đãi em sao? Bắt đầu từ mai phải ăn nhiều thêm mấy lần!”

Vào đến phòng nghỉ, Diệp Đình từ từ thả cô xuống.

Quần áo của hai người đều uwst nhẹp… Chiếc áo sơ mi rộng, sau khi bị ướt, liền dính chặt vào người cô.

“Mau thay quần áo, để như vậy sẽ không thoải mái! Em tắm nước nóng trước đi, nếu không lại cảm bây giờ!” Anh ôm ngang người cô, bước vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên chỗ bồn rửa, xoay người đi mở nước.

Đợi nước nóng được nửa chiếc bồn, liền ôm cô vào đó. Dòng nước ấm áp chảy qua người, đột nhiên Lăng Vi thấy rùng mình một cái.

Diệp Đình vội vàng giơ tay vởi nút áo cho cô, Lăng Vi đẩy tay anh ra, anh không để ý, nhanh tay nhanh chân lột hết chỗ quần áo ướt sũng của cô xuống.

Lăng Vi vội vàng xoay người. Nước vẫn đang chảy ‘rào rào’, sau đó liền nghe thấy giọng nói chân chọc của anh, “Lá gan lúc nhảy xuống biển rơi đâu mấy rồi?”

Mặc dù anh tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cô từng tí một, thế nhưng, trong ngực anh hiện giờ vẫn còn đang giận phừng phừng đây.

Anh duỗi tay lấy sữa tắm, xoa lên người cô. Ra tay cũng không biết nặng nhẹ, miết cô rất đau.

Lăng Vi cũng nổi cáu, nói: “Không cần anh tắm cho em! Em bị thương ở chân, cũng không phải tay.”

Diệp Đình ‘hừ’ một tiếng, châm chọc: “Miệng lưỡi sắc bén lắm! Sao nơi bị thương không phải miệng em chứ hả?”

“Anh đi ra! Không muốn nói chuyện với anh!” Cô nghiêng đầu đi. Sau đó, nghe thấy tiếng cửa mở ra, rồi bị sập lại.

Cô tức giận, ‘hừ hừ’ tự tắm cho mình. Cô xen vào chuyện của người khác là không đúng, thế nhưng anh lại không giải thích, làm sao cô biết được trong đó có hiểu lầm gì? Quan hệ giữa cô và anh đã gần gũi đến mức cô muốn hoàn toàn trao bản thân mình cho anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.