Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 328: Chương 328: Tiền bẩn ở đâu ra? (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Làm sao Rose không hận cô ta cho được! Càng đáng giận chính là, Lăng Vi thế nhưng phân chia giải thưởng cho mọi người ở trong bữa tiệc. Như vậy càng chứng minh Lăng Vi cao thượng mà cô ta thì vô cùng xấu xa!

Rose cố nén phẫn nộ, hạ giọng nói: “Lăng Vi, cô không cần giảo biện! Có lẽ, cô cảm thấy năm nay bán không đến 400.000 chiếc! Huống chi, không phải cô nói muốn chia tiền cho mọi người sao? Đột nhiên cô hối hận! Nghĩ thầm, còn không bằng trực tiếp lấy 4.000 vạn tiền tình báo! Huống chi, xe mới đưa vào sản xuất, lại đưa ra thị trường, lại đến khâu tiêu thụ, nhanh nhất cũng muốn một năm, có lẽ cô chờ không kịp đâu!”

Lăng Vi đột nhiên cười.

Chẳng hiểu sao Rose lại cảm thấy lạnh lẽo. Rõ ràng gương mặt Lăng Vi tươi cười, nhưng mà ánh mắt lạnh lẽo làm sống lưng người ta phát lạnh!

Lăng Vi nhìn chằm chằm Rose, ánh mắt lập loè tia sáng lạnh.

Cô cắn răng từng chữ từng câu mà nói: “Nếu tôi thật sự muốn bán bản thiết kế cho An Đức thì trực tiếp vẽ cái mới cho bọn họ không phải càng tốt hơn sao? Có thể kiếm tiền hai bên, chẳng phải là càng sảng khoái? Tôi dùng tác phẩm của mình lén đưa đi chẳng phải ảnh hưởng lợi ích của tôi sao? Tôi đâu có bệnh, trộm chính tác phẩm của mình làm gì, tôi cũng không phải ăn no không có việc gì làm.”

“Có lẽ linh cảm của cô khô liệt lại không thiết kế ra được bản tốt như vậy thì sao?”

Lăng Vi liếc Rose.

Rất lâu, rất lâu.

Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ.

Sau một lúc lâu.

Lăng Vi mới tàn nhẫn nhìn thẳng Rose, lạnh giọng chất vấn: “Cô làm ngành này lâu như vậy linh cảm chẳng khô kiệt, một người mới như tôi có thể khô kiệt linh cảm được sao? Nói ra quỷ cũng không tin!”

Rose hừ nói: “Đừng nói này đó không phải là thực chất vấn đề. Chứng cứ bày ở trước mắt, nhân viện phòng thiết kế không ai có thể tiếp xúc toàn bộ bản thảo thiết kế! Ngay cả tôi cũng không thể lấy ra toàn bộ thiết kế ô tô! Toàn công ty, biết nhiều nhất, tiếp xúc toàn diện nhất, có hiềm nghi nhất chính là cô!”

Lăng Vi cười lạnh: “Tôi thiết kế chiếc xe này còn có tội sao?”

“Cô thiết kế chiếc xe này không có tội, nhưng mà cô bán đứng công ty, chính là tội ác tày trời!”

“Ồ……” Lăng Vi khinh thường liếc nhìn cô ta: “Có nhiều người có thể cầm được toàn bộ bản thảo thiết kế, vì sao chỉ nhằm vào mình tôi? Chỉ bằng cô suy đoán ác ý về tôi sao?”

Rose đột nhiên hất cằm, phảng phất như cô ta nắm giữ chứng cứ.

Cô ta rút trong túi ra một thẻ ngân hàng “Bang” một chút, ném trên mặt bàn: “Bằng cái gì? Chỉ bằng cái này!”

Trong phòng hội nghị tất cả mọi người đều nhìn đồ vật trong tay cô ta.

Khuôn mặt của Holt âm trầm, quát Rose: “Cái gì đó? Còn không biết đưa cho mọi người xem sao?”

Vẻ mặt Rose cứng đờ cầm thẻ ngân hàng ra.

Đưa trước mặt cho mọi người nhìn: “Đây là thẻ ngân hàng của Lăng Vi, là hôm qua cô ta bị mất, cảnh sát phát hiện liền gọi cho tổnG bộ chúng ta. Tôi đã sớm phát hiện Lăng Vi có hành vi khả nghi cho nên đến cục cảnh sát mang về cho cô ta cũng để nhân viên phòng thiết kế kiểm tra tiền bên trong, kết quả... hừ.”

Cô ta giơ thẻ ngân hàng, chỉ Lăng Vi.

Ngữ khí âm trầm chất vấn nói: “Lăng Vi, cô nói cô không bán bản vẽ đó vì sao thẻ ngân hàng của cô tăng lên một khoản tiền?”

Rose cầm thẻ ngân hàng đi tới máy quẹt thẻ.

“Đây là thẻ ngân hàng của Lăng Vi, mời mọi người xem!”

Kết quả kết nối với màn hình.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn trên màn hình lớn biểu hiện một con số lớn.

Tên, thân phận xác thật là Lăng Vi.

Bên trong, có hai dãy con số, đặc biệt dài... 20.000.000

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.