Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 345: Chương 345: Vạch trần mạng che mặt thần bí… (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tìm được kẻ lang thang kia rồi?

Lăng Vi kích động nói: “Tốt quá! Tối gặp!” Cả buổi chiều, cô đều trải qua trong lo lắng…

Vì quá muốn biết thân phận người kia!

Tối tan việc, Diệp Đình tới sớm, ôm cô ra phòng làm việc.

Hiện tại giám đốc Bộ thiết kế là Tony, người này rất ít cho làm thêm giờ, trừ phi có chuyện cực kỳ khẩn cấp.

Đảo El Hierro, trong một gian phòng đồn cảnh sát, Cục trưởng Cục cảnh sát John cung kính mời Diệp Đình và Lăng Vi vào phòng thẩm vấn.

Kẻ lang thang kia điên điên khùng khùng ngồi trên ghế, cảnh sát hỏi anh ta vấn đề gì, anh ta cũng hoảng hốt lắc đầu.

Cục trưởng John tiếc nuối lắc đầu, thở dài nói: “Đáng tiếc thần trí anh ta không tỉnh táo lắm… Không thể ra tòa án. Cho nên, hai người muốn tố cáo Sở Minh Y mua chuộc kẻ xấu cướp bóc, e là… hơi khó khăn…”

Lăng Vi nhướng mày, trong lòng giật mình! Sở Minh Y… tâm cơ hơn cô tưởng tượng!

Sở Minh Y, thật quá biết tìm người!

Người thần trí mơ hồ, không thể ra tòa án làm chứng! Sở Minh Y đã sớm biết.

Sở Minh Y bán đứng công ty, bán tài liệu cho đối thủ, cũng nhất đính làm vô cùng bí mật, những chứng cứ kia càng đừng nghĩ lấy được.

Người đàn bà này… Thật sự không thể khinh thường!

Trong lòng Lăng Vi âm thầm đề phòng.

“Diệp tiên sinh, đã tra rõ thân phận kẻ lang thang này.” Một cảnh sát cung kính hành lễ với Diệp Đình, anh ta cầm phần tài liệu tới.

Diệp Đình nhìn lướt qua, tài liệu thân phận tra rất rõ ràng, chẳng qua, rất nhiều chi tiết, không cặn kẽ bằng nhóm Ám dạ nhỏ của anh.

Anh nhìn xong, đưa tài liệu cho Lăng Vi, Lăng Vi nhìn sơ qua, hơi kinh ngạc, kẻ lang thang này… lại… đã từng là nhà thiết kế vô cùng hot ở công ty Laroe!

Trong tài liệu viết tên anh ta là Bill, sinh ra ở đảo El Hierro, chưa bao giờ rời đi.

Tài liệu này chỉ có bấy nhiêu tin tức, không có chỗ nào đặc biệt đáng giá chú ý… Xem năm sinh… cũng không phải người thân của cô… Lăng Vi hơi thất vọng.

Lúc này, giọng nói trầm thấp của Diệp Đình đột nhiên vang lên bên tai cô: “Phần tài liệu này của đồn cảnh sát không tỉ mỉ. Em muốn biết kẻ lang thang này làm sao bị điên không?”

Lăng Vi lập tức nhìn chăm chú vào anh: “Làm sao bị điên?”

Trong mắt Diệp Đình chứa ưu tư phức tạp, anh thấp giọng nói: “Kẻ lang thang này vốn là một nhà thiết kế của Laroe, tên Bill. Tháng 12 năm 2012, trong cuộc họp thường niên của Laroe, anh ta đoạt được hạng nhất cuộc thi thiết kế, đoạt sự nổi trội của Sở Minh Y… Sở Minh Y trong cơn tức giận, cho người đốt nhà anh ta…”

Lăng Vi giật mình nhìn Diệp Đình! Tuy trên mặt anh không có biểu tình gì, nhưng trong mắt toát ra tia thống hận và thương tiếc.

Anh nói: “Vợ của Bill, còn có con gái anh ta… đều bị chết cháy, vốn lúc đó Bill cũng ở nhà, nhưng anh ta đột nhiên nhớ ra có một bản thiết kế quan trọng để quên ở công ty, anh ta liền lái xe tới công ty lấy… Nhưng… chờ anh ta lái xe về nhà, thấy cả ngôi nhà bị cháy thành đống đổ nát. Anh ta nổi điên, chạy vào trong lửa đi tìm vợ và con gái anh ta, phát hiện… vợ và con gái yêu bị cháy sạch mặt mũi ở trong phòng ngủ.”

Mắt Lăng Vi đột nhiên ê ẩm, hoàn toàn có thể tưởng tượng được, lúc đó Bill suy sụp thế nào! Dẫn tới anh ta bị điên!

Diệp Đình nhìn Bill bẩn thỉu: “Cũng may đội chữa cháy tới kịp thời cứu được anh ta. Nhưng… tinh thần đã suy sụp. Lúc ấy, anh ta luôn nói là Sở Minh Y hại anh ta, nhưng lời nói điên khùng của anh ta, quan tòa không thể nào suy xét quyết định… Từ đó trở đi, Bill từ một nhà thiết kế cao cấp trở thành một người vô gia cư. Thật đáng tiếc, Bill quả thực là một nhà thiết kế thiên tài, không nghĩ tới lại bị hủy hoại trong tay Sở Minh Y. Còn có người vợ hiền lạnh và con gái đáng yêu của anh ta đều vô tội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.