Đây là sổ vẽ ký hoạ của Tiểu Tân, trong đó đầy ắp những bức tranh vẽ tôi, là dáng hình tôi từ năm lớp 10 cho đến tận ngày nay, nàng vẽ lúc tôi đang ngủ, lần tôi ăn cơm, khi tôi ngây người, và cả vẻ vui tươi... nàng còn vẽ lại cả giày của tôi, quần áo của tôi, bút vẽ của tôi,... cuốn sổ này thật... trời ơi, chắc chắn nàng đã nhân những lúc tôi không chú ý mà trộm vẽ lại. Việc vẽ ký hoạ cũng giống như ghi nhật ký vậy, mỗi khung cảnh là một kỷ niệm khó quên, từng ký ức khi tôi học cấp 3, lên đến đại học, cho đến khi học thạc đều được tái hiện qua sổ vẽ của nàng, vui vẻ và buồn rầu, hào hứng và uất ức, từng thước phim cuộc đời đều hiện ra chân thật như thế...
Tiểu Tân tắm xong, nàng đi ra thấy tôi đang chăm chú xem sổ vẽ của nàng, nàng ngồi cạnh tôi, sà vào lòng tôi dịu dàng cất tiếng: “Ban đầu tớ định cho cậu xem khi chúng ta bước vào tuổi xế chiều, không ngờ lại bị cậu phát hiện mất.”
Tôi hôn nàng: “Cậu vẽ nhiều bức khi tớ học cấp ba quá.”
“He he, đúng vậy, vì lúc đó tớ đã chú ý tới cậu rồi.”
“Yêu Tiểu Tân nhà mình quá.” Tôi ôm chặt nàng, giữ nàng trong lòng cùng ngắm những bức tranh của nàng: “Sao tớ không biết chút nào nhỉ?”
“Vì cậu hơi bị đần.” Tiểu Tân chỉ vào bức tranh mà tôi đang miết giữa hai ngón tay: “Còn nhớ hồi học thạc năm nhất chúng ta ra ngoài vẽ cảnh đó không, hồi mà cậu bị sấm sét bao vây trên đỉnh núi ấy?”
“Ừa.”
Nàng cắn mũi tôi: “Đây chính là cậu lúc đó, khi ấy tớ vừa giận vừa lo vì không tìm thấy cậu, nhưng khi nhìn thấy cậu lại chỉ thấy đau lòng, may quá, Dương Dương của tớ không bị sét đánh.”
Tôi cọ vào tai nàng: “He he, cậu mắng tớ à, ừm... chính vào ngày hôm đó tớ mới phát hiện tớ đã yêu cậu mất rồi, đúng là một ngày đáng nhớ.”
Tiểu Tân thở phào một hơi dài: “Đúng vậy, hôm đó cậu đã lên mạng gửi tin nhắn cho 'Dì' rằng: 'Cháu nhận ra cháu trót yêu cô bạn thân nhất của cháu, bởi vì hôm nay khi cháu tưởng mình sắp bị sét đánh trên núi đến nơi, người mà cháu nghĩ đến đầu tiên và cũng là người cháu không muốn rời xa nhất chính là bạn ấy, hơn nữa bạn ấy đã thực sự xuất hiện trước mặt cháu vào giây phút cháu nhớ và cần bạn ấy nhất. Cháu ôm bạn ấy, không kìm được nước mắt mà khóc thật to, cháu khóc vì giận bạn ấy dám trèo lên đỉnh núi giữa cơn giông bão nguy hiểm như thế, sao bạn ấy lại không biết rằng, cháu thà bị sét đánh đến chết còn hơn khiến bạn bị thương dù chỉ là một vết xước nhỏ. Cháu càng khóc vì biết rằng mình vẫn còn sống, cảm ơn ơn ông trời đã cho cháu cơ hội được nhìn thấy khuôn mặt và nghe giọng nói bạn ấy.' Hehe, đêm đó tớ vừa khóc vừa cười trước máy tính, phấn khích đến mức cả đêm không ngủ, hoá ra cậu vẫn chưa phải khúc gỗ mục không thể chạm khắc.”
Không ngờ Tiểu Tân lại nhớ rõ đoạn tin nhắn mà tôi đã gửi cho “Nàng” như vậy, điều ấy lại làm tôi cảm động thêm một lần nữa. Nhưng nghĩ đến việc tôi gọi nàng là “Dì” tận ba năm đúng là tẽn tò. Tôi trừng mắt với nàng: “Nếu cậu đã biết tâm tình của tớ rồi, sao không mau chóng thổ lộ với tớ? Khiến tớ đau khổ vô ích lâu năm như vậy.”
Tiểu Tân véo má tôi: “Cậu còn dám nói sao, kể từ ngày đó cậu cứ nhìn thấy tớ là trốn y như chuột gặp mèo vậy, sao mà tớ thổ lộ được, hơn nữa,“ nàng cười nham hiểm với tôi: “Dù sao tớ biết sớm muộn gì cậu cũng sẽ tỏ tình với tớ, tớ cứ chờ đợi là được.”
“Cậu lợi hại! Này, cậu chính là Phật Tổ Như Lai, còn tớ là Tôn Ngộ Không, dù sao cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu, tớ nhận thua.”
“Ồ, biết thế là tốt”, Tiểu Tân và tôi tiếp tục chậm rãi lật sang từng trang, nàng dịu dàng cười: “Cậu xem, đây là cậu khi đang ghen, haha, thật đáng yêu... Đây là bộ dạng tuyệt vọng của cậu khi cậu nhìn thấy tớ và Hàn Đông ăn cơm với nhau... Đây là cậu đang vẽ tranh, cậu đáng yêu nhất vào những lúc ấy, không nghịch không làm loạn, thật là ngoan... Đây là vẻ mặt phụng phịu của cậu khi chúng mình giận dỗi... Đây là khi cậu đang cố gắng quyến rũ tớ... “
Ồ, tôi vô cùng ngạc nhiên trước những bức ký họa của Tiểu Tân, khi đó tôi mới nhận ra rằng, hoá ra người con gái đã khiến tôi khóc và làm tôi cười này đã hòa nhập vào cuộc sống của tôi từ rất lâu về trước, bắt đầu từ những năm tháng học trò ngây ngô, nàng đã vì tôi mà giương lên một chiếc ô che mưa chắn gió, để rồi sau này tôi mới nhận ra mình đã khiến nàng rơi bao nước mắt ngậm nhiều đắng cay... Nàng chưa từng nói ra, tôi cũng không dám hỏi đến, vì sợ nếu biết sẽ thương nàng xót nàng...
Tôi và Tiểu Tân là tình nhân, lại càng là người thân. Qua hơn mười năm quen nhau, chúng tôi đều chịu ảnh hưởng của nhau và trở nên giống nhau không ít, chúng tôi như chị em sinh đôi từ cùng một mẹ, đều có thể nhìn thấy hình bóng của chính mình trên thân ảnh của đối phương. Tiểu Tân nói rằng, mọi tình yêu chân thành sau khi trải qua sự tôi luyện của thời gian đều sẽ biến thành tình thân, nàng thích loại tình yêu được chuyển hóa thành tình thân như thế, bởi vì người yêu có thể thay đổi, nhưng người thân thì không bao giờ có thể thay thế.
Tiểu Tân thích vẽ ký hoạ, niềm đam mê ấy chưa bao giờ ngừng nghỉ kể từ khi tôi mới quen biết nàng cho tới tận bây giờ. Sau khi yêu nhau, chúng tôi dùng chung một cuốn sổ ký họa, những lúc rảnh rỗi chúng tôi lại vẽ nhau trước gương, tôi vẽ nàng, nàng vẽ tôi, vẽ ngôi nhà của chúng tôi, vẽ bạn bè của chúng tôi và vẽ nên cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi không có thói quen ghi nhật ký, mà chỉ mượn những bức tranh để tỏ lời muốn nói, chỉ cần một vài đường nét đơn giản là có thể ghi lại cuộc sống hằng ngày của chúng tôi, đó là một điều rất có ý nghĩa. Xét cho cùng, đối với chúng tôi, vẽ vui hơn nhiều so với viết.
Chúng tôi vừa cười, vừa trò chuyện, vừa xem tranh. Khi xem hết cũng là lúc nửa đêm, tôi đứng dậy lấy ra bức tranh sơn dầu toàn thân Tiểu Tân mà tôi đã vẽ. Thời gian thực hiện bức tranh này đã kéo dài hơn nửa năm, và sau khi trải qua nhiều lần chỉnh sửa vào tuần trước, đến nay cuối cùng cũng đã hoàn thành. Ban đầu tôi định ra ngoài tìm thợ đóng khung bức tranh lên, nhưng lại nghĩ nếu thế không phải cơ thể của Tiểu Tân sẽ bị người khác nhìn thấy sao, thôi thì thôi vậy. Tôi phải thừa nhận rằng tôi rất hẹp hòi đối với vấn đề này, khụ khụ, dù sao đây cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa Tiểu Tân cũng không quá câu nệ chuyện này. Qua nhiều lần bàn bạc, tôi quyết định tự đóng khung, tranh là do tôi vẽ, và tất nhiên tôi đảm đương luôn cả công việc cu li. Sau vài đêm lăn lộn, cuối cùng tôi đã dựng được một khung tranh màu trắng sữa, treo lên cũng này nọ ra gì phết đấy, bây giờ nhìn lại, có cảm giác thành tựu không ít.
Tôi giở ra từng cuốn sổ vẽ tạo thành một hình trái tim trước bức tranh sơn dầu, sau đó dắt tay Tiểu Tân: “Cậu nói xem, khi chúng ta già sẽ có bao nhiêu ký ức nhỉ?”
Tiểu Tân nhìn những bức tranh, nàng khoan thai đáp: “Cả một đống, đếm không xuể, tính không ra, rất nhiều rất nhiều.”
Tôi ôm nàng, cùng nhau chìm vào vùng đất im ắng, ánh răng rơi thành mảnh trên da thịt tình nhân, lặng thinh cho đôi mình hợp thành một thể.
Sáng thức dậy, Tiểu Tân đã rời giường từ bao giờ, tôi thấy bản thân có chút bất thường, vừa định đưa tay lên dụi mắt thì nghe tiếng gầm của Tiểu Tân: “Đừng động đậy!”
Tiếng gầm này của nàng doạ tôi sợ chết khiếp, cánh tay đang giơ lên giữa không trung của tôi dừng lại ngay tức khắc như bị điểm huyệt, Tiểu Tân đi tới đặt tay tôi về lại chỗ cũ, nàng cười nhu mì với tôi: “Ngoan nhé, ngủ thêm 10 phút nữa, tớ sắp vẽ xong rồi đây.”
Gì cơ? Tôi hơi ngẩng cổ lên, rốt cuộc cũng biết bản thân bất thường chỗ nào, cô nàng đáng đánh Tiểu Tân này hất chăn sang một bên, để tôi trần truồng thân không mảnh vải nằm đó, còn nàng mặc bộ đồ ngủ của tôi đứng trước cửa phòng, vẽ bộ dạng tôi đang nằm thẳng cẳng ngửa bụng lên trời, tôi lập tức lấy chăn che chắn thân mình lại, nhìn Tiểu Tân mà muốn khóc ra tiếng đến nơi: “Sao cậu lại làm thế? Sao cậu lại cưỡng gian bằng thị giác tớ trong lúc tớ đang ngủ chứ? Cậu bất nhân đạo quá đi.“. Harry Potter fanfic
Tiểu Tân lật tấm chăn trên người tôi ra: “Tớ đâu có bất nhân đạo, tớ làm người mẫu cho cậu, đương nhiên cậu cũng phải làm người mẫu cho tớ, cuộc sống rất công bằng, đợi tớ vẽ xong rồi cậu giả bộ trong trắng sau.”
Chuyện nào ra chuyện nấy chứ? Đã trải qua hơn 20 mùa xuân và đã vẽ qua vô số người mẫu, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên bổn cô nương đây làm người mẫu, ôi mẹ ơi, đau đớn vô cùng. Lần sau khi gặp các người mẫu, tôi nhất định phải bày tỏ lòng thành với họ bằng cả sự tôn kính lớn lao nhất trong lịch sử phát triển của loài người.
Tôi như một người máy để mặc cho Tiểu Tân điều khiển, xót xa nêu lên ý kiến: “Chị ơi, chị có thể để em tạo tư thế thế đẹp hơn một chút được không? Kể cả có hơi lẳng lơ một chút cũng được, chứ đừng để em bày ra tư thế con cua!”
Tiểu Tân thấy mà không quan tâm nỗi khổ của nhân dân nước nhà: “Đừng ồn ào, ai bảo cậu ngủ với tư thế giống con cua cơ chứ!”
Tôi chỉ đành coi mình như cái xác ướp, nhắm mắt lại ngủ tiếp, kệ nàng vẽ tiếp đi.
- --
Vào ngày sinh nhật Phùng Khiết, đám người chúng tôi cùng đến nhà chúc mừng cô ấy. Cô gái này mãi không đổi, lại chia tay với anh chàng bán lốp xe. May là cái được cái mất, tuy đường tình duyên không được như ý, nhưng mấy kịch bản nửa vời cô nàng viết ra lại được một biên tập viên không có mắt nhìn chọn lựa, phỏng chừng chỉ tính riêng tiền nhuận bút cũng đủ để cô nàng ăn chơi hai năm, đúng là người nào vận nấy.
Đợi Phùng Khiết thổi nến xong, tôi hỏi cô ấy đã ước gì, Phùng Khiết tươi tắn đáp: “Ước trong vòng một năm gả được cho một anh lái BMW.”
Phùng Khiết khinh thường: “Cậu không ước cái khác được à? Năm nào cũng ước chuyện đó, cậu không phiền nhưng chúng tôi phiền thay.”
Phùng Khiết ngoa ngoắt bắn liên thanh không cần lấy hơi: “Con người nếu có thể sống đến 80 tuổi, thì tôi đã đi được một phần ba chặng đường, nghĩ đến việc về già chết trơ trọi một mình đơn côi, đến cả chồng con bên cạnh cũng không có, trong lòng tôi khó chịu như bị kim đâm. Chao ôi, ở tuổi xuân xanh dập dềnh như tôi mà cứ mãi đung đưa qua lại giữa những rừng hoa, giương mắt nhìn những đoá hoa thành đôi thành cặp mà không khỏi thở dài. Ôi---! Ước mơ đó, từ khi nào mà cậu lo chuyện nhà tôi vậy!”
Bộ dạng của Phùng Khiết khiến tôi hơi sốc, tận mắt nhìn Phùng Khiết từ một nữ võ sĩ quyền Anh bất khả chiến bại bỗng chốc biến thành một nhà thơ sầu muộn thổn thức xót xa, đúng là làm tôi không thích nghi ngay được, toàn thân ngượng nghịu và lấn cấn hệt như uống nhầm thuốc vậy.
Súp Lơ Đắng cứng ngắc giả vờ lạc quan: “Này—! Đừng nóng vội, từ từ rồi đâu sẽ vào đó.”
Tôi tiến tới hỏi: “Năm nay cậu muốn có chàng trai như thế nào?”
Phùng Khiết không cần nghĩ mà xổ ra một tràng dài: “Tôi đã hạ thấp tiêu chuẩn rồi, chỉ cần nhìn hắn không quá ô nhiễm tầm mắt, nói năng cần chân thành có lý thật thà chất phác, lời lẽ cần có tính thuyết phục, đầu óc cần có tính tưởng tượng, có tinh thần gắn kết là được.”
Tôi đưa cô nàng miếng bánh kem: “Ăn bánh đã đi.”
Phùng Khiết nhéo tai tôi sắp tức giận đến nơi thì điện thoại của tôi đổ hồi chuông thật kêu tai, ôi chao, người gọi điện cho tôi này đúng là ân nhân cứu mạng, Phùng Khiết rất lịch sự, cô ấy thả lỏng tôi ra cho đi nghe máy, tôi đưa điện thoại áp vào cái tai vừa bị Phùng Khiết véo, cất lên giọng nói vô cùng ấm áp dịu dàng: “Alo~, ai đấy ~”
Đầu dây bên kia bắt chước giọng nói của tôi: “Đ** ~~, Tiểu Ngoại đây ~~”
Vãi! Tôi thật muốn chửi nó vài câu, nhưng xung quanh đang có nhiều đồng nghiệp thế này... quên đi, tôi nén lửa giận trong lòng: “Có việc gì?”