Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Thiên Mặc xảy ra chuyện?
“Sao vậy?”
Lăng Vi cầm điện thoại di động, lo lắng nói: “Bây giờ em còn chưa biết thế nào, em đoán có lẽ là mất tích, hoặc bị bắt cóc...”
Diệp Đình hơi nhíu mày lại, ném văn kiện trong tay xuống, lập tức mở máy vi tính xách tay ra: “Số điện thoại di động của cậu ấy là bao nhiêu?”
Lăng Vi vội vàng đọc số điện thoại di động cho anh, Diệp Đình gõ thật nhanh ở trên bàn phím.
“Điện thoại di động của cậu ấy, bị ném ở trong công viên gần nhà cậu ấy.”
Lăng Vi lập tức lo lắng: “Vậy khẳng định là bị người ta bắt cóc rồi! Thiên Ma vừa mới mua điện thoại di động mới, cậu ấy đặc biệt coi nó là bảo bối, tuyệt đối không thể làm mất ở trong công viên được. Hơn nữa, hôm nay là ba mươi tết, cậu ấy không thể nào không ở nhà được! Lấy hiểu biết của em về cậu ấy, cậu ấy chưa bao giờ ở ngoài đường quá tám giờ tối. Cậu ta chắc chắn sẽ cùng xem chương trình ti vi cùng với người nhà, cùng ăn cơm đêm giao thừa! Chuyện này quá kỳ hoặc!”
“Ừ: “ Diệp Đình nắm tay cô nói: “Em đừng nóng vội, bây giờ anh sẽ nghĩ cách, em lập tức cử tiểu đội Ám Dạ đi bảo vệ cha mẹ của Thiên Ma đi, sau đó, gọi tiểu Tuấn tới đây.”
Lăng Vi nhanh chóngđi làm. Trước khi ra cửa, cô còn quay đầu lại nói: “Em đoán cha mẹ của Thiên Ma, nhất định sẽ báo cảnh sát... Nếu Thiên Ma thật sự bị bắt cóc, cậu ấy có thể bị nguy hiểm hay không?”
Diệp Đình an ủi cô ấy nói: “Trước tiên em đừng quá lo lắng, bình thường Thiên Ma không gây thù với người nào, những người này phần lớn là hướng về phía chúng ta. Những người bắt cóc Thiên Ma, có nhiều khả năng, không phải muốn lấy mạng cậu ấy, mà là... đòi tiền chuộc với chúng ta. Nếu bọn họ thật sự mất trí muốn giết người cho hả giận, chắc bây giờ người nhà của cậu ấy cũng đã chết oan uổng rồi.”
Lăng Vi hơi yên lòng. Cô siết chặt quả đấm, cảm thấy trong lòng cực kỳ khổ sở.
Sao cô lại quên mất Thiên Ma chứ ?
Cô bình bình an an vui vẻ nằm trong ổ nhỏ của mình, nhưng lại làm hại bạn mình bị bắt cóc!
Lăng Vi khó chịu muốn chết, phải cố gắng cứu Thiên Ma càng nhanh càng tốt!
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, rồi lập tức cử tiểu đội Ám Dạ đi âm thầm bảo vệ cha mẹ của Thiên Ma, hơn nữa còn dặn dò bọn họ, nhất định phải bí mật bảo vệ, không thể để cho người ta nhìn ra bọn họ đã có hành động.
Tránh tạo thành áp lực với kẻ địch, kích thích bọn họ giết con tin.
Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, Lôi Tuấn cũng đã chạy tới. Lúc Lăng Vi trở lại thư phòng của Diệp Đình, Lôi Tuấn và Diệp Đình đang thương lượng đối sách.
Diệp Đình nói: “Nếu không nằm ngoài dự liệu, chúng ta sẽ nhận được điện thoại của đối phương, đòi tiền chuộc với chúng ta. Sau đó, chúng ta nhất định phải cầu đối phương quay một đoạn video. Chúng ta sẽ thông qua đoạn video đó, tra tìm xem cậu ấy bị nhốt ở nơi nào.”
“Ừ, bây giờ em đi cử người điều ta.” Lôi Tuấn mặt đầy lửa giận đi ra ngoài.
Lăng Vi đứng ngồi không yên, trong lòng đau khổ đến đòi mạng.
Diệp Đình không ngừng gõ bàn phím, một lúc lâu sau, anh nói với Lôi Tuấn: “Trước tiên hãy lấy tất cả các đoạn video giám sát trên đường gần nhà của Lý Thiên Mặc.”
“Vâng, được! Em sẽ gửi cho anh ngay lập tức!” Lôi Tuấn gọi đồng thời hai cuộc điện thoại, vừa sắp xếp nhân lực, vừa sắp xếp tiểu đội điều tra lấy video.
Diệp Đình gọi điện thoại cho cục trưởng Lý của sở công an.
Cục trưởng nói Lý: “Tôi sẽ lập tức cử người qua!”
Có những lời này của ông ta, Diệp Đình biết ông ta nhất định sẽ cử những nhân viên cảnh sát từ tổ chuyên án giỏi nhất tới.