Yêu Tại Tuyền Thành

Chương 85: Chương 85




Tiểu Tân bất ngờ: “Cậu lại muốn làm gì?”

“Cậu không thấy rằng Quyên Tử và Lão K quá hợp nhau sao? Sao trước đây tớ không phát hiện ra điều ấy nhỉ, chậc chậc, tớ phải chính thức giới thiệu hai người họ thành đôi mới được.”

Tiểu Tân không nhịn được cười: “Xem ra có vẻ hợp đôi đấy, từ điều kiện gia đình, ngoại hình cho đến công việc đều rất tương thích.”

“Điều đó là đương nhiên, cậu thấy thế nào?”

“Tớ thấy a, tớ nghĩ tốt nhất cậu không nên làm mai vô tội vạ, Lão K và Quyên Tử cũng không phải chưa gặp nhau bao giờ, nếu họ có ý thì đã sớm liên lạc với nhau.“. harry potter fanfic

Tôi có chút thất vọng: “Cũng đúng.”

“Nhưng cũng không phải không có khả năng, hiện giờ Lão K đã hoàn toàn coi cậu là em gái, hết sạch hi vọng với cậu, Tiểu Ngoại thì vẫn còn nhỏ, nếu Lão K muốn đợi cũng phải đợi dài dài, thời gian này hắn nên tìm kiếm đối tượng khác thì hơn.”

“Cũng đúng, cũng cần có chút hi vọng ha, nói không chừng hai người đó bắt sóng nhấp nháy sẽ thích nhau đó, không sao, nếu như Quyên Tử không thành, tớ sẽ gán ghép hắn với Trương Đình, hê hê.”

“Ôi, cậu đó, suốt ngày mai mối lung tung, nhưng mà, tớ thấy Lão K và Trương Đình tương đối xứng đôi đó, Quyên Tử còn phải ra nước ngoài, hai người họ mông lung lắm.”

“Hehe, tớ cũng nghĩ vậy, sau này tớ sẽ bảo Lão K gọi điện cho Trương Đình nhiều hơn, haha, vui quá”, tôi hôn lên mặt nàng: “Nhưng tớ thật sự đã bị doạ sợ khi Lưu Tình nói thích cậu, tình địch nam của tớ đã đủ lắm rồi, tớ sợ cậu lại câu dẫn thêm nữ tình địch nữa lắm.”

“Ồ”, Tiểu Tân cắn mũi tôi: “Tớ rất muốn cười phá lên khi Lưu Tình nói cậu là người thứ năm lọt vào mắt nâu của cậu ấy, hoá ra Dương Dương nhà chúng ta thất bại như vậy, đến top 3 còn không vào được.”

“Á, lúc đó cậu không ăn giấm chua sao?”

“Tớ ăn giấm làm gì cơ chứ?”

“Không ghen thì thôi, lại còn khịa người ta!” Tôi trở người đè lên thân nàng, vẫn không cam lòng: “Một chút chút một tí tẹo cũng không ăn giấm thật sao?”

“Tớ không ăn giấm chua”, Tiểu Tân câu lấy cổ tôi: “Vì tớ để dành về nhà ăn cậu, hoá ra cậu đã sớm đi quyến rũ người con gái khác!”

“Tớ đâu có.”

“Tớ nói có là có.”

Khoé miệng Tiểu Tân nhếch lên, môi nàng tạo thành hình vòng cung hoàn hảo, làm tôi nhìn đến ngây ngốc: “Tiểu Tân, nếu có một ngày nào đó tớ nhìn chán nhan sắc của cậu, vậy cậu sẽ sống kiểu gì?”

Tiểu Tân sững sờ: “Cậu dám! Nếu như cậu dám chán nhan sắc của tớ, vậy tớ sẽ chán nhan sắc của cậu.”

Tôi vội vàng chữa cháy: “Sao có thể thế được, tớ sẽ mãi mãi nhìn không chán vẻ đẹp của Tân Tân nhà tớ.”

“Haha”, khoé miệng Tiểu Tân lại giương lên: “Vậy mãi mãi là bao xa?”

“Mãi mãi là không bao giờ xa” Tôi ngắm đôi ngươi long lanh của nàng, nghiêm túc nói với nàng: “Mãi mãi cả một kiếp này.”

“Được... vậy kiếp sau thì sao?”

“Kiếp sau... tớ vẫn yêu cậu.”

“Ừa, kiếp sau, tớ vẫn sẽ yêu cậu.”

Tôi cúi đầu hôn lên khoé miệng nàng, cùng nàng hoà nhịp răng môi, không nghĩ đến bất cứ ai khác nữa, trên thế giới này chỉ còn sót lại sự hiện diện của tôi và nàng.

Đúng 9:00 giờ Bắc Kinh vào một ngày nắng đẹp, Tiểu Ngoại và Tầm cùng nhau đến làm khách nhà tôi, Tiểu Tân và tôi tiếp đón với 300% sự nồng nhiệt, đã mấy ngày rồi chúng tôi chưa gặp Tiểu Ngoại, thực sự rất nhớ em ấy. Tiểu Ngoại và Tầm trông ngày càng hòa hợp, tôi và Tiểu Tân vui mừng từ tận đáy lòng.

Tầm lấy một hộp trà từ trong túi ra đưa tôi: “Chị Dương Dương, đây là trà Long Tĩnh loại thượng hạng, em tặng chị.”

Tôi không khách khí mà nhận lấy: “Tuyệt vời, cảm ơn nha.”

Tiểu Tân đưa ra một ý kiến tồi: “Chị nghĩ nghệ thuật thưởng trà không tồi, khi nào có thời gian chúng ta đi học đi.”

Tiểu Ngoại vội vàng thoát thân: “Em ủng hộ ba người đi học.”

Tầm nói: “Cậu cũng phải học, đừng hòng chạy, này, cậu biết tinh thần của trà nghệ là gì không?”

Tiểu Ngoại liếc nhìn tôi: “Chị biết tinh thần của trà nghệ là gì không?”

Tôi bế tắc, tôi chưa thực sự hình dung được cái tinh thần nghệ thuật thưởng trà này mặc dù tôi thường xuyên uống trà. Nhưng tôi không thể vứt bỏ mặt mũi dễ dàng như vậy: “Không biết thì nói không biết, còn hỏi ngược chị làm gì cơ chứ.”

Tiểu Ngoại cười thầm: “Em thử chị đấy.”

Tiểu Tân gõ đầu Tiểu Ngoại theo thói quen: “Đừng thử chị Dương nữa, chắc chắn chị ấy không biết đâu, em cứ trả lời đi.”

Tầm ra lệnh: “Mau nói đi.”

Tiểu Ngoại khúm núm nhìn Tầm, lắc đầu và cung kính như đang đọc kinh cổ: “Tinh thần của trà nghệ là 'Mỹ khang tính luận, thuần nhã lễ hoà', mỹ là mỹ luật, khang là khoẻ mạnh, tính là dưỡng tính, luận là cầu nối; thuần túy là nền tảng, tao nhã là nhịp điệu, nhã nhặn là phẩm chất, và hài hòa là cốt cách của nghệ thuật thưởng trà.”

Tôi chết lặng: “Được a tiểu quỷ, hiểu biết về trà đến vậy, sắp bằng chị rồi đấy.”

Tiểu Ngoại đắc ý: “Đương nhiên, còn không xem em là ai.”

Thấy con bé kiêu căng như vậy làm tôi chịu không nổi: “Đừng khoe khoang nữa, mau nói đi, em học từ lúc nào, trước đây có nghe em nói qua đâu.”

“Ba em thích uống trà, mà em lại thích gốm sứ, hơn nữa Diệu Ngọc trong Hồng Lâu Mộng có lời bàn cao kiến 'Chén thứ nhất để thưởng thức, chén thứ hai là đồ rác rưởi uống cho khỏi khát, chén thứ ba biến thành loại thức uống cho súc vật', vì thế em mới tìm tòi ra những thứ có liên quan đến trà.”

“Ồ”, Tiểu Tân vỗ má Tiểu Ngoại: “Hoá ra bạn nhỏ của chúng ta có võ mà giấu, giỏi hơn chị Dưởng của em nhiều.”

Tôi rất mất mặt, nhưng im miệng là lựa chon sáng suốt nhất trong những tình cảnh như thế này.

Tầm véo mũi Tiểu Ngoại coi như khen thưởng: “Không tồi nha, cố lên, đợi cậu thi xong chúng ta sẽ cùng nhau học.”

Miệng Tiểu Ngoại há to đến độ có thể nuốt vừa một quả cà chua: “Thật sự phải học à?”

“Đương nhiên, cậu xem cậu hiểu biết về trà như thế, phải tiếp tục tiến lên chứ.”

Mí mắt Tiểu Ngoại sụp xuống xin tha: “Tớ... tớ chỉ nói bừa thôi, tớ thực sự không có hứng thú với trà...”

“Không hứng thú cũng phải hứng thú” Tầm nghiêm túc nói: “Học trà nghệ có thể làm cho người ta bình tĩnh lại, để cậu đỡ suốt ngày nghịch ngợm.”

Tôi vui mừng nháy mắt với Tiểu Ngoại: “Xem kìa, tự lấy đá đập vào chân, đi học đi nhóc, chị tin em nhất định sẽ học được cốt cách tiểu thư kiểu mẫu.”

Tiểu Tân lườm tôi: “Ít nói người ta đi, cậu cũng phải học!”

Tôi lại lần nữa im miệng.

Tiểu Tân và Tầm lại thảo luận về kỹ năng chơi đàn. Tôi nhìn khuôn mặt tỏa nắng sáng lạn của Tiểu Ngoại, âm thầm hỏi: “Có phải em đã có tiến triển vững chắc với Tầm phải không?”

Tiểu Ngoại mịt mờ: “Tiến triển vững chắc gì cơ?”

“Ặc”, đồ đầu đất này, tôi gõ cái đầu ngốc của em ấy: “Hai đứa đã ngủ cùng nhau chưa... kiểu thế ấy?”

“Vãi!” Tiểu Ngoại nhảy dựng lên: “Trong đầu chị toàn những suy nghĩ dâm ô gì vậy? Chị nghĩ ai cũng không đứng đắn như chị à?”

“Ơ, cái đó mà cũng là không đứng đắn? Đây là chuyện hết sức bình thường! Nói cho chị, nụ hôn đầu của hai đứa vẫn được giữ kín hả.”

Tiểu Ngoại có chút suy nghĩ: “Chị nói xem, hôn má có được tính là nụ hôn đầu không?”

Tôi bó tay: “Hôn má mà được tính là nụ hôn đầu, vậy nụ hôn đầu của chị đã trao cho mẹ chị từ lâu rồi! Hôn má không tính, hôn môi mới tính.”

“Vậy theo như lời chị nói... vậy phải để chị thất vọng rồi, nụ hôn đầu vẫn được lưu giữ một cách hoàn mỹ không tì vết trên môi em”, Tiểu Ngoại nhìn tôi xấu xa: “Em và Tầm đã nói trước rằng sẽ lấy việc học làm chủ trong học kỳ tới, cái suy nghĩ dâm ô của chị phải đợi đến khi em tốt nghiệp rồi nói.”

Tôi thật lòng ngưỡng mộ hai đứa trẻ này, ở thời đại người người theo đuổi lối sống thử, hiếm ai có thể ở chung một phòng mà không cùng giường, không làm gì nhau, ý tứ của hai người họ quả nhiên rất đứng đắn, tình cảm có thể bồng bột, nhưng để có thể bồng bột mà vẫn giữ được lý tính như thế, tôi không còn gì để lấy làm tiếc cho hai đứa trẻ đã tâm đầu ý hợp này, chỉ có thể dệt hoa thêu gấm cho mối tình cao cả ấy. Tôi tin rằng tương lai của hai đứa trẻ này sẽ tươi sáng và hạnh phúc, bởi một tình yêu chịu được thử thách của nỗi thấp thỏm đợi chờ mới là tình yêu chân chính.

Tôi khen Tiểu Ngoại và Tầm hết lời, rằng hai đứa biết suy nghĩ thế nào, có tiền đồ hứa hẹn ra sao, khen đến mức mặt đứa nhỏ lúc thì đỏ chót lúc thì tái xanh, thẹn thùng là bản tính của Tiểu Ngoại mà, dù em ấy có thể to tiếng trước mặt tôi thế nào đi chăng nữa, cái bản tính đó vẫn muôn đời không sửa được, tôi nhân cơ hội nói năng thoả thích, nhưng Tiểu Ngoại đã thể hiện rõ thái độ không muốn tranh cãi với tôi về vấn đề này. Một mình tôi thao thao bất tuyệt cũng mệt, nói suốt về vấn đề tình yêu cũng không hay, bèn tu luyện với Tiểu Ngoại về trò tiếng Anh kiểu Trung Quốc. Đố qua đố lại mãi cũng chán, thế là đổi ý thành chơi máy tính. Tôi bảo Tiểu Ngoại dùng laptop của Tiểu Tân, còn tôi dùng máy tính để bàn. Tiểu Ngoại không vừa ý, nói rằng cảm giác gõ bàn phím trên laptop không thoải mái, nằng nặc đòi đổi với tôi, tôi không tranh giành với con bé, lườm mấy cái rồi đổi vị trí cho nhau, nhân tiện đá thêm một cái vào mông con bé.

Tôi hỏi: “Chúng ta chơi game đi, em biết chơi game gì?”

Tiểu Ngoại lắc đầu: “Em không biết chơi game.”

“Đúng là phung phí bao nhiêu năm cuộc đời, đến chơi game cũng không biết!”

“Sao mà trách em được, em không có hứng thú với game, thế chị biết chơi game gì, quái vật hay là CS?”

Tôi nhìn vào màn hình của Tiểu Tân, hắng giọng: “Khụ, cái đó không thích hợp cho con gái chơi, chị biết chơi... nối hình pokemon!”

“Ặc! Chị đùa à mà biết chơi mỗi trò nối hình! Không thì chúng ta chơi poker trên máy đi, chơi Bảo Hoàng.”

Tôi đồng ý hai tay hai chân, nhớ hồi đó chơi ở trường, nếu tôi không là hoàng đế thì cũng là thái giám, căn bản không có liên quan gì đến nhân vật quần chúng tầm thường, tạm thời không đề cập đến thắng thua, lý do chính là vì thái giám và hoàng đế có địa vị xã hội cao, tôi rất phấn khích mỗi lần chạm vào lá bài hoàng đế, cảm thấy oai phong lẫm liệt y như mình là Võ Tắc Thiên, sau đó tôi tìm kiếm khắp nơi xem ai là tay sai thái giám của tôi (thường thì người chơi hoàng đế cần chơi trong bí mật, tức là đóng vai thái giám hoà vào trong đám đông, đến cuối mới lộ diện). Lần này, tôi đồng ý lời thách đấu của Tiểu Ngoại, hào hứng chơi với con bé trên võ đài, nhưng ông trời không cho tôi thể diện, thường sắp xếp tôi và con bé vào một nhóm, hoặc hai người là nhân vật quần chúng, hoặc con bé là thái giám, còn tôi là hoàng đế, hoặc là tôi là thái giám còn con bé là hoàng đế, một núi không thể có hai hổ, hai người mạnh đụng phải nhau nhất định sẽ xảy ra xích mích. Tôi bảo Tiểu Ngoại ra bài trước, con bé cứng đầu nói không ra bài, con bé bảo tôi đánh ai, tôi nhất quyết không đánh đứa đó, thế là chúng tôi căng mắt nhìn điểm của mình giảm dần cho đến khi đạt đến con số âm. Tiểu Ngoại nhụt chí: “Không chơi nữa, lên QQ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.