Editor: Campham
Chương 6:
"Ha ha ha. . . . . . Hoàng Phủ thiếu gia cái gì! Bất quá là ngóc tử bị lão tử lừa gạt" Trương Kế không thể kiềm chế cười to, dõng dạc nói:
"Xem ra sản nghiệp Hoàng Phủ gia không bao lâu sẽ trở thành núi vàng núi bạc cung phụng cho chúng ta!"
"Ai…. Hoàng Phủ thiếu gia sao vậy a? Thế nhưng ném ta ra ngoài. . . . . .” Vạn Ngọc Phương ngồi trên giường hừ hừ khanh tức, mắng Hoàng Phủ Lận.
Nguyên bản cứ tưởng Hoàng Phủ Lận sau khi thành thân thì chứng ghét nữ nhân của hắn sẽ tốt hơn phân nửa, không nghĩ tới vẫn đem nữ nhân trở thành bao cát luyện quyền!
Này vừa ngã, chỉ kém không cướp mất cái mạng nhỏ của nàng. . . . . .
Trương Kế tức giận nói tiếp "Liền khí ta tức chết, nguyên bổn tưởng ngươi có thể mê hoặc Hoàng Phủ Lận, chúng ta liền nắm nhược điểm của hắn uy hiếp, không nghĩ tới ngươi vừa ngã, ngay cả toàn bộ kế hoạch thiếu chút nữa cũng thất bại."
"Nghĩa huynh, ta không nghĩ "tình trạng" của Hoàng Phủ Lận đến mức này a!" Không ngờ dáng người cùng khuôn mặt nàng luôn kiêu ngạo, Hoàng Phủ Lận một cái liếc mắt cũng không thèm, thậm chí nàng còn chưa tới gần đã trực tiếp bị hắn ném văng ra ngoài.
"Thế nào" Trương Kế dâm tà nhìn Vạn Ngọc Phương
"Hoàng Phủ Lận thật không phải nam nhân, nghĩa muội mỹ nhân như thế này lại không động tâm, xem ra hắn là có đoạn tụ chi nghiện."
"Đúng a. . . . . ." Vạn Ngọc Phương chớp chớp mắt ngả ngớn, không ngoài ý muốn nhìn đến dục vọng trong mắt Trương Kế "Thật không hiểu thương hương tiếc ngọc, hại nhân gia ngã đau quá a!" Nam nhân nhìn nàng nên có phản ứng như vậy, cái kia Hoàng Phủ Lận thực sự kỳ quái.
"Chậc chậc, đau chỗ nào?" Trương Kế động tay đông chân sờ lên nhuyễn ngọc ôn hương, miệng mồm giả ý quan tâm "Ngã đau nơi này, hay nơi này? Làm cho nghĩa huynh hảo hảo nhìn xem."
"Ai….. kia cũng đau a!" Miệng nàng hô đau, lại chủ động lôi kéo nam nhân hướng tới trên giường.
Ngay lúc hai người muốn buông màn, hảo hảo hô mưa gọi gió một phen, tiếng gọi thình lình của Trần tổng quản làm bọn họ vội vàng kéo chỉnh y phục, "thân thiện" mở cửa phòng.
"Trần tổng quản, có chuyện gì không?" Tử lão đầu kêu cái gì? Đánh gãy hảo sự của lão tử! Trương Kế ác thanh thầm mắng, mặt ngoài lại ôn tồn hỏi.
"Biểu tiểu thư đến thăm hai vị" Trần tổng quản nói xong thối lui nhường đường cho nữ tử xinh đẹp, nhỏ nhắn mặc y phục hồng nhạt thướt tha, hai bím tóc đưng đưa bước tới.
"Nghe nói hai vị là người thân của biểu tẩu nên biểu ca cho ta tới hỏi hai vị có cần cái gì?" Quỳnh Dĩ phúc thân tươi cười.
"Nha, nguyên lai là biểu tiểu thư, mời ngồi, mời ngồi" Trương Kế nhãn tình sáng lên, hồn nhiên nịnh nọt không biết vị biểu tiểu thư trước mắt là “muội tử”…… Hoàng Phủ gia thiếu phu nhân.
"Biểu tiểu thư hảo" Vạn Ngọc Phương lãnh đạm lên tiếng, đứng lui một bên.
Hừ hừ, diễn rất giỏi a! Quỳnh Dĩ trong lòng khó chịu.
Không biết sắc mặt của họ khi biết ta là thiếu phu nhân thì sẽ biến đổi đặc sắc như thế nào nhỉ?
Nàng giả bộ ảo não, uyển chuyển nói "Không biết nguyên nhân gì biểu tẩu ra phủ đã vài ngày, làm hai vị đặc biệt đến lại không cách nào đoàn tụ."
"Đừng lo" Nàng không trở lại nữa mới tốt! Trương Kế thầm nghĩ "Dù sao chúng ta không cầu cái gì, chỉ cần để chúng ta đợi tại nơi này, hy vọng sớm ngày đoàn tụ với muội tử."
Vạn Ngọc Phương giả ý cầm khăn lau lệ, phụ họa "Đúng vậy nha, chỉ cần nhìn thấy tỷ tỷ, một nhà đoàn tụ, chúng ta chờ bao lâu đều đáng giá."
Oa, nữ nhân này là muội muội của nàng? Nàng mới không dám làm a! Quỳnh Dĩ lấy tay áo nghiêng nghiêng che mặt, lặng lẻ giả trang mặt quỷ. Nàng ta hẳn là hơn hai mươi? Tính tình lại già dặn đa đoan như vậy, dám tự xưng là nàng muội muội? Không tưởng nàng mới mười tám xuân xanh, lại có muội muội so với mình còn già như vậy a?
Bất quá nàng còn muốn ngoạn "Ngượng ngùng, mạo muội thỉnh giáo, muội muội năm nay bao nhiêu? Có đính ước gả cho ai chưa?"
Vẻ xấu hổ hiện lên trên mặt hai người, Vạn Ngọc Phương vụng trộm liếc mắt ra hiệu Trương Kế mau nghĩ biện pháp đối phó.
"Này. . . . . . Trước đây không biết muội tử đã gả cho Hoàng Phủ thiếu gia, nên không dám đem tiểu muội này hứa nhân" Trương Kế thuận miệng, dù sao cũng không có ai chứng thực.
"Như vậy à, muội muội chưa cập kê liền duyên dáng yêu kiều, tương lai càng thêm diễm lệ vô song" Quỳnh Dĩ khẽ cười nói.
Chê cười! Chỉ sợ là gái già không ai thèm lấy nha!
Trương Kế nhìn tiểu cô nương ra vẻ vô hại trong lòng đề cao cảnh giới.
Biểu tiểu thư này không đơn giản! Hắn nguyên bổn nghĩ một tiểu cô nương sẽ không gây trở ngại gì, nhưng hiện tại xem ra không phải như thế. Nếu không, nhìn dung mạo Vạn Ngọc Phương diễm lệ thành thục, ai cũng sẽ không nói nàng chưa cập kê. Ai nha nha, hắn phát hiện có chút bất thường.
Thực chẳng thú vị, nàng phải đi trước rổi, dù sao quan binh cũng đã bao vây xung quanh đông viện.
"Nếu hai vị không cần gì ta trước hết cáo lui" Quỳnh Dĩ đứng dậy, xem nhẹ hai vẻ mặt cảnh giới "Hi vọng các vị sớm ngày cùng biểu tẩu đoàn viên."
Trên mặt nàng tuy rằng tươi cười, nhưng Trương Kế cùng Vạn Ngọc Phương lại cảm thấy cả người bất an.
Ha ha, nếu biết biểu tiểu thư này là "muội muội", chỉ sợ bọn họ sẽ kinh hách té xuống ghế!
Thật muốn nhìn xem quang cảnh quan binh cổ đại bắt người a.
Ai ai, đáng tiếc là nhìn không tới!
Quỳnh Dĩ cao hứng trở về. Từ xa nhìn thấy Hoàng Phủ Lận đứng trong hoa viên, nhãn tình sáng lên lớn tiếng ồn ào, vội vội vàng vàng hướng hắn chạy tới "Hoàng Phủ, Hoàng Phủ………." thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống, may mắn Hoàng Phủ Lận nhanh tay lẹ mắt đúng lúc đón được kiều thê, nàng mới thoát vận mệnh đi chào hỏi thổ địa gia gia.
"Giải quyết rồi" Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
"Ừ" Nghĩ đến vừa rồi xa xa nghe được tiếng thét chói tai, ngoan cố giải thích, nàng cảm thấy buồn cười "Ta nghĩ bọn họ nhất định là kim quang đảng, bằng không nào khéo như vậy, ta mới náo loạn không bao lâu, lại tìm tới nhận thân, chàng nói đúng không?" (>.< không rõ "kim quang" là gì?)
"Kim quang đảng là cái gì?" Hoàng Phủ Lận nhíu mày hỏi.
"A. . . . . . Chính là. . . . . . Là kẻ lừa đảo!" Nàng bỗng nhiên thốt ra. Quên mất cổ nhân không biết kim quang đảng là cái gì "Chỗ chúng ta thường kêu như vậy, nên nhịn không được liền………."
Nghe nàng lại nhắc tới, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống "Tốt lắm, không cần phải nói, về sau không cho phép nhắc lại!"
Cái gì a! Nam nhân này thật là âm tình bất định, rõ ràng còn tươi cười, lập tức lại âm dương quái khí?
Nàng nhỏ giọng lầm bầm, không biết người ta đã nghe nhất thanh nhị sở.
"Quỳnh nhi".
Nghe thấy hắn khàn khàn thâm trầm kêu, Quỳnh Dĩ vừa mừng vừa sợ quay đầu, kinh ngạc hắn thế nhưng kêu tên nàng.
"Chàng vừa kêu nhũ danh của ta đúng không?" Nàng vui mừng lôi kéo tay áo hắn làm nũng "Hoàng Phủ, kêu một lần thôi, ta nghĩ nghe chàng kêu!"
Phía trước, hắn nói chỉ cần tiểu nương tử vô danh, không cần cái danh Quỳnh Dĩ, hại nàng sớm dập tắt hy vọng nghe hắn gọi tên mình.
Không nghĩ tới. . . . . . ngắn ngủn chưa đến nửa ngày, hắn thế nhưng chủ động gọi!
Tuy rằng Quỳnh nhi nghe có điểm buồn nôn, nhưng so với tiểu nương tử.... tiểu nương tử cả đời tốt hơn rất nhiều rồi.
Oa oa, nàng cao hứng muốn ôm hắn xoay vòng vòng nga!
Chút việc nhỏ đã chọc nàng cao hứng như thế? Nhìn nụ cười sáng lạn, Hoàng Phủ Lận trói chặt mày cũng thả lỏng.
"Hoàng Phủ, trước đây ta luôn cảm thấy chàng là đại phôi đản chỉ biết khi dễ ta, không nghĩ tới chàng cũng không tệ lắm đâu!" Nàng huơ huơ tay, dậm chân nói "Lần sau chàng cũng cho ta ra phủ đi chơi chứ?" Thừa dịp "biển yên sóng lặn", nàng thuận thế yêu cầu càng nhiều.
Ha ha, đánh rắn phải đánh dập đầu, không nhân cơ hội này tranh thủ phúc lợi, thì chờ tới khi nào?
"Chỉ cần có ta, nàng có thể ra phủ. Nàng có địa phương nào đặc biệt tưởng nhớ muốn du ngoạn sao?" Khó được Hoàng Phủ Lận nhẫn nại, phá lệ muốn nghe nàng tâm sự.
Hắn phía trước thật quá độ bảo hộ, "kim ốc tàng kiều" không cho nàng ra ngoài, thật là làm khó "thỏ trắng" hiếu động rồi.
Nếu mọi lo ngại đã giải trừ, chỉ cần nàng yêu cầu không quá khó khăn, hắn đều đem hết có khả năng thỏa mãn nàng. . . . . .
Nhưng vừa nghe địa phương nàng muốn đi, sắc mặt hắn lập tức thúi hoắc, mày lại gắt gao nhíu cơ hồ ép chết con muỗi xấu số bay qua.
"Nàng vừa nói đi nơi nào?" Hắn không xác định, sợ mình nghe lầm hỏi lại.
Bất quá, tiểu nha đầu không biết sống chết hào hứng cần cù đáp lời "Chính là Vạn Hương Lâu a! Hoàng Phủ, ngươi không biết nơi đó thật nhiều mỹ nữ tỷ tỷ, mỗi người đều phong tình vạn chủng, còn thực ôn nhu cùng ngươi uống rượu nha!"
Vạn….. Hương….. Lâu? Tốt lắm, xem ra những ngày không ở bên hắn, nàng tựa hồ quá hoang đường, một nữ tử thế nhưng có gan đến Vạn Hương Lâu!
"Nàng từng đi Vạn Hương Lâu?" Hắn mềm nhẹ tiếp tục hỏi.
"Ừ, sau hôm được phát lương thì đi, nếu hôm đó không uống quá nhiều, hôm sau làm sao trễ a! Hại ta không kịp chỉnh trang mới có thể. . . . . ." Nàng liên hồi nói, thẳng đến bỗng nhiên ý thức chính mình nói cái gì, mới tự động tiêu âm câm miệng.
"Mới có thể như thế nào?" Hoàng Phủ Lận cúi đầu, vẻ mặt âm tàn nhìn nàng "Như thế nào không tiếp tục nói? Vi phu rất hứng thú biết a!"
Nàng đáng thương dò xét hắn, đầu nhỏ liều mạng lay động, căn bản không dám nói gì nữa.
Hu hu, nàng là đại ngốc tử! Sao lại đem những lời này nói ra a?
"Sao không tiếp tục nói, mỹ nữ Vạn Hương Lâu như vân? Vi phu rất muốn biết nàng ở Vạn Hương Lâu uống bao nhiêu hảo tửu a!" Hắn âm trầm bước tới làm nàng sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau
"Tại sao không nói? Vi phu tự hỏi nàng nói những lời này, muốn vi phu như thế nào phạt mới đủ!"
"Ân. . . . . . Kỳ thật không có. . . . . . Uống bao nhiêu !" Ánh mắt nàng dao động, ngón trỏ cùng ngón giữa vụng trộm ở sau lưng giao nhau.
Một vò mà thôi, tính rất nhiều sao?
"Không bao nhiêu, ân?" Hắn nhíu mày, nhìn nàng chột dạ, biết oa nhi này lừa dối hắn.
Tốt lắm, dám nói dối dưới mí mắt hắn! Biết rõ còn cố phạm, tội càng thêm tội! Hắn trong lòng cười lạnh.
"Những mỹ nữ đó phong tình vạn chủng như thế nào, ân?" Hắn trước chế trụ cổ tay không cho nàng lui về phía sau, lại đem nàng kéo vào trong lòng, hoàn toàn chặt đứt ý niệm trốn chạy của cừu non.
"Cũng không có, đều là dung chi tục phấn, không đáng nhắc tới" Quỳnh Dĩ biết chạy không thoát, vô tội nháy mắt, nhìn hắn quỷ dị cười.
Hu hu, nàng sai lầm rồi, đừng nhìn chằm chằm nàng như vậy được không?
"Một tiểu cô nương, thế nhưng bắt chước thượng thanh lâu uống hoa tửu?" Hoàng Phủ Lận nắm chặt cổ tay nàng, cố định khuôn mặt thỏ trắng nhát gan trong bàn tay cứng rắn "Chẳng lẽ nàng không biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức?"
"Tam tòng tứ đức?" Nàng vẻ mặt mờ mịt "Có nghe qua, nhưng không biết."
"Cái gì?" Nàng giả ngu sao? Nhà dù nghèo vẫn răn dạy nữ nhi, nàng sao có thể không hiểu?
Thấy hắn không tin, Quỳnh Dĩ sợ hãi cãi lại "Vốn là thật. . . . . . nơi ta ở không ai biết tam tòng tứ đức a? Ngay cả nghe cũng chưa nghe qua a!"
Bình thường một chút, kêu gọi nam nữ bình quyền;
Cấp tiến một chút, ngay cả nam nhân là chó má cũng nói được.
Cho nên tam tòng tứ đức? Ngượng ngùng, nàng thật đúng là không biết.
Hoàng Phủ Lận nghi ngờ đánh giá nàng, dù sao lời nàng nói tiêu chuẩn quá xa, nữ tử bình thường nên biết gì đó, nàng một chút đều không hiểu, nhưng lại biết. . . . . . quản sự cửa hàng?
Này rất không thể tưởng tượng!
Thấy hắn dao động, Quỳnh Dĩ không ngừng cố gắng "Hơn nữa, đi Vạn Hương Lâu uống rượu không phải hành vi không đứng đắn? Bất quá ta uống chút rượu thôi, lại không làm chuyện xấu, chàng nói. . . . . . Đúng không?" Nàng nguyên bản nói đạo lý rõ ràng, bị hắn mắt lạnh trừng, nhất thời tự động tiêu âm.
Quỳnh Dĩ vụng trộm liếc hắn, cổ nhân quả nhiên bảo thủ.
Bằng không đi Vạn Hương Lâu uống chút rượu cũng không khác gì đi quán ăn đêm, hơn nữa mọi người mặc y phục nhiều như vậy, cũng không có gì đẹp mắt để xem a?
Bất quá, những lời này đánh chết nàng cũng không dám nói với Hoàng Phủ Lận.
Nếu nói. . . . . . Hậu quả thật không dám tưởng tượng!
"Còn không biết sai?" Sẳng giọng, ánh mắt quét qua thân mình nho nhỏ trong lòng bắt đầu run run
"Chẳng lẽ nàng tính gây ra chuyện lớn mới nhận sai?"
"Hoàng Phủ. . . . . . Ta biết sai rồi, tha thứ ta lần này được không?" Quỳnh Dĩ mắt hàm chứa lệ, dẹt miệng đáng thương hướng hắn làm nũng.
Làm ơn làm ơn, hi vọng giả khóc đối hắn hữu hiệu! Nàng âm thầm khẩn cầu trong lòng.
"Lần sau không cho phép, biết không?" Hoàng Phủ Lận nhìn nàng, nhếch môi thoáng thả lỏng.
"Ta cũng không dám nữa !"
Mới là lạ. Nàng ở trong lòng thè lưỡi.