Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 164: Chương 164: Nhờ gió mát mang hộ an khang* (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô giống như muốn bay lên, nếu không như vậy, sẽ bị thống khổ nhấn chìm đến chết!

Chạy đến dưới chân núi, tài xế taxi còn chờ cô. Thấy mặt cô đầy mồ hôi và nước mắt, tài xế đưa khăn giấy cho cô: “Cô tới đây để gặp ai?”

Lăng Vi cầm khăn giấy, hít mũi nói: “Ba mẹ…”

“À…” Ánh mắt tài xế ôn nhu: “Không sao…” Muốn an ủi chút gì, lại không biết mở miệng thế nào: “Đi chưa?”

Nước mắt lả tả rơi xuống: “Đi thôi.”

Xe taxi lái đi, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng ở chỗ xe taxi vừa đậu.

Diệp Đình xuống xe, cầm bó hoa cúc trắng trong tay.

Anh leo núi, Lôi Tuấn từ chỗ tài xế bước xuống, kêu anh: “Muốn em đi cùng anh không?”

Diệp Đình không trả lời, một đường đi lên. Có người mặc đồ đen khom người đứng thành hai hàng bên đường mòn.

Anh đi theo hàng bọn họ đứng, đạp dấu chân nhỏ Lăng Vi để lại, tìm được phần mộ của ba mẹ cô.

Anh để bó hoa xuống, sửa tóc, sửa âu phục, quỳ xuống: “Ba mẹ, chào hai người… Con là Diệp Đình. Lỗ mãng tới quấy rầy, xin hai người tha thứ.”

Anh hít một hơi, dừng lại một lát, nói tiếp: “Từ nhỏ con không có ba mẹ, không biết tình thân… là cảm giác… gì…” Biểu tình của anh rất phức tạp, ánh mắt u ám: “Nhưng… Con biết, mất đi nó… là thống khổ dường nào.”

Trầm mặc một hồi, anh lại hít một hơi thật sâu: “Ba mẹ… Con muốn chăm sóc Tiểu Vi, cô ấy đáng yêu, thông minh như vậy… Nhất định đều là di truyền từ hai người phải không? Nếu như hai người hy vọng có thể gặp lại con, xin hãy phù hộ cho con, phù hộ con đi vào trong lòng cô ấy, để con che gió che mưa cho cô ấy. Không biết sau có cơ hội cùng Tiểu Vi đi thăm hai người hai không… Con hy vọng, có cơ hội này.”

Anh dập đầu trước mộ ba cái, đứng lên, sửa quần áo.

Suy nghĩ một lúc, lại ngồi chồm hổm xuống, cầm bó hoa cúc kia: “Ba mẹ, xin đừng phiền lòng… Bó hoa này, e rằng con không thể để lại đây… Cô ấy tự tới một mình vì vẫn chưa muốn cho con gặp hai người… Con thất lễ tới quấy rầy, cô ấy sẽ nổi giận.”

Anh cầm bó hoa lên, xá thấp đầu với mộ: “Sau này con sẽ tới nữa, hy vọng lần kế, con có thể đi cùng Lăng Vi.”

Anh cầm bó hoa, xoay người rời đi, một đường cầm hoa hướng lên bầu trời.

Chờ lần sau cô tới bái, những hoa này sẽ được bón thúc, không thể trang trí cho mộ, thì để nó bồi bổ thổ địa đi.

Lăng Vi đứng trước dưới một hàng quốc kỳ trước cửa trụ sở chính Laroe, tâm tình kích động khó dằn!

Lý Bằng Phi, hy vọng có thể sớm gặp được anh.

“Vi Vi, mời theo tôi…” Thư ký của Henry – Daisy dẫn cô vào cao ốc Laroe.

Tầng ba thiết kế chạm rỗng, làm cho toàn bộ phòng khách khí phái, thời thượng, cảm quang!

“Vi Vi, tầng 16 là Bộ thiết kế.”

Lăng Vi gật đầu, quan sát tỉ mỉ chung quanh.

Bộ thiết kế, cả tầng dùng phong cách hợp nhất, không có góc chết, mặt tường như nước chập chờn, vô cùng sống động.

“Bộ thiết kế là phòng làm việc của cô, cô thực tập dưới quyền Rose, cô ấy là một vị thầy nghiêm khắc, xin cô chuẩn bị tâm lý trước.”

Lăng Vi gật đầu, cảm ơn cô ta tốt bụng nhắc nhở.

Daisy dẫn cô vào phòng làm việc, vỗ tay: “Giới thiệu một vị đồng nghiệp mới cho mọi người, vị này là Lăng Vi tiểu thư, đến từ Trung Quốc. Hoa Thiếu Kiền, “Hoa thần”, thần tượng mọi người, chính là sư huynh của Lăng Vi tiểu thư. Hy vọng mọi người có thể sống chung vui vẻ.”

“Oh —— Hoan nghênh!...”

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

Ba người đàn ông trong phòng làm việc chủ động tới chào hỏi cô, Lăng Vi rối rít bắt tay với bọn họ.

Một người trong đó tóc vàng, mắt lam, đẹp trai, ngón tay xếp thành hình hoa lan, ném một ánh mắt quyến rũ cho cô: “Nếu tôi là thẳng nam, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô.”

Lăng Vi run lên, nhướng mày.

Anh đẹp trai kia cười rực rỡ: “Không sai, chúng ta là chị em.”

Tony phất phất tay với Daisy: “Cô đi đi, để tôi chiếu cố tiểu mỹ nhân.”

Daisy đi ra ngoài, “chị” Tony dẫn Lăng Vi vào phòng làm việc của quản lý Rose.

Rose đeo kính gọng đen, mặc đồ đen ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì, ném một phần tài liệu, vẫy tay kêu bọn họ đi ra ngoài.

Cả ngày, Lăng Vi bận rộn chân không chạm đất. Ăn trưa, Diệp Đình hẹn cô, cô cũng không đi được.

Lăng Vi thật lòng hơi áy náy…

Cô tới Laroe thực tập, Diệp Đình lại trôi dương vượt biển cùng cô… Anh bận rộn cả ngày, bình thường không có thời gian ăn, nhưng muốn dành chút thời gian ăn cơm cùng cô, mà cô lại cự tuyệt…

Mặc dù không muốn như vậy, nhưng cô thật sự không có cách.

Vốn cho rằng thực tập sinh mới tới chỉ in ít tài liệu, bưng trà, đưa nước gì đó, không nghĩ tới… Rose không chê người mới tới như cô, mà kéo cô vào tổ thiết kế, để cô cùng thảo luận thiết kế xe mới nhất cùng mọi người.

Lăng Vi thụ sủng nhược kinh, cô không dám thờ ơ, nghiêm túc nghe mọi người thảo luận.

Cấp trên thúc giục bản thiết kế xe này rất gấp, nhưng nộp bản thảo năm lần, cấp trên đều không hài lòng.

Còn một tháng nữa xe ô tô phải đưa vào sản xuất, bây giờ còn chưa quyết định kiểu xe, cấp trên đã cấp cho bọn họ “Sinh tử lệnh”!

Còn ba ngày, nếu không giao ra phương án hài lòng, toàn bộ liền xuống chức một cấp! Khấu trừ tiền thưởng nửa năm!

Lòng người bàng hoàng.

Tổ hai và tổ ba của bộ thiết kế đều cúi đầu, khổ não suy nghĩ.

Tony cực kỳ phiền não đập đồ.

Brooke râu quai hàm và người gầy Horgos không ngừng hút thuốc. Trong phòng làm việc, khói mù lượn lờ, Lăng Vi không mở mắt được, thở không thông!

Thật khó hiểu, công ty lớn như Laroe lại cho phép nhân viên hút thuốc trong phòng làm việc, sao thiết bị phòng cháy còn chưa phun nước?

Cố ý phá hỏng sao?

“Khụ ——” Lăng Vi làm bộ đến phòng giải khát uống nước. Cô dùng sức ho khan hai tiếng, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Diệp Đình: “Cơm tối không cần chờ em… Em còn chưa làm xong.”

Đã bốn giờ rưỡi chiều, nếu cô không nói trước, Diệp Đình nhất định vẫn chờ cô ăn cơm.

“Vợ, nghe điện thoại…” Điện thoại reo, là tiếng chuông Diệp Đình cài cho cô…

Cô bắt máy, không nhịn được ho khan hai tiếng, Diệp Đình hỏi cô: “Sao thế? Mùa hè, sao lại ho?”

Lăng Vi bịt miệng: “Có người hút thuốc trong phòng làm việc.”

“À… Bộ thiết kế thường xuyên có người hút thuốc.” Diệp Đình đặt bút lên bàn, ghi chép ba chữ “Cấm hút thuốc”, còn nói: “Ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào? Có ai khi dễ em không?”

“Không có, bọn họ đều rất tôn trọng em, có điều… Bầu không khí không tốt lắm.” Lăng Vi uống một hớp nước, nói tiếp: “Cấp trên đang thúc giục… Mọi người nộp bản thảo năm lần, cấp trên đều không hài lòng, nều trong ba ngày không nộp bản thảo nữa, bọn họ đều phải xuống chức, còn phải mất tiền thưởng nửa năm.”

Diệp Đình đột nhiên cười lên: “Đây chẳng phải là lúc em ra oai sao? Vi Vi nhà chúng ta lợi hạt nhất, bây giờ có ý tưởng hay nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.