Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai mắt Diệp Đình sáng lên nhìn cô chằm chằm mà cô thì đặc biệt bình tĩnh.
Diệp Đình nhớ lại chuyện lúc đó, lúc đó anh vẫn nhìn eo người đàn bà kia bởi vì anh muốn biết người đàn bà này mang vũ khí thì sức chiến đấu như thế nào.
Cho nên chi tiết tiểu Vi nói bị anh bỏ qua.
“Em nói có lý.” Diệp Đình gọi điện thoại cho người cẩn thận kiểm tra cổ người đàn bà kia.
Lăng Vi mệt mỏi, hôm nay bị dọa sợ còn chưa hồi phục, Diệp Đình nâng má cô thương tiếc hôn một cái: “Đi theo anh lại làm em sợ hãi rồi.”
“Đồ ngốc……” Lăng Vi ôm anh, mặt dán vào mặt anh: “Ở với ai rồi cũng sẽ gặp nguy hiểm, nhỡ may gả cho tên nghiên bạc rồi cũng sẽ có ngày bị đuổi giết.”
Diệp Đình xoa má cô cười cười: “Dù sao cũng phải trách anh.”
Lăng Vi giân anh: “Anh còn nói như vậy nữa, em sẽ tức giận, lại không phải lúc nào cũng như vậy, em tin anh có thể bảo vệ em.”
Diệp Đình dịu dàng hôn cô, chưa bao giờ cảm thấy có bà xã ấm áp như vậy là một chuyện hạnh phúc.
“Tiên sinh ——” có người tới gõ cửa, Diệp Đình hô một tiếng: “Vào đi.”
Người nọ tiến vào, bưng một cái khay, trình lên miếng da người bằng ngón tay.
Lăng Vi cau mày nhìn, Diệp Đình cho người cầm kính lúp tới.
Diệp Đình cầm một cây kẹp kẹp miếng da người lên, đặt dưới ngọn đèn nhìn kĩ.
“Hình như chỗ này có gì đó.” Diệp Đình cho người mang kính hiển vi tới.
Một lúc sao Lôi Tuấn và Lôi Đình tới, bốn người cùng xem.
“Nơi này có con chip nhỏ……” Lôi Tuấn và Lôi Đình hai mắt nhìn nhau.
Chỉ chốc lúc sau, Diệp Đình nhanh chóng phá giải : “Là một bản đồ……”
Lôi Tuấn khen ngợi Lăng Vi một câu: “Chị dâu, cô quan sát thật cẩn thận, tấm bản đồ này nhất định vô cùng hữu ích.”
Đột nhiên Diệp Đình nói: “Sau này nên bắt thêm một ít đám thề chết trung thành với Hoắc Ân...”
Hai mắt Lôi Đình sáng ngời: “Anh, anh nói bản đồ này có nhiều tấm sao?”
“Ừ.” Diệp Đình gật đầu: “Lão già Hoắc Ân rất giảo hoạt, nhìn kích thước bản đồ này phải có đến cả trăm, hơn nữa chế tạo thành con chip, cài thêm mật mã, ngoại từ Hoắc Ân thì thủ hạ của ông ta cũng không thể mở.”
Lôi Tuấn và Lôi Đình nhìn nhau một cái, nháy mắt cảm thấy tên Hoắc Ân này đúng là cáo già quỷ quyệt, hai người ra khỏi thư phòng liền đóng cửa lại.
Lăng Vi vẫn đang nhìn kính hiển vi đột nhiên có đôi tay ôm lấy cô, hai tay vòng ra trước ngực cô: “Hôm nay em thông minh như vậy, ông xã làm sao mà thưởng cho em đây?” Vừa nói, cánh tay thêm lực đạo, hơi thở ấm áp phun lên cổ cô, anh hôn vành tai cô nói: “Bà xã, em thơm quá..” Lăng Vi đỏ mặt tai hồng, anh đẩy người cô lại, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô: “Vốn muốn đi tản bộ với em, ai mà nghĩ tới mất hết cả hứng.”
Lăng Vi nghiêng đầu nhìn anh cười nói: “Vậy hiện tại anh đi bộ cùng em đi, cả rừng cây lớn như vậy chẳng có người quấy rầy.”
Diệp Đình ôm eo cô: “Được, em muốn đi đâu chúng ta liền tới đó.”
Lăng Vi nhìn anh cười ngọt ngào, âm thanh rơi vào lỗ tai anh: “Anh dễ nói chuyện như vậy, thật làm người ta kinh ngạc… em còn tưởng anh muốn chế tạo trẻ con với em cơ đấy.”