Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình nổi trên mặt biển, nhìn lên cô… Ánh mắt đột nhiên nóng bừng, có ai từng nói phụ nữ mặc áo sơ mi của đàn ông là chuyện đàn ông không cách nào chống cự phụ nữ nhất…
Tròng mắt đen của anh lóe sáng, chăm chú nhìn cô.
Lăng Vi bước xuống thang, đưa tay vào trong nước biển, vẩy nước lên người anh.
Diệp Đình phục hồi tinh thần, vẫy tay với cô.
“Xuống đây, dạy em kiến thức lặn xuống nước.”
Lăng Vi ngồi trên thang, chân thon dài thả vào nước biển, lúc ẩn lúc hiện.
“Em không muốn lặn, em ngay cả bơi lội cũng sẽ không.”
Diệp Đình vươn tay nắm bắp chân cô: “Em đúng là thoái hóa, càng ngày càng vô dụng!”
“Anh mới thoái hóa!” Cô đưa chân đá anh.
Diệp Đình đùa cợt cười nói: “Trước khi chúng ta được sinh ra đều biết bơi, hơn nữa, còn bơi nhanh nhất. Em không biết sao?”
“Trước khi ra đời, tại sao bơi nhanh nhất?” Lăng Vi nghe không hiểu.
Diệp Đình kéo áo sơ mi của cô, kéo cô xuống nước, đỡ eo cô, nói nhỏ bên tai cô: “Cái gì bơi nhanh nhất, cái gì mới có thể kết hợp cùng tinh trùng.”
Mặt Lăng Vi đỏ bừng như lửa! Lông mi dài của anh cong cong, tôn lên đôi mắt phượng của anh cực kỳ mê hoặc! Cực kỳ hư hỏng!
Hơn nữa nụ cười xấu xa trên gương mặt tuấn tú của anh khiến Lăng Vi muốn đưa tay đánh anh.
Lúc này, anh lại kề tai cô nói: “Ở trong bụng mẹ, chúng ta đều bơi lội trong nước ối, khi còn bé em bơi rất tốt, sao bây giờ không biết bơi rồi?”
Lăng Vi muốn cào anh!
“Nín thở!” Anh bỗng nhiên bóp mũi cô, kéo cô xuống nước.
Lăng Vi còn đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi… Bất chợt bị anh kéo xuống, cô theo bản năng vươn tay ôm chặt eo anh. Cô nghe lời nín thở, ngậm miệng, nhắm mắt!
Lăng Vi cảm nhận được anh ôm cô chìm xuống, cô bị dọa sợ, lập tức dính sát anh, nâng hai chân vòng qua eo anh.
Cảm giác được thân thể mềm mại của cô quấn lấy anh, Diệp Đình thở ra một hơi.
Anh vững vàng ôm cô dưới nước mười giây.
Lăng Vi sợ hãi! Nước biển tràn qua đỉnh đầu cô, cô đặc biệt không có cảm giác an toàn, cả người đều như sắp tan vỡ.
Cô nhắm chặt mắt, chung quanh đen nhánh, lại sợ nước biển chảy vào tai, lại sợ vào mũi, cô hoàn toàn không biết làm sao, chỉ cảm nhận được hai bàn tay to đỡ eo cô, không để cô chìm xuống. Cô sợ muốn chết!
Diệp Đình ở dưới nước mở mắt nhìn cô.
Thấy biểu tình của cô hơi khó coi, giống như sắp không chịu nổi, Diệp Đình lập tức ôm cô nổi lên mặt nước.
Lăng Vi nổi lên, hai tay phủi nước trên mặt, thở hổn hển.
Quá đáng sợ!
Nói thật, cô thật sự bị dọa sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, cánh tay nhỏ ôm cổ anh không chịu buông tay, mặt Diệp Đình lập tức sát tới ngực cô, anh buồn bực nói: “Sợ cái gì? Anh ở bên cạnh em, còn có thể để em chìm?”
Lăng Vi buông tay: “Anh ở bên cạnh em… mới có thể để em chìm, được chưa?”
“Nhìn gan em kìa… nhỏ như con chuột nhỏ.” Diệp Đình nhếch môi, cười nhạo cô.
Giơ tay lên, xoa xoa tóc còn ướt của cô: “Không cần sợ, có anh ở đây, không để em chết chìm. Chuẩn bị nín thở!”
“No —— No —— Đừng mà… Không muốn ——” Lăng Vi dùng sức lắc đầu, sống chết không chịu.
Diệp Đình cười thầm: “Cũng không biết thánh nhân nào nói phụ nữ đều là động vật khẩu thị tâm phi, càng nói không muốn, càng đói khát.”