Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đau không?” Tay anh khẽ chạm bên miệng vết thương của cô ở.
Như sợ làm đau cô, anh thật cẩn thận, đặc biệt chuyên chú.
Lăng Vi muốn nói không đau, nhưng... còn muốn anh đau lòng một chút... Cô mắng mình một câu “tâm cơ” , sau đó bĩu môi nói: “Hơi đau...”
Diệp Đình ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy đau lòng nhìn cô, động tác lau giúp cô càng nhẹ tay: “Đều tại anh.”
“Ừ! Vốn tại anh mà!”
Anh nâng mắt nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, chọc chọc chóp mũi cô: “Tiểu bại hoại!”
Lăng Vi cũng cười: “Không đau chút nào.” Thật ra đã tê dại.
Diệp Đình vò vò khăn mặt, lại cởi hai nút áo của cô.
Lau lau, Lăng Vi phát hiện... Tay người này lại bắt đầu không thành thật!
Lăng Vi đỏ bừng mặt xem thường cầm bàn tay như có điện của anh. Diệp Đình buồn phì cười một tiếng, nâng mắt nhìn cô. Đôi mắt anh nóng rực. Lăng Vi dùng sức nắm ngón tay anh, đặt lên miệng hung ác cắn một cái: “Với bệnh nhân mà cũng không thành thật được chút sao? Hành vi này của anh chính là kiểu giậu đổ bìm leo lợi dụng thời cơ, anh biết không?”
Anh thành thành thật thật rút tay ra, cầm lấy khăn mặt tiếp tục lau tay lau chân cho cô.
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi, rất muốn hỏi anh: Diệp đại BOSS, anh thật sự muốn nhận trừng phạt? Hay là muốn sờ tôi? Lau thì lau đi, tay sao lại không thành thật vậy hả?!
Diệp Đình không trêu cô nữa, nghiêm túc lau cho cô.
Giúp cô lau xong rồi, đóng cúc áo lại. Anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô, anh nhìn chằm chằm cô, cực kỳ nghiêm túc nói: “Chảy nhiều máu như vậy, hình như nhỏ lại, chờ vết thương của em đỡ rồi, anh sẽ giúp em quay về 36C.”
Lăng Vi đỏ bừng! A a a a —— Ai trả lại đại BOSS cao lãnh khốc suất cuồng bá cho cô đi, cô không cần tên miệng tiện này!
Diệp Đình xoa mặt cô, thoải mái cười, biểu tình càng thêm nghiêm túc nói: “Anh nói là cằm, em nghĩ đi đâu vậy?”
Lăng Vi thật muốn cào tan cái gương mặt cười xấu xa kia của anh: “Cằm nhà anh có loại 36C đấy?”
Anh nghiêm trang gật đầu: “Hai cái... Có thể có...”
“Phốc ——” Vậy nó bự cỡ nào?!
Ngón tay Diệp Đình chọc chọc hai má cô, anh đứng lên đi đổ nước, nghe thấy ngoài cửa có người hỏi: “Mấy người đến đây làm gì?” Nghe thanh âm là Lôi Đình, tiếp sau đó lại nghe Lôi Đình nói: “Mọi người mau quay về!”
“Cốc cốc cốc ——” Lăng Vi nghe được tiếng đập cửa.
Lăng Vi nghĩ Diệp Đình ở ngoài cửa, lại không thấy anh vào, cô liền hô một tiếng: “Mời vào ——”
Lôi Đình đẩy cửa tiến vào, hít mũi, nói một tiếng: “Chị dâu, chị còn chưa ngủ ạ?” Lôi Đình vừa mới vào cửa, sáu người cao lớn mặc đồ đen phía sau cô cũng theo vào phòng bệnh.
Lăng Vi nhìn thấy cổ tay áo bọn họ đều thêu dấu hiệu “tia chớp” của Lôi Đình, hiển nhiên là bộ hạ tâm phúc của Lôi Đình.
Lăng Vi đang xoa bả vai, chuẩn bị ngủ.
Nghe thấy Lôi Đình hít mũi như muốn khóc liền quay sang liếc nhìn cô một cái, chỉ thấy Lôi Đình hai mắt rưng rưng, lã chã chực khóc.
“Làm sao vậy?”
Lăng Vi đại khái cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn quan tâm hỏi một câu.
“Chị dâu, em có lời muốn nói với chị...” Lôi Đình bĩu môi, ủy khuất giống như một cô bé.
Lôi Đình nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cô quay đầu lại... Nhìn thấy tâm phúc của mình đều theo vào, lập tức bùng nổ, nhíu mày quát lớn: “Mấy người vào làm gì? Đi ra ngoài —— Phòng bệnh của chị dâu, mấy người có thể tùy tiện vào sao?”