CHƯƠNG 7
edit: Lenivy
beta: hoa nguyen
_______
Công ty gần đây tiếp nhận một đơn hàng rất lớn, khách hàng cần rất nhiều hàng hóa, Triết mấy ngày nay không ngừng tìm nhà cung ứng để liên hệ lấy hàng, thấy hàng hóa đã gom gần đủ, chỉ còn thiếu một số nhỏ đang đợi giao tiếp nữa thôi.
Kim đồng hồ chỉ đúng tám giờ tối, bên cung ứng vẫn còn đang kiểm kê xem đã đủ hay chưa, vì đợi đến lúc đó mà Triệt không dám ra về. Gọi nhiều cuộc điện thoại sang bên đó thúc giục thì bên kia vẫn bảo hắn đợi thêm chút nữa.
Triệt rót một cốc cà phê xua đi hơi lạnh rồi mở cửa sổ văn phòng. Một luồng gió tươi mát thổi vào. Cho tới nay, khúc mắc của hắn với Ương Ương rốt cục đã hóa giải theo chuyện ba ba qua đời. Mặc dù hắn cũng không hoàn toàn tin vào lời giải thích của Thi Lam, nhưng, người cũng đã chết rồi, truy cứu chuyện quá khứ chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Mẹ lại một lần nữa bỏ đi, tiếp tục trở về với công việc ở công ty. Tuy mẹ rất oán hận ba ba nhưng đến cuối cùng là yêu nhiều hay hận nhiều hơn thì chỉ có mình bà biết…. Bà đã không làm như lời mình nói là sẽ khiến cho mẹ con Thi Lam đừng hòng sống yên thân. Có lẽ, từ cái ngày ba ba bỏ nhà ra đi, bà đã hiểu ra được cái gì gọi là bi thương đến chết. Ngay từ đầu, người bà quan tâm cũng chỉ có một mình ba ba mà thôi, dù là hắn hay Ương ương, thậm chí ngay cả Thi Lam và Vũ Âm, kỳ thật đều không làm bà bận tâm. Bà nuôi dưỡng hắn và Ương Ương hay uy hiếp trả thù Thi Lam và Vũ Âm chẳng qua cũng chỉ vì bà quá yêu người đàn ông kia, muốn cho ông ta phải chú ý, muốn níu giữ ông lại mà thôi.
Cốc, cốc~~~~~~
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, cắt đứt mạch suy nghĩ của Triệt. Đã trễ thế này, công ty còn ai ở đây sao?
“Lăng quản lý, là tôi đây, có thể vào không?” Bên ngoài vang lên một giọng nữ ngọt ngào, thì ra là thư ký của hắn, Giang Băng.
“Vào đi.” Hắn đem cốc cà phê đặt trên bàn.
“Lăng quản lý, anh còn chưa về sao?” Giang Băng đi vào cười nói.
“Còn cô thì sao?” Triệt mỉm cười, nữ thư ký này gần đây làm việc khiến hắn rất vừa lòng, hơn nữa tính còn rất phóng khoáng, thỉnh thoảng hai người vẫn nói đùa với nhau.
“Thật ra tôi đã hết giờ làm việc từ lâu rồi, anh quên à? Lúc tôi về còn ghé qua hỏi anh có cần gì nữa không. Tôi trở lại văn phòng để lấy chìa khóa thôi. Về nhà định mở cửa mới phát hiện ra mình quên chìa ở công ty.
“Vậy à. Tôi còn đang đợi bên kia gọi điện thoại, lâu quá.” Triệt ngồi xuống, vươn vai, mệt mỏi nói.
“Lăng quản lý, anh làm gì cũng nên chú ý tới sức khỏe chứ.” Giang Băng đi đến phía sau hắn, đặt hai tay lên vai hắn, bắt đầu mát xa.
“KHÔNG CẦN!” Triệt cả kinh, gạt vội hai tay cô ra. Trước kia chưa từng thế, sao đột nhiên cô ta lại muốn giúp hắn xoa bóp?
Giang Băng bật cười “Lăng quản lý, anh không cần phải hốt hoảng như thế… tôi cũng không có ý đồ gì đâu.”
“Vậy sao, không có ý gì sao.” Triệt cười hối lỗi “Tôi không quen vậy.”
Điện thoại vang lên, Triệt cầm máy nghe “Sao rồi? Có đủ không?”
Giang Băng yên lặng nhìn hắn, chỉ thấy lông mày hắn vốn đang nhăn nhó, sau lại thả lỏng ra.
“Lăng quản lý, sao rồi ạ?” Giang Băng chờ hắn cúp máy, lo lắng hỏi.
“Cũng tốt rồi, hàng tuy chưa đủ nhưng thiếu không nhiều lắm, bên cung ứng ngay đêm nay sẽ tiếp tục sản xuất, đến sáng sẽ kịp giao hàng. ” Triệt đứng lên, cầm lấy áo khoác “Tôi có thể về được rồi, đi thôi.”
“Không có vấn đề gì là tốt rồi.” Giang Băng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ra khỏi văn phòng rồi đi vào trong thang máy. Giang Băng vụng trộm nhìn nam nhân anh tuấn đứng bên cạnh. Lăng Triệt, quản lí bộ phận đơn hàng, hai mươi lăm tuổi, mới vào công ty có ba năm đã từ một viên chức bình thường thăng cấp lên làm quản lý, làm việc rất giỏi, hơn nữa lại vô cùng quyết đoán, càng quan trọng hơn chính là tướng mạo anh tuấn nhưng chưa hề có bạn gái. Từng có rất nhiều nữ đồng nghiệp tỏ tình nhưng hắn đều nhã nhặn từ chối. Mặc dù là thư ký của anh ta, cơ hội tiếp xúc rất nhiều, nhưng anh ta lại không hề có biểu hiện đặc biệt gì với cô. Có lẽ, tối nay là một cơ hội. Giang Băng quyết tâm thầm trong lòng.
Rất nhanh xuống tới lầu một, thời điểm Giang Băng bước ra thang máy cố ý giả bộ không cẩn thận, guốc cao giẫm phải khe hở của cửa thang máy, chân vẹo một cái, té ngã trên mặt đất.
“Sao vậy?” Triệt nghe được tiếng kêu thất kinh của Giang Băng, cùng tiếng động mạnh, ngoái đầu nhìn lại.
“Không cẩn thận dẫm lên khe cửa thang máy, đau quá…” Giang Băng lấy tay xoa nắn cổ chân, vẻ mặt đau đớn nói.
“Có đau lắm không?” Triệt ngồi xổm xuống, nhìn cổ chân cô chỗ đó đã nổi nên một cục sưng đỏ, đoán chừng là bị trật chân rồi.
Giang Băng chớp chớp mắt, nước mắt giàn giụa “Tôi không đứng lên nổi.”
Triệt ôm lấy người cô, dìu đi “Có muốn tới bệnh viện khám thử không?”
“KHÔNG CẦN!” Giang Băng vội vàng nói “…tôi về nhà bôi thuốc đỏ là được rồi .”
“Vậy để tôi đưa cô về nhà. ” Triệt không nghi ngờ gì, dìu Giang Băng đi ra khỏi tòa nhà, vẫy một chiếc taxi, mở cửa cho Giang Băng ngồi vào.
“Thật sự tôi không muốn làm phiền anh đâu.” Giang Băng áy náy nhìn Triệt ngồi bên cạnh.
“Không sao, nếu ngày mai chưa đi làm được thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ cho cô nghỉ phép.” Triệt không để tâm, cười.
“Cảm ơn anh.” Giang Băng cảm kích nói, cô không hề gọi hắn là Lăng quản lý như thường ngày cô vẫn gọi nữa.
Nhà Giang Băng cũng không xa, chẳng mấy chốc mà đến. Triệt dìu cô xuống xe, sau đó lại đi lên lầu, mở cửa nhà trước, rồi Triệt hảo tâm dìu cô vào phòng khách, đặt ngồi trên ghế sa lon.
“Đợi chút, uống cốc nước rồi hãy về. ” Trông thấy Triệt định ra về, Giang Băng lập tức gọi lại.
“Không cần đâu.” Triệt cự tuyệt nói, Ương Ương còn đang ở nhà đợi hắn.
“Vậy anh giúp tôi đến tủ lạnh ở phòng bếp, lấy bình nước trái cây đến đây được không? Tôi khát nước.” Giang Băng khẩn cầu.
Triệt lập tức đi vào phòng bếp, Giang Băng nhanh chóng từ dưới gầm bàn lấy lên hai cái cốc, sau đó lấy ra một bao thuốc đổ vào một chiếc cốc, thuốc này màu trắng nhưng bởi vì cái cốc cũng màu trắng nên nếu không nhìn kỹ thì không biết.
“Đây này.” Triệt bê một bình nước trái cây lớn đặt trên bàn.
Giang Băng ngay lập tức đổ nước đầy vào hai cốc, đưa một cốc cho Triệt “Hôm nay thật sự cảm ơn anh, uống chút nước đi, anh ra về mà không uống ngụm nào sẽ khiến tôi rất áy náy”
Nhìn khuôn mặt của Giang Băng đầy vẻ khẩn cầu, Triệt do dự chốc lát nhưng vẫn nhận lấy và uống một ngụm.
“Chờ một chút, giúp tôi đi lấy thuốc đỏ được không? Tôi đi không được, nhờ anh lấy giùm!” Giang Băng lại gọi Triệt đang vội vã ra về.
Mặc dù có chút khó chịu nhưng đã đã làm người tốt thì đành làm cho chót vậy, Triệt vẫn hảo tâm đi lấy thuốc đỏ.
“Cô để ở đâu? Sao tìm không thấy?” Triệt theo hướng dẫn của cô ta, lật hết cả cái ngăn kéo cũng không thấy được lọ thuốc đỏ.
“Chắc tôi nhớ lầm rồi, anh xem thử ngăn kéo bên kia có không.” Giang Băng mơ hồ nói.
Triệt lại tìm một lần nữa nhưng vẫn không có.
“Ôi trời, chắc lần trước tôi dùng xong để quên trong phòng ngủ rồi, anh giúp tôi vào tìm thử xem..”
Triệt nhìn cửa phòng ngủ, do dự.
“Không việc gì đâu, bên trong không có gì, đi vào tìm giúp tôi đi, xin anh đó! ” Giang Băng điềm đạm, đáng yêu nài nỉ. *ta phỉ nhổ >””< ta thở, ta thở!!! Thật quá kinh khủng nên phải chen ngang cậu chuyện để xả giận…..abcxyz@#$%^&*(……Huhuhuhu~~~~~~~ sóng gió rồi….. những rất nhỏ thôi a ^.^*
.
.
.
Lúc Triệt về đến nhà đã sang buổi sáng của ngày hôm sau, hắn vừa vào cửa, Ương Ương gần như vọt tới, cơ hồ muốn khóc kêu lên “CA CA!! Ngày hôm qua anh đi nơi nào?!! Sao em gọi điện cho anh cả đêm nhưng di động của anh đều tắt máy! Rốt cục có chuyện gì xảy ra vậy?!!”
Triệt im lặng. Hắn nên nói gì đây? Nói rằng tối hôm qua hắn bị nữ nhân cưỡng gian? Một lý do thật giả tạo.
“Tối hôm qua sau khi tan việc, anh cùng đồng sự đi ăn tối, uống nhiều quá, nên bị say phải ở nhà đồng nghiệp ngủ một đêm.”
Triệt lảng tránh ánh mắt của cậu. Ca ca đang nói dối!!
“Tối qua không phải anh tăng ca sao?” Ương Ương hồ nghi nhìn hắn.
“Ừ, làm thêm đến hơn tám giờ, vừa lúc còn chút việc muốn cùng đồng sự thương lượng nên anh đã đi uống chút rượu, không ngờ lại lại say bí tỉ.” Triệt tiếp tục nói dối.
“Anh rất mệt, muốn tắm rửa rồi tới công ty làm việc, em cũng mau tới trường đi.” Triệt thúc giục.
Ương Ương ảm đạm rủ mắt xuống, yên lặng đi tới phòng của mình, cầm cặp sách đi ra, Triệt không dám nhìn cậu nữa, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, toàn thân hắn đều là mùi vị của người đàn bà kia, ghê tởm đến phát ói, hắn chỉ muốn ngay lập tức tẩy rửa sạch sẽ!!!
Con tiện nhân kia! Sáng nay hắn vừa tỉnh dậy đã tát vào mặt ả một cái bạt tai, người đàn bà kia không hề tức giận, ngược lại còn cười cợt, thân thể trần truồng còn đi tới đi lui trước mặt hắn, hỏi hắn có muốn làm tình một lần nữa không. Hắn muốn giết ả!!! Hắn nhất định phải làm cho cô ta vì việc này trả giá một cách đau đớn!!
Ương Ương vừa ra khỏi cửa, nước mắt giàn giụa chảy xuống. Cậu ngửi thấy trên người ca ca có mùi nước hoa, và còn có….mùi dịch thể cậu vô cùng quen thuộc sau mỗi lần ân ái với ca ca. Rõ ràng , tối hôm qua ca ca đã ở cùng một nữ nhân khác, và họ còn quan hệ với nhau…. Ngực đau quá, đau đến phát run.
Tại sao lại như vậy chứ? Thân thể Ương Ương khó chịu, dường như muốn nứt ra đến nơi rồi. Cậu cắn chặt bờ môi mới có thể kìm nén được tiếng khóc trên đường. Không muốn tới trường học, Ương Ương đờ đẫn lang thang bất định trên đường, bất tri bất giác đi vào một công viên, vừa may lúc này lại không có người nào, Ương Ương tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống, nước mắt không sao ngừng tuôn rơi. Cậu đem mặt vùi vào đầu gối, bất động trong một lúc lâu.
.
.
.
Hôm nay sau khi tan tầm, Triệt lập tức về nhà, trong lòng hắn nỗi bất an càng lúc càng lớn. Hắn biết rõ Ương Ương tối hôm qua nhất định đợi hắn cả đêm không ngủ, hắn biết rõ Ương Ương lo lắng, sợ hãi….. Nhưng hắn lại không có cách nào trấn an được cậu. Hắn không muốn Ương Ương biết rõ chuyện này, đây là hắn sai, hắn không muốn làm tổn thương Ương Ương.
Vừa về thì Ương Ương đã ở trong nhà. Trông thấy hắn về sớm như vậy, Ương Ương có chút kinh ngạc những vẫn tươi cười đón lấy áo khoác và cặp tài liệu của hắn, còn bảo hôm nay mua đồ ăn hắn thích nhất.
Triệt tuy thấy hơi lạ một chút nhưng nhìn Ương Ương có vẻ không quá để tâm tới chuyện hồi sáng nên nhẹ nhàng thở phào, quyết định sau này chắc chắn phải bù đắp thật chu đáo cho cậu. Nữ nhân kia hôm nay không đi làm, nói là chân bị trật xin nghỉ phép một tuần, hắn đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
***
Ngực đau quá. Trong phòng bếp, Ương Ương lấy tay đè lên ngực. Ngửa mặt lên chớp mắt mấy cái. Không thể khóc, tuyệt đối không thể khóc. Hít sâu vài cái, Ương Ương tiếp tục rửa sạch rau. Cậu ép mình tạm thời không nghĩ đến chuyện kia nữa, nếu không nhất định sẽ lại khóc lên, cậu không muốn làm cho ca ca thêm khổ tâm.
Đồ ăn mau chóng được nấu xong, Ương Ương thay hắn xới cơm, sau đó bưng chén cơm lên bắt đầu ăn. Triệt có hơi nhạt miệng nhưng lại không thể phụ tâm ý của Ương Ương nên đành và cho hết. Ương Ương lại ăn rất chậm, đã ăn bao nhiêu lâu rồi mà cơm trong chén vẫn còn một nửa.
“Sao lại ăn ít như vậy?” Triệt lo lắng hỏi.
“Buổi chiều ở trường em có ăn một chút đồ ăn vặt, nên cũng không thấy đói lắm.” Ương Ương ngẩng mặt lên, cười khẽ một tiếng.
Triệt không nói gì thêm, trong lòng có cảm giác quỷ dị, kỳ thực hắn ăn cũng không vào. Sau khi cơm nước xong, Triệt giả bộ vô tình hỏi ” Em sắp thi cấp ba rồi nhỉ?”
“Vâng.” Ương Ương gật gật đầu.
“Sao vậy? Có phải cảm thấy quá vất vả không?” Triệt hỏi.
“Bình thường ạ, không có vấn đề gì đâu.” Ương Ương lạnh nhạt nói.
“Vậy thì tốt rồi.”
Nói xong những lời này, hai người đều im lặng.
“Em đi rửa bát, ca ca đi tắm đi, mau đi ngủ sớm một chút.” Ương Ương phá vỡ im lặng, dọn dẹp bát đũa trên bàn, mang vào phòng bếp.
Lúc Ương Ương từ trong bếp đi ra, Triệt đã tắm rửa xong, ngồi trong phòng khách xem tivi. Vì vậy cậu quay vào trong bếp, lấy một lon bia lạnh đưa cho Triệt, cậu biết rõ ca ca có thói quen này.
“Em đi làm bài tập đây ạ.” Ương Ương khẽ nói, nhìn hắn một cái.
Triệt cứng họng, không biết nói gì cho phải.
Ương Ương đi vào phòng mình, khóa cửa lại, lập tức vô lực té ngã trên mặt đất. Mệt mỏi quá, đau khổ quá. Ương Ương im ắng thầm rơi nước mắt. Cậu không dám hỏi, không dám hỏi ca ca tối qua đã ở cùng ai, không dám hỏi ca ca có phải đã yêu người khác hay không, không dám hỏi ca ca muốn đối xử với cậu như thế nào, cậu thậm chí không dám để cho ca ca biết mình đã phát giác được sự thật.
Nếu như anh yêu người khác, quan hệ với người khác, em sẽ chết cho anh xem. Lời nói ngày đó một lần nữa xẹt qua đáy lòng. Nếu như ca ca không còn cần cậu… Ngực âm ỉ đau đớn như bị cứa, cậu biết rõ, nếu quả thực là vậy, cậu nhất định sẽ chết mất. Ngoại trừ ca ca, cậu không có gì cả, ngoại trừ ca ca, cậu cái gì cũng đều không cần. Cậu thật ngu ngốc, thật ngây thơ, thật biến thái. Đã biết rõ tình cảm của mình là bất thường, biết rõ mình đã sa vào mảnh tình điên cuồng này, thậm chí còn sẵn sàng không từ thủ đoạn nào để giữ ca ca bên mình. Nhưng…. Cậu không làm thế được. Ca ca yêu cậu, dù cho lúc đầu chỉ để thỏa mãn dục vọng, nhưng cậu biết rõ ca ca đã thực sự yêu cậu…..
Tại sao phải yêu người khác chứ? Ương Ương bi thương nghĩ. Chẳng lẽ là người khác đối với ca ca tốt hơn sao? Tại sao phải ân ái cùng người khác? Chẳng lẽ người khác có thể thỏa mãn ca ca hơn mình sao? Người ca ca yêu chính là một nữ nhân, một nữ nhân?!!! Chẳng lẽ thật sự giống như mẹ của ca ca nói, ca ca cuối cùng vẫn muốn kết hôn sinh con sao? Mình là một nam nhân, hơn nữa còn là anh em, có cố chấp thế nào thì cũng không thể bên nhau lâu dài. Nực cười thay, chính mình đã từng ngây thơ tin vào mơ ước viển vông đó.
Ương Ương khẽ cười một tiếng, tự chế nhạo bản thân. Cậu tin tưởng tình yêu, tin tưởng ca ca, nhưng không cách nào thay đổi được sự thật tàn khốc này.