Giọng Tiểu Ngoại vừa mơ hồ vừa khó chịu: "Chị? Chị là ai?"
"Chị? Chị là chị đây!"
"Sao chị lại nói năng không đầu không đuôi, bất lịch sự như thế! Đang nửa đêm nửa hôm gọi đến làm phiền cái gì! Rốt cuộc chị là ai?"
Tôi nổi cáu: "Giọng chị mà em không nhận ra, em cũng ăn nói không đầu không đuôi thật bất lịch sự!"
"Chị có bệnh hả! Không nói em biết là em cúp máy đây!"
"Chét tiệt! Em thử cúp máy chị xem!"
Tiểu Ngoại "píp" một tiếng rồi cúp luôn, còn tôi vẫn ngơ ngác ôm điện thoại, Tiểu Tân lộ rõ vẻ đắc ý, nhoài tới cắn vành tai tôi: "Bạn học Dương Dương yêu mến, cảm giác bị đánh bại — như thế nào?" Sau đó nàng đứng dậy cười ha ha: "Tớ đã nói từ trước rằng Tiểu Ngoại là một nhân tài, xem qua mắt nhìn của tớ trước giờ vẫn không chệch đi đâu được! Đừng phí thời gian nữa, mau đi làm bánh xèo đi, tớ đang đợi đó."
Người xưa thường nói: "Rồng thì phải lượn, hổ thì phải nằm", vì vậy, tôi Quan Dương đây thì phải luôn bị Tiểu Tân ức hiếp. Tôi buông xuống lòng tự tôn của thiên long sơn hổ, chí lớn tựa hồng cốc tung bay, ẩn mình trong thành tường vách ngõ. Tôi bỏ điện thoại xuống sải bước hùng dũng vào bếp, vừa đi vừa hô to: "Áo da rách chẳng cần che đậy ~; chiếc bô thủng lỗ còn nguyên đây ~, mài lưỡi kéo đến mài dao bếp~~"
- --
Tiểu Tân muốn tôi đi cùng nàng đến chào hỏi chú Ngô - người đã giúp tôi "làm giả giấy tờ". Chú ấy sống trong một căn hộ có sân vườn ở New Jersey, chú có hai người con, một trai một gái, có nếp có tẻ. Con trai lớn là Ngô Hồng, đã kết hôn và có một bé trai rất dễ thương; con gái là Ngô Bình, đang học thạc sĩ y khoa, vẫn chưa tốt nghiệp; dì Ngô là một cô gái Trung Quốc truyền thống, ăn mặc giản dị, chăm chỉ và tốt bụng.
Tiểu Tân và tôi mang quà tới thăm chú Ngô, cả gia đình này chào đón chúng tôi một cách rất nhiệt tình, đặc biệt là hai con của bác Ngô. Vừa bắt gặp người nhà của chú Ngô, tôi liền thấy vui vẻ, bởi đều là những người trẻ tuổi, vì thế dễ nói chuyện giao lưu, cảm giác xa lạ được bỏ xuống rất nhanh, cách nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.
Ngô Bình nắm tay tôi nhìn lên nhìn xuống một lượt như cách cô ấy nhìn một con khỉ, sau đó cô thở dài một cách ngây thơ: "Hóa ra người đồng hường chúng ta cũng có một cái mũi và hai con mắt!"
Tôi muốn đá cô ấy, nhưng cảm thấy như vậy thật bất lịch sự, nên chỉ có thể nói: "Tôi vốn dĩ có ba con mắt, nhưng lại không cẩn thận bị Nhị Lang Thần cướp mất một con, bây giờ chỉ có thể nhìn người bằng hai con mắt! À mà, cậu có biết Nhị Lang Thần không? "
Vợ của Vũ Hồng không có ở nhà, con trai anh ấy mới vừa tròn 6 tháng tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh mập mạp ấy rất đáng yêu khiến tôi và Tiểu Tân không nhịn được mà tới nựng em bé. Tôi lỡ hắt hơi một cái khi đang ẵm thằng bé trong tay, mà ngỡ như bản thân đang ôm chiếc bình hoa được cho là vật vô giá nhưng thật ra chỉ là đồ nguỵ tạo trong truyền thuyết, sợ lỡ tay làm vỡ thì phải trả lại giá gốc, nên nhanh tay đặt nó xuống ngay, vẫn cứ là nhìn ngắm từ xa an toàn hơn, tôi là người nghèo nên không đủ khả năng chi trả. Tiểu Tân âu yếm đứa bé trông không khác nào một đức mẹ đồng trinh, lại còn chụp nhiều bức ảnh với đứa bé trên tay.
Vẻ mặt Ngô Hồng tràn trề sự tự hào của một người cha: "Thấy thế nào? Thằng bé đẹp trai hơn Tom Cruise chứ?"
Hắn thật biết chọn người để so sánh, một người da trắng đem so sánh với một người da vàng làm sao vậy? Tiểu Tân ở đó vừa đung đưa cánh tay của em bé, vừa đáp lại dù không biết nàng đang nịnh hót hay đang cảm thán thật lòng: "Đúng là đẹp trai quá đi, ông trời thật tốt với anh quá, ban tặng anh một công tử vừa xinh đẹp vừa tài giỏi mà lại có mệnh xuất chúng như vậy, đúng là lẽ trời có khác."
Tôi nhanh nhảu qua đó nhìn lại chàng trai bé bỏng chẳng có vẻ gì là lẽ trời này cả, nhìn gần nhìn xa cũng chẳng thấy cái gì mà mệnh xuất chúng, cẩn thận ngắm nghía kỹ hơn một chút, bèn phát hiện ra một phương trời mới: "ôi — ối — đứa bé này thật giống - một người nổi tiếng!"
Mọi người xúm đến cạnh tôi hỏi: "Là ai?"
"Diêu Minh* đấy!"
*Diêu Minh: (tiếng Trung: 姚明) là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp từng chơi cho CLB Houston Rockets của (NBA). Anh là một trong những cầu thủ cao nhất từng chơi tại NBA, với chiều cao 2,29 m, và là chủ nhân của bức ảnh kinh điển này:
Ngô Bình bật cười ha ha, bước tới ôm đứa bé lên cẩn thận nhìn kỹ: "Đúng vậy, anh trai, con của anh quả thật rất giống Diêu Minh! Ôi, càng nhìn càng thấy giống."
Ngô Hồng ho khẽ một tiếng: "Diêu Minh à... người đó cũng rất giỏi..."
Tiểu Tân trừng mắt với tôi, sau đó cười ha ha với Ngô Hồng: "Đứa nhỏ Dương Dương này mồm miệng độc địa, đặc biệt trước mặt người ta lại càng không giấu giếm, mong chú đừng chê cười nha."
Ngô Hồng ngại ngùng lắc đầu: "Chê thì không chê... nhưng mà bây giờ nhìn lại, đúng là hơi giống..."
Tiểu Tân cười dịu dàng, sau đó lại nựng em bé: "Ôi trời, chàng trai bé bỏng, đôi mắt sáng quá, nào, để cô bế một tí nha..."
Tôi đứng đó có hơi ngượng ngùng, cảm thấy hơi mất tinh thần khi nghĩ đến việc tôi luôn phải nhờ Tiểu Tân giúp tôi dọn dẹp đống lộn xộn như một đứa trẻ. Ngô Hồng vỗ vai tôi: "Em gái, anh phải cảm ơn em, may mà em không thấy con trai anh giống Cát Ưu."
Tôi sợ nói sai sự thật làm mất lòng mọi người, nên bắt đầu cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, câu nào cũng phải xào đi lộn lại ba lần trong đầu rồi mới dám lăn ra khỏi miệng, nói chuyện kiểu này thật sự rất mệt người, rất bí bách.
Trước khi ăn tối, tôi vào phòng vệ sinh rửa tay, đang lau tay giữa chừng thì Tiểu Tân bước đến, nàng nhẹ nhàng ôm tôi: "Dương — Dương?"
"Ơi."
"Vẫn còn buồn à?"
"Ừa."
Nàng nựng chóp mũi tôi: "Ha ha, đồ ngốc, đừng buồn nữa, nếu không tớ cũng buồn đó."
Tôi hoang mang: "Cậu buồn vì cái gì?"
Tiểu Tân bĩu môi: "Cậu buồn thì tớ phải buồn cùng cậu chứ, không thể để cậu buồn phiền một mình được."
"Ừa..." tôi nghĩ một lúc: "Vậy tớ không buồn nữa, cậu cũng đừng buồn nha."
"Không được, giờ tớ bị cậu lây nhiễm rồi."
"Thế phải làm sao bây giờ?"
"Hừm... " Tiểu Tân nở nụ cười hư hỏng: "Hôn tớ một cái đi."
Tôi ngạc nhiên: "Bây giờ sao? Không phải chứ?"
"Thế thì thôi, tớ lại tiếp tục buồn."
"Thật là." Tôi cúi đầu hôn má nàng: "Được rồi đó."
Tiểu Tẫn vẫn chưa thoả mãn: "Không được, nhìn là biết làm qua loa lấy lệ."
Tôi thấy Tiểu Tân chu môi ra, đúng là quá mức đáng yêu, thế là tôi hôn nàng thật sâu, thấy như trời dài biển rộng.
Một lúc lâu sau, tôi vỗ vỗ nàng: "Được rồi đó, chúng ta phải ra ngoài thôi."
"Dạ, Dương Dương." Tiểu Tân dựa vào vai tôi, dịu dàng hỏi: "Trong mắt tớ, cậu vẫn luôn giỏi nhất tuyệt nhất, đừng tự coi thường, đừng nghi ngờ bản thân, nhé?"
Tôi gật đầu, thả lỏng tay ra: "Tớ biết rồi, ta đi thôi."
"Không đi."
"Sao thế?"
"Cậu vẫn chưa đồng ý với tớ mà."
Tôi lại ôm nàng vào lòng: "Vậy cậu nhớ nghe kỹ đây, tớ - đồng - ý - với - cậu!"
"Hì hì, thế còn được", Tiểu Tân chỉnh lại quần áo tôi: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
Vợ chú Ngô đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn đãi chúng tôi, tất nhiên, là đồ ăn Trung Quốc. Gặp được tri kỷ ở một nơi xa lạ, cả nhóm người nói chuyện cười đùa quanh bàn ăn cảm thấy thật thân thương. Sau bữa tối, chú Ngô nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp nên phải chạy tới bệnh viện gấp, vợ chú Ngô phải lên lầu chăm sóc đứa bé, còn đám thanh niên chúng tôi ra ngoài đi dạo.
Tiểu Tân và Ngô Hồng đi phía trước, tôi và Ngô Bình bước phía sau. Tôi trầm tư khi nhìn bóng lưng của Tiểu Tân và Ngô Hồng phía trước, tại sao hai người yêu nhau lại phải một người đi trước một người theo sau, còn hai người không liên quan tới nhau lại có thể sánh lưng kề vai tiến bước?
Ngô Bình khua tay trước mắt tôi: "Này —, cậu đang nghĩ gì thế?"
Tôi quay đầu lại, che che đậy đậy: "Là đang nghĩ... cậu thích gì nhất... đúng vậy, cậu thích gì nhất?"
Ngô Bình nghĩ một lúc: "Tôi cũng không rõ nữa, tôi thích nhiều thứ lắm."
"Vậy cứ tuỳ tiện nói ra một hai thứ đi, ví dụ như cậu thích hoa nhất, hay thích chim chóc nhất."
"Ồ, hê hê, chỉ cần là hoa thì tớ sẽ thích hết, nhất là cảm giác khi cầm bó hoa trên tay và ngửi chúng."
Tôi nhìn trước đó không xa có một vườn hoa, bèn cười nham hiểm sau đó nói thầm với Ngô Bình: "Vậy tớ đây sẽ thoả mãn ước mong của cậu."
Ngô Bình rất thông minh: "Cậu... định trộm hoa đúng không?"
Tôi đặt ngón tay lên môi: "Suỵt... nhỏ tiếng chút, trộm hoa không thể nói là trộm hoa, quá lắm chỉ là mượn gió hái hoa!"
Ngô Bình hào hứng gật đầu lia lịa, cũng đè âm lượng xuống nói: "Đúng, đúng, là hái hoa! Cậu phải cẩn thận đấy."
"Cậu cứ yên tâm."
Tôi quyết tâm thể hiện kỹ năng của mình trước mặt Ngô Bình, trước tiên nhìn đi nhìn lại xung quanh để chắc chắn không có người, sau đó tôi chạy về phía trước với tốc độ như chạy cự ly ngắn 100 mét. Đang chạy được khoảng 10 mét, tôi nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng kêu: "Này —— phía trước có hồ——"
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Ngô Bình đang sốt ruột vừa vẫy tay vừa giậm chân với tôi, tôi nghĩ cô gái này quá nghiêm trọng hoá vấn đề hoa cỏ rồi, không phải chỉ là mượn một bông thôi sao? Tôi tiếp tục chạy về phía trước mà không giảm tốc độ, vừa chạy vừa đáp lại rằng: "Yên tâm, cứ xem tôi đây!"
Đang lúc khí thế hùng hục, tôi bỗng cảm thấy toàn thân như mất đi trọng lượng, như một chiếc xe đột nhiên phanh gấp, tim phổi như trôi dạt tên tận cổ họng.
Thông thường, bất kể có là nam hay nữ, một người bình thường khi đối diện với tình cảnh mất trọng lượng này chắc chắn sẽ cực kỳ sợ hãi, cảm giác như con chim đang treo lơ lửng trên không trung, muốn bay lên nhưng không được, muốn lượn xuống cũng không xong.
Cuối cùng khi đã có cảm giác tiếp đất, tôi cảm thấy phần từ bụng trở xuống toàn là nước mát, toàn thân trì trệ vì cú sốc đột ngột này, nhưng dù có ì ạch đến đâu tôi cũng có thể biết được rằng mình đã rơi vào một hồ nước không biết hình dạng ra sao. Cùng lúc đó, từng đợt tiếng kêu la ngắt ngứ sau lưng tôi cuối cùng cũng kết thúc.
"---Nước!"
Tôi ngơ ngác nhìn lại, thấy ba cặp mắt đang nhìn tôi đầy ắp vẻ thương hại. Tiểu Tân của tôi đang mang vẻ mặt không thể nói thành lời, hai anh em nhà họ Ngô kia nhún vai xòe tay ra với tôi. Tôi thẹn quá hoá giận với Ngô Bình, thời điểm quan trọng như thế, không thể nói nhanh hơn được sao?!
Nhưng không sao, nữ nhi không dễ nước mắt lệ nhoà, chỉ là ngã vào hồ nước thôi mà, ông cha ta đã dặn ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó, hơn nữa ban nãy cũng đã hứa với Tiểu Tân sẽ không tự coi thường, không tự nghi ngờ bản thân! Đúng, tôi đứng dậy, với một cảm giác không thể phân biệt được là chua chát hay đắng cay, tôi ưỡn ngực hiên ngang đi về phía khu vườn với cái đầu ngẩng cao, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, đó chính là quy tắc của tôi.
Lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng kêu to đằng sau lưng: "Phía trước có hô-----"
Vừa nghe những lời này làm tôi ong cả đầu, có con c** ấy! Sao tôi có thể xui xẻo đến mức tắm hai lần trên một dòng sông chứ?!
- --
Lời editor: Quan Dương hẳn là một người nghệ sĩ thấm nhuần câu nói "Sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bất lương" của Nam Cao:v