Yêu Tại Tuyền Thành

Chương 62: Chương 62




Tiểu Tân rất mãn nguyện với câu trả lời của tôi: “Thế thì tốt, tan làm nhớ về sớm nha, chiều nay tớ được nghỉ, tớ sẽ ở nhà làm cơm chờ cậu về, nếu cậu dám cho tớ leo cây, tớ sẽ băm thịt cậu ra cho gà ăn! Ngoan nhé, hôn tớ một cái.”

Nghe lời đe doạ vừa cứng vừa mềm của Tiểu Tân, trái tim tôi thắt lại một tiếng “thịch” thật kêu. Tiểu Tân đích thân vào bếp ư? Nàng lại bày bữa tiệc Hồng Môn gì đây? Tôi nghĩ mình sẽ phải mua một con dao làm bếp trước khi về nhà đề phòng thân.

Cúp điện thoại với Tiểu Tân, tôi trầm ngâm tiến vào văn phòng rồi ngồi xuống, Phùng Khiết vẫn đang hết lời ngon ngọt nịnh nọt Quyên Tử, mặt Quyên Tử nhăn lại như quả mướp đắng: “Phùng Khiết, cậu phiền chết đi được, nếu cậu thật sự muốn bù đắp cho tội lỗi tày trời của cậu, vậy ngay bây giờ đi Karaoke với tôi.” Quyên Tử lại chỉ vào tôi: “Cậu cũng phải đi!”

Tôi bất ngờ: “Ngay bây giờ? Không phải chứ? Tôi còn có tiết dạy mà.”

Quyên Tử nghiến răng: “Sáng nay ba chúng ta đều có tiết dạy được chưa! Dựa vào cái gì mà học sinh có thể trốn học mà giáo viên không thế trốn dạy? Tôi không quan tâm những thứ khác, hôm nay tôi muốn giải toả!”

Phùng Khiết vừa nghe đã hoa cả mắt: “Chị gái, có nhất thiết bị đả kích đến mức ấy không? Chỉ là một thằng đàn ông trọc đầu thôi mà, cứ coi như tôi chưa giới thiệu cho cậu là xong chuyện. Bây giờ đi Karaoke thì cậu định đi đâu, Đông Phương Chi Vận? Cậu biết hiện nay đi hát một giờ tốn biết bao nhiêu tiền không?”

Quyên Tử không vừa ý: “Sao hai cậu lải nhải gì mà lắm thế, có ai bắt mấy cậu bỏ tiền túi ra đâu, lão nương đây cái gì cũng không có, chỉ có mỗi tiền! Tôi phải đến đó tiêu sài hoang phí một trận mới được!”

Phùng Khiết vừa hay tin mình không cần trả tiền, các thớ cơ trên mặt lập tức giãn ra, luôn mồm khen ngợi Quyên Tử, trong giọng nói có mang màu sắc vần điệu ca kịch: “Ôi dào —! Người ưu tú như Quyên Tử của chúng ta, nhất định sẽ tìm được một thanh niên tốt, chờ tôi một chút ha, tôi lên lớp thu xếp rồi quay lại ngay, đến lúc đó chúng ta đi luôn!”

Phùng Khiết bước đên bên cạnh tôi, cũng kéo tay tôi đi cùng: “Đi thôi, ngây ra đó làm gì, cậu cũng về lớp thu xếp đi, lẹ lên!”

Dưới sự ép buộc của Phùng Khiết, tôi đến lớp học và báo với lớp trưởng rằng tôi có việc gấp, dặn hắn trông chừng lớp giúp tôi, đợi đến khi cả lớp đến đủ rồi mới điểm danh. Tôi thấy Lý Phi Phi đang thẫn thờ trước giá vẽ, chấm một nét phía đông, hẩy một đường phía tây, mới nghĩ tới việc tôi cần giúp Tiểu Ngoại khuyên nhủ đứa nhỏ này, nhưng hôm nay chưa phải lúc. Tôi dặn dò cả lớp vài câu rồi đi ngay.

Trong phòng Karaoke, tôi và Phùng Khiết ngồi trên ghế uống nước cam, trơ mắt nhìn Quyên Tử say khướt, tay cầm chiếc micro gào thét rát cổ bỏng họng với cái màn hình.

Nhớ lần trước đi Karaoke cùng Tiểu Ngoại, em ấy miêu tả tôi như thế này: “Chị Dưởng, em tổng kết được ba đặc điểm khi nghe chị hát, chị xem có chuẩn không nhé. Thứ nhất, thời gian dềnh dàng quá lâu; thứ hai, phạm vi lây lan quá rộng; thứ ba, lực sát thương quá lớn!”

Nghe xong lời ấy, tôi xém tí nữa hít thở không thông, dù rằng thi thoảng tôi có hơi lạc giọng một xíu, nhưng cũng không đến nỗi đem các đặc điểm của cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới ra so sánh với giọng ca của tôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ như ba đặc điểm mà Tiểu Ngoại tổng kết cho tôi ấy rất thích hợp để phát huy lợi thế trong tình huống này, và còn một điều nữa tôi phải bổ sung thêm: khí thế rất mãnh liệt.

Lúc đó trên màn hình xuất hiện Mạc Văn Uý, Phùng Khiết đặt cốc nước cam xuống, vội vàng nói: “Ê—, của tôi của tôi của tôi của tôi.”

Quyên Tử nhấp một ngụm rượu: “Cái gì mà của cậu của tôi, chúng ta cùng nhau hát!”

Phùng Khiết lẩm bẩm: “Giọng cậu to như thế...”

Quyên Tử thoả hiệp: “Không thì mỗi người một câu?”

Phùng Khiết bĩu môi, cầm micro lên và đáp khiêm nhường: “Cậu hát trước đi.”

Quyên Tử cũng không khách sáo, nhắm mắt lại đối diện với màn hình và bắt đầu ngâm nga. Còn chưa kịp ngâm xong chữ cuối cùng của câu đầu tiên, Phùng Khiết đã nóng lòng cất lời. Câu thứ hai của Phùng Khiết mới được một nửa, Quyên Tử đã the thé chen lời vào, hơn nữa biểu cảm trên mặt còn hết sức đau khổ: “Tình yêu có phải liều thuốc phiện? Hay chỉ là trò tiêu khiển cuối đời người?” Vừa hát vừa dậm chân theo nhịp.

Quyên Tử cứ cất tiếng hát là không ngừng lại được, cướp luôn cả phần lời của Phùng Khiết, Phùng Khiết không có cách nào chen mồm vào, chỉ có thể gào lên nhằm áp giọng đối phương, nhưng rõ ràng Quyên Tử lấn áp hơn một bậc, tôi nghĩ quả là hơi làm khó Phùng Khiết nếu cậu ấy muốn không bị lép vế.

Thấy chỉ vì tranh giành hát hò mà ngũ quan hai người họ méo xệch cả đi, tôi hối hận vì không mang theo máy ảnh đến, thật là có lỗi với bản thân mình nếu như không chụp lại cảnh đẹp ngoạn mục này, tôi cũng muốn Tiểu Tân chứng kiến một màn như vậy, chắc hẳn nàng sẽ cười nghiêng ngả không thôi. Đợi hai người họ gào rống xong xuôi, cũng nên đón chào màn chia ly mỗi người một ngả.

Tôi bồn chồn bước đi trên con đường hướng về nhà. Đi qua một siêu thị nọ, không cần nghĩ nhiều mà cứ thế đi vào mua một con dao làm bếp. Nhìn con dao sáng bóng to tướng trên tay, tôi mừng vui thanh thản, phù —! Đúng là có dao trong tay có khác, cảm giác an toàn hơn nhiều.

Giấu con dao vào lồng ngực, vừa định lên lầu vào nhà thì Tiểu Ngoại từ đâu ra nhảy tót lên, kéo lấy tay tôi: “Chị... chị Dưởng, chị phải đồng ý với em chuyện này.”

Tôi hoang mang: “Sao em không vào nhà? Có chuyện gì?”

Mặt Tiểu Ngoại đau khổ: “Chị cứ đồng ý với em đi đã, bắt buộc phải đồng ý với em.”

Tôi rất bất ngờ khi thấy em nó rối rắm như thế, chỉ đành đồng ý: “Được, em nói đi.”

Tiểu Ngoại lắp ba lắp bắp: “Chuyện đó... đợi đến khi chị lên kia, dù có xảy ra chuyện gì, chị nhất định phải lượng thứ cho em, bởi em quả quyết rằng em không cố ý, càng không phải cố tình... nói tóm lại là chị không được trách em...”

Tôi nghe mà ong cả đầu: “Cái gì mà cố ý cố tình? Em đang nói gì thế? Đi thôi, chúng ta cùng lên lầu.”

Tiểu Ngoại muốn bỏ trốn: “Em... em không lên đâu, em... em phải về trước đây.”

Trực giác đang mách bảo tôi, rằng đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành cho cam. Tôi túm lấy con bé: “Đừng, vừa đến nhà người ta mà đã vội đi thì không hay, đi thôi, chúng ta cùng đi vào.”

Tôi không quan tâm liệu Tiểu Ngoại có vừa ý hay không, một mạch kéo con bé đi lên, trong lòng nghĩ dù tôi không biết đang có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn có thể tha thứ cho con bé, nào ngờ con bé dám lấy tôi ra làm vật thế thân, muốn chạy ư? sao có thể dễ dàng như vậy, hehe, con nít quỷ, không phải luôn nói chị là bà già sao, lần này chị sẽ cho nhóc trải nghiệm thế nào là gừng càng già càng cay.

Vào đến phòng, thấy Tiểu Tân vẫn đang bận bịu trong bếp, tôi và Tiểu Ngoại cùng vào chào hỏi nàng sau đó quay lại phòng khách. Khi ngồi xuống, tôi cứ cảm thấy có vậy gì đó cứng cứng cộm lên dưới mông, với tay xuống lấy vật trở ngại ra, là một chiếc máy ghi âm, ơ này, sao chiếc máy ghi âm này quen mắt thế, nhìn sang bộ dạng áy náy không yên của Tiểu Ngoại, tôi chợt hiểu ra vấn đề. Tôi cố nén giọng thầm mắng Tiểu Ngoại: “Vãi đạn, đồ bội bạc! Vậy mà lại cho Tiểu Tân nghe thật!”

Tiểu Ngoại cuống lên, cái kính mắt trượt xuống tận chóp mũi: “Em thề là em không hề cố ý, chị Tiểu Tân sang phòng em chơi, thấy có máy ghi âm nên định bật nhạc lên nghe, ai ngờ chị ấy không biết cách bấm, vừa sờ vào đã phát ra mấy lời trêu ghẹo của chị hôm đó, chuyện này không thể trách em được!”

“Mẹ kiếp, lại nói chị trêu ngẹo, chị trêu ngẹo em cái gì? Là em suốt ngày ức hiếp chị, sao em không quay video lại đoạn em ép chị giặt quần áo, ép chị ăn trứng gà đi? Em chính là đồ tâm địa xấu xa, cố ý gài chị bẫy chị. Chậc chậc, suốt ngày giả vờ đeo kính giả vờ làm người tốt, hoá ra nhóc giấu kỹ mặt nham hiểu đến vậy.”

Tiểu Ngoại không biết vì áy náy hay vì tức giận mà mặt đỏ ửng bừng bừng, dù sao mặt cũng đã đỏ đến mức chói loà, em ấy căn bản không sợ tôi nữa, dũng cảm mắng lại: “Cái rắm thối! Chị là đồ hoa hồi rơi vào hố xí, đồ con muỗi tự rước hoạ vào thân, đồ Chư Bát Giới tự cắn vào lưỡi, đồ cà tím nở đầy hoa vàng thấy ông nội chết mà không cứu, đồ...”

Tràng mắng chửi của Tiểu Ngoại gián đoạn đến Tiểu Tân đang tất bật trong bếp: “Dương Dương, Tiểu Ngoại, vào bưng đồ ăn lên đi.”

Tiểu Ngoại đứng phắt dậy, nói vọng vào phòng bếp: “Chị Tiểu Tân, chuyện đó... hôm nay em còn có lớp tự chọn, sắp đến giờ vào học rồi, em về trước đây, em... em về trước đây ha.” Sau đó nén giọng thều thào với tôi: “Vốn dĩ em định thông cảm cho chị, nhưng thấy chị vừa thả quả mìn lên em, em nghĩ chị không cần được thông cảm nữa đâu, hê hê, chị Dưởng, chị hãy luôn nhớ kỹ: đánh là hôn, mắng là yêu. Em leo lên tên lửa cao chạy xa bay hướng tới mặt trăng đây, bye bye.”

Nói xong Tiểu Ngoại lướt ra ngoài như một con cá chạch, tôi cố túm lấy em nó mà không được, thế mà lại bị em nó đạp lại một cái. Tôi vừa mắng Tiểu Ngoại vừa chuồn theo, Tiểu Tân từ phòng bếp đi ra, hai đứa vừa hay chạm trán, tôi tiện tay ôm nàng vào lòng: “Hì hì, Tân Tân vất vả rồi ha.”

Tiểu Tân ngó sang phòng khách: “Tiểu Ngoại đâu? Đi thật rồi à?”

“Ừa, đúng vậy, em ấy có lớp tự chọn.”

“Ồ, thật là, cậu cũng không biết đường mà ngăn em ấy lại, giúp tớ bưng bê đồ ăn.”

Tớ cũng muốn em nó ở lại chịu tội thay cho tớ lắm chứ, nhưng tóm nó lại không được thì phải làm sao, tớ làm sao có thể kiểm soát được con nít quỷ ấy!

Tôi cười nịnh hót, lại giở giọng nũng nịu: “Bê đồ ăn hả, hôn tớ cái đi đã.”

Tiểu Tân bất lực hôn lên mặt tôi: “Được rồi, tay tớ toàn là dầu mỡ đây, mau bê đồ ăn lên đi, ngoan nào.”

“Dạ, được thôi, a —!”

“Sao thế?”

Con dao làm bếp giấu trong ngực tôi bỗng dưng rơi ra, nhắm thẳng chân tôi mà rơi xuống một cách thật tình cờ. Tôi vội cúi xuống nhặt nó lên: “Không, không có gì đâu, hehe.”

Tiểu Tân với lấy con dao trong tay tôi: “Cậu mua dao làm bếp làm gì?

“Cái đó... tớ thấy đẹp nên mua luôn, đúng vậy —, đẹp đẹp, con dao này đẹp nhỉ.”

“Vậy sao~?” Tiểu Tân nghiêng mắt nhìn tôi: “Đẹp sao~?”

“Khụ, tớ đi bê đồ.”

Trong bữa ăn, tôi không ngừng nịnh nọt Tiểu Tân với hi vọng có thể khiến nàng quên đi chuyện chiếc máy ghi âm, nhưng Tiểu Tân rõ ràng không dễ sa vào lưới, nàng đặt chiếc máy ghi âm trước mặt tôi: “Cậu đối mặt với nó mà ăn cơm đi, cậu còn một chút lương tâm nào không? Cậu không cần phải nói gì cả, cứ ăn cơm trước rồi tớ sẽ tính sổ với cậu sau. Cậu cũng biết đấy, nguyên tắc của tớ là cho người ta thưởng thức ngọt ngào trước rồi mới nếm trải đắng cay, nhất là đối với cậu. Vì vậy, cậu cứ chờ bị ăn đòn tới độ da dẻ chia năm xẻ bảy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.