Yêu Tại Tuyền Thành

Chương 21: Chương 21




“Ha ha, có thì cũng có, nhưng mà vẫn chưa kịp thổ lộ.”

Té ra cái bà cô Bình Bình đó không phải bạn gái hắn sao? Tôi cùng Tiểu Tân bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì, chỉ nghe Lưu Tình nói: “Hách Ngũ, hạn sử dụng của tình yêu chỉ có hiệu lực trong vòng hai đến ba năm, cậu còn đắn đo cái gì, xông lên đi! Chỉ có đám con nít trung học mới ngập ngừng ấp úng như vậy, thể xác và tinh thần của chúng vẫn chưa phát triển hoàn thiện nên việc tầm ngầm chậm chạp cũng là điều dễ hiểu, nhưng cậu đây là người trưởng thành, với tất cả sự tôn trọng của tôi, đây là lúc cậu cần dứt khoát mà tỏ tình đi thôi! “

“Không không được, tôi vẫn chưa có cái gan hùm như thế.”

Hách Ngũ cúi đầu, sau đó nói với tôi: “Quan Dương, tôi thật sự xin lỗi cậu, mà tôi thấy mặt cậu vẫn không bị sao...”

“Đậu, Nếu mặt tôi mà không sao thì cậu không có lỗi với lương tâm sao? Thôi được rồi đấy Hách Ngũ, vốn dĩ hôm nay tôi mang tâm trạng vui vẻ mà đến đây, không muốn dây dưa vào mấy chuyện không vui.”

“Vậy, tôi đi trước đây.” Hắn vừa bước đi được vài bước, lại cuống cuồng nói: “Tôi nhất định sẽ khiến cậu có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi, bằng không lương tâm của tôi sẽ chịu không nổi.”

Tôi dở khóc dở cười, Lưu Tình hỏi: “Các cậu nói gì mà tôi cứ không hiểu vậy? Xin lỗi gì cơ?”

Sau khi Tiểu Tân tóm gọn mọi chuyện kể lại cho Lưu Tình, thấy Lưu Tình đập bàn cái bốp: “Các cậu không nói sớm, nếu biết lão nương đây đã sớm lột da hắn, dám gây rối ở địa bàn của tôi ư!”

“Cũng không phải chuyện gì to tát lắm.” Tôi cười nói: “Đúng rồi, cậu về đây lâu chưa?”

“Cũng chưa lâu lắm, cuối tuần trước vừa mới từ Thượng Hải đến đây.”

“Hả, sao lại muốn về đây? Thượng Hải tốt hơn nơi đây nhiều mà.”

“Ầy, chuyện dài lắm.” Lưu Tình thở dài: “Dù sao sống tốt là được, ở đâu không quan trọng.”

“Đúng vậy, đối với cậu là thích ở đâu thì ở, nhưng chúng tôi lại không được tự do tự tại như vậy.”

“Cậu cần tự tin vào bản thân, hồi đó tôi vừa đến Thượng Hải đã luôn muốn quyết tâm xây dựng vương triều hưng thịnh của chính mình, tuy hiểu biết của tôi về thế giới hẵng còn hạn hẹp, nhưng trong tim biết Trung Quốc chúng ta đã đi từ thuở Hạ, Thương cho đến Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa như hiện giờ, ai ai cũng đều khổ sở từ tay trắng dựng lên, thay nhau trao tay quyền lực và tài sản, có lẽ ngày mai sẽ đến lượt tôi, tôi vẫn luôn sống với niềm tin mãnh liệt như vậy.”

“Thì căn bản cậu vẫn chưa chết.”

“Quan Dương, tôi chống mắt lên xem cái mồm thối của cậu khi nào mới thơm lên cho được! Khổ công tôi vì muốn cổ vũ cậu nên mới nói mấy lời đó.”

“Tôi biết sông có khúc, người có lúc, nhưng tôi vẫn cứ là chiếc thuyền trôi chậm một chút vẫn hơn.”

“Thế này đi, vì tương lai của cậu, tôi sẽ thử khả năng ứng biến của cậu.”

“Được, thử xem nào.”

“Đề bài là thế này.” Lưu Tình lộ rõ vẻ thần bí: “Thứ nhất: nếu cậu giết người, làm thế nào mới có thể hành động một cách người không biết quỷ không hay, làm thế nào để thoát khỏi vòng pháp luật?”

Tôi trầm tư một hồi, thấp giọng nói: “Đề bài hay đấy, quả là một câu hỏi hay! Câu này... tôi phải nghĩ kỹ đã.”

“Thôi bỏ đi, tiếp câu sau này.” Đang vẻ Lưu Tình bất lực: “Khi cậu đi WC, trong bồn cầu bỗng nhiên nổi lên một cái đầu, ý nghĩ đầu tiên của cậu là gì?”

Tôi trả lời ngay mà không cần nghĩ nhiều: “Như thế, doạ đến mức ngất đi rồi, còn đâu đầu óc nghĩ ngợi? Không nghĩ gì cả.”

Tiểu Tân bật cười nghiêng ngả, cười đến mức toàn thân phát run, Lưu Tình thẫn thờ chóng mặt: “Bỏ đi bỏ đi, vô dụng, cậu xong rồi!”

Tán ngẫu trong quán bar đã lâu, tôi cùng Tiểu Tân đứng lên nói lời chào tạm biệt. ngôn tình hài

Lưu Tình tiễn chúng tôi ra về, cậu ấy ra hiệu tôi tiến lại gần một chút, tôi quay sang thấy Tiểu Tân đang lướt điện thoại, thế là tiến gần lại theo lời Lưu Tình, không ngờ cậu ấy bỗng cắn vào tai thôi, thì thầm nói: “Cậu vẫn như trước không thay đổi gì cả, tôi rất vui.”

Tôi lập tức đứng thẳng lại và lùi ra sau một bước để duy trỉ khoảng cách với cậu ta, hành động ấy làm tôi thấy lúng túng: “Ha ha, con người sẽ luôn thay đổi mà.”

Tiểu Tân bước đến gần, chỉnh lại khăn quàng cổ cho tôi, sau đó nàng đút tay vào túi áo tôi, nói với Lưu Tình: “Vậy chúng tôi về nhà đây, bye bye.”

Về đến nhà, Tiểu Tân nói nàng đói, thật ra tôi cũng vậy, ở quán bar không đỏ được gì vào bụng. Có vẻ như Tiểu Tân không có ý định xuống bếp, tôi đành tự thân vận động đi nấu cơm.

Tôi cặm cụi nấu ăn trong bếp, Tiểu Tân đi tới choàng tay ôm lấy eo tôi: “Dương Dương, tôi hỏi cậu một câu.”

“Ừa, hỏi đi.”

“Ban nãy Lưu Tình nói gì với cậu?”

“A? Cậu thấy rồi sao?”

“Sợ tôi thấy sao?”

“Nào có, cậu ấy bảo tôi vẫn như trước không thay đổi tí nào, cũng không nói gì khác.”

“Ồ, có vẻ như Lưu Tình có ý với cậu đấy.”

“Ồ cái gì mà ồ, tôi chỉ có ý với một mình cậu, nhanh nhanh rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”

Trong lúc ăn cơm, tôi hỏi Tiểu Tân: “Sau này, cậu muốn sống một cuộc sống như thế nào?”

“Tôi sao.” Tiểu Tân đặt đôi đũa xuống, tay xinh chống cằm, bắt đầu vẽ ra cảnh tượng tương lai hoàn mỹ: “Yêu cầu của tôi cũng không cao lắm, chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị thường dân, ví dụ như ngày nào cũng mặc đồ PARADA, đeo túi xách GUCCI, trang điểm mỹ phẩm DIOR, đều đặn đi spa và gym, đúng vậy, cuộc sống ấy như thể đang giang hay bàn tay nhỏ bé mê ly ra với tôi....”

Không đợi nàng nói xong, tôi vội vàng gắp một miếng thịt cá vào bát nàng: “Ăn đi chị gái!”

Tiểu Tân thấy làm lạ khi tôi gắp cá cho nàng: “Ơ, Dương Dương, sao tôi cảm thấy cậu đang xu nịnh tôi vậy?”

“Chị năm nay mấy tuổi rồi? 17 hay 18? Sắp qua vài tuổi nữa sẽ bước vào hàng ngũ những người trung niên, tôi cần phải làm vậy sao?”

“Không phải cậu cũng vậy sao, chúng ta cùng tuổi mà.”

“Không cùng, dù sao cậu vẫn lớn hơn tôi hai tháng, là 2 tháng, 60 ngày, 1440 giờ nha!”

“Được rồi được rồi, đừng có cậy nhỏ bắt nạt lớn nữa.”

Nàng không nói gì nữa, tôi lại gắp miếng cá qua cho nàng: “Đang nghĩ gì đó?”

“Tôi đang nghĩ cậu nên mau chóng gắp cho tôi miếng cá nữa, thấy tôi tiên đoán như thần chưa! Ha ha.”

Thấy Tiểu Tân cười như được mùa, tôi nắm chặt nắm đấm... thôi được rồi, tôi nhịn!

Ăn cơm xong, tôi cùng Tiểu Tân dựa vào nhau ngồi trên sofa xem TV.

“Tiểu Tân, cậu... lời hôm nay cậu nói khi ở Báo Đột Tuyền...”

“Tôi không có nói đùa đâu.” Tiểu Tân ngắt lời tôi.

“Ha ha.”

“Cái đồ ngốc này, cậu cười cái gì?”

“Không có gì, vậy cậu bắt đầu yêu tôi từ khi nào?”

“Năm ba đại học.”

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc mắt chữ O mồm chữ A, sao có thể như vậy! Năm ba! Hồi đó năm ba nàng còn đang khoe với tôi những bức thư tình dày cộp mà nàng được nhận.

“Tôi lừa cậu làm gì, thật ra có lẽ tôi yêu cậu sớm hơn cả lúc đó, nhưng mà đến năm ba mới chắc chắn.”

Tiểu Tân dựa cả người lên tôi, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Hồi năm nhất chúng ta bắt đầu quen biết nhau, lúc đó tôi thấy chơi với cậu rất hợp, bởi thế cũng chú ý đến cậu nhiều hơn một chút, thậm chí toàn bộ nhất cử nhất động của cậu đều được tôi thu vào tầm mắt, ngay lúc đó tôi biết hồn tôi đã say. Đến năm ba, vốn dĩ muốn cùng cậu thi Học viện Mỹ thuật Trung ương, ấy thế mà đồ quỷ tha ma bắt nhà cậu quên viết tên lên giấy thi. Tôi nói dối với cậu rằng tôi cũng không đỗ, sau đó lén giấu giấy thông báo trúng tuyển đi.

Tôi cứ nghĩ hay là cứ một mình học ở Mỹ thuật Trung ương? Nhưng bó tay, tôi phát hiện vả chăng tôi sẽ điên mất, nếu cậu cứ như vậy mà rời xa tôi, mà tôi luôn không thích bị giày vò ủ rũ, và thế là tôi quyết định học cùng trường với cậu, ngay giây phút tôi đặt ra quyết định ấy, lòng tôi đã biết thế nào là yêu.”

Tôi ôm chặt Tiểu Tân vào lòng: “Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu không đỗ Học viện Mỹ thuật Trung ương, cậu mới là đồ ngốc, bỏ một trường tốt như vậy... thật là.”

“Ha ha, tôi không có ngốc, khi từ bỏ thứ gì đó, phải xem liệu có đáng không, tôi thấy tôi rất biết tính toán.”

“Vậy chứng tỏ tôi rất có giá trị, nhưng mà, không phải tôi đang bị cậu lợi dụng sao?”

“Lại tự luyến, cậu cũng được tính là hòn ngọc châu báu trong mắt tôi, nhưng nếu đặt trong mắt người khác, có lẽ cậu đã bị vứt sang Đại Tây Dương làm mồi cho cá từ lâu rồi.”

“Hê hê, sao cậu không nói với tôi sớm hơn một chút? Hại tôi đau khổ nhiều năm như vậy.”

“Thôi đi, chỉ có cậu khổ thôi sao? Tôi còn chưa than vãn thì thôi, đoán chừng cậu nhận ra cậu yêu tôi là vì chuyện xảy ra sau khi thi thạc sĩ xong nhỉ? Chúng ta, là ai đã làm ai khổ đây?

“Ặc...” Biết mình đuối lý, tôi chỉ đành trầm ngầm. Một hồi lâu sau, tôi hỏi: “Vậy cậu với Hàn Đông là thế nào?”

“Tôi đã nói với cậu rằng tôi không có ý gì với hắn, hắn thích tôi là chuyện của hắn, tôi chỉ coi hắn như một người bạn không hơn”

“Nhưng ngày hôm đó tôi thấy hắn hôn trán cậu...”

“À, tôi biết ngay hôm đó vì chuyện này mà cậu không về nhà đúng không?”

“Sao cậu biết?”

“Lại còn hỏi! Hàn Đông tặng hoa cho tôi, nhưng tôi chưa kịp nói gì đã bị hắn hôn lên trán, không thể trách tôi được! Hôm đó cậu làm tôi lo lắng muốn chết, Do Phi nói khi đó gặp cậu trên đường đã thấy cậu như người mất hồn, hỏi ra thời gian và địa điểm, trùng hợp chính vào lúc Hàn Đông tặng hoa cho tôi. Ban đầu tôi còn sợ không biết cậu có gặp chuyện gì hay không, nhưng nghĩ lại con người cậu quý trọng sinh mạng như vậy chắc hẳn sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì, bởi nhẽ ấy tôi mới an tâm phần nào.”

“Vậy, sao cậu chắc chắn tôi yêu cậu như vậy?”

“Lúc ngủ mơ cậu nói mớ đó.”

“Vớ vẩn, tôi đã bao giờ nói mớ đâu!”

“Hê hê, không phải cậu có người bạn qua mạng tên là Cân Tân* đúng không? đảo ngược lại chính là tên tôi đó, ngốc nghếch!”

*Cân Tân (斤辛) và Tiểu Tân (小新), đảo chữ 斤 ra sau 辛 sẽ thành 新

Á! Đúng vậy, bạn trên mạng của tôi đúng là có một người như vậy, từ lúc hai đứa quen nhau cho đến nay cũng được ba bốn năm rồi, cô ấy nói rằng cô ấy lớn hơn tôi những mười tuổi, nên bảo tôi gọi cô ấy là Dì, tôi ngu ngu ngốc ngốc cũng gọi một tiếng “dì” thật, lại còn kể bao nhiêu bí mật của tôi cho người này, đến cả việc bản thân mặc đồ lót cỡ bao nhiêu cũng huỵch toẹt ra hết, ôi! Tôi khóc chết đi sống lại, vậy mà người đó lại là Tiểu Tân! Thật xấu hổ quá!!

Tôi nhảy cẫng lên: “Á, cậu độc ác quá, cậu hại tôi, giày vò tôi, tôi lại còn gọi cậu là dì? Hỡi ơi trời ơi! Xấu hổ xấu hổ! Sầu chết tôi rồi.”

Tiểu Tân đứng lên cười khúc khích, nàng hôn tôi, nàng dùng hơi ấm đôi môi an ủi tôi, nàng dùng cái ôm quyến rũ mê người ôm chặt tôi đang giương nanh múa vuốt, nàng dùng ánh mắt ngây thơ vô tội bao phủ cả thân tôi: “Cậu xấu hổ sao? Vậy cậu đã có khi nào yêu tôi chưa?”

Lòng tôi xốn xang khi bàng hoàng trước dáng vẻ của nàng: “Là tại cậu câu dẫn tôi trước...”

Tôi cúi người chặn lại đôi môi của nàng, đầu lưỡi tôi cậy mở hàm răng của nàng để dễ bề kiếm tìm ý trung nhân, đôi lưỡi cứ mãi chầm chậm quấn lấy nhau cứ như đang sợ độ phai tàn sắp sửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.