Tôi vừa đuổi theo vừa mắng: “Vẽ kiểu gì mà như thế?! Chị cười suốt 20 phút để bị trêu đùa thế à, quan hệ đối tác chiến lược cái gì nữa?! Để chị cho xem chiến lược là thế nào đây này!!”
Tiểu Tân và Tầm còn bận vừa cười ngắc ngoải vừa thưởng thức bức tranh, không quan tâm chút nào đến cuộc đuổi bắt đánh đấm của tôi và Tiểu Ngoại.
Rượt đuổi đủ trò mệt rồi, Tiểu Ngoại cũng hạ đường huyết, Tiểu Tân vui vẻ ngồi xuống trước mặt Tiểu Ngoại và chỉ vào bức tranh: “Tiểu Ngoại, nhìn chung em vẽ rất đẹp, nhưng những đường nét ở đây chưa được tốt cho lắm, nên vẽ đường kẻ ngang ở giữa, sau đó làm nó liền mạch với các dòng bên dưới. “
Tầm cũng chỉ vào bức tranh: “Còn chỗ này nữa, xử lý ánh sáng chưa tốt, tăng độ tương phản hơn nữa là được.”
Tôi thở hổn hển đảo mắt nhìn họ, Tiểu Ngoại rất khiêm tốn lắng nghe, khi Tiểu Tân và Tầm nói xong, con bé lại lấy bút chì và tẩy ra cẩn thận sửa lại, Tiểu Tân và Tầm vừa theo dõi vừa chỉ bảo. Sửa sang xong, Tiểu Ngoại ký tên lên bức tranh rồi đưa cho tôi: “Đừng tức giận nha, đây là quà tặng chị.”
Tôi nhận lấy bức vẽ Chư Bát Giới, nhìn mà không nhịn được cười. Nói một cách khách quan, đúng là Tiểu Ngoại vẽ khá thật, giống y như đúc, nhưng nghĩ đến chuyện người trong tranh chính là tôi, tôi lại nổi giận bừng bừng: “Độc địa quá đi, ai lại làm thế chứ?!”
Tiểu Ngoại nhịn cười, nịnh nọt rằng: “Em chỉ đùa thôi mà, chị Dưởng vĩ đại nhất, sao có thể so đo với một đứa trẻ con chứ.”
Tầm nói đỡ cho Tiểu Ngoại: “Đúng vậy, chị Dương Dương, chị đừng giận Tiểu Ngoại nữa, đợi hôm khác chị vẽ cậu ấy thành Đường Tăng là được.”
Tiểu Ngoại không hiểu: “Sao lại là Đường Tăng? Mà không phải là Tôn Ngộ Không?”
Tôi bị tên nhóc này làm cho buồn cười, Tiểu Tân cười ha ha ôm vai em ấy: “Được rồi hai đứa, đúng là khiến người ta hết cách”, sau đó nàng vỗ cánh tay tôi: “Dương Dương nhà chúng ta không xấu tính như vậy, đúng không?”
Tôi đứng dậy: “Tớ không xấu tính như thế, các cậu đi chơi đàn tiếp đi, tớ đi lướt mạng tiếp đây.”
Tiểu Ngoại như người đầy tớ vâng lời bám víu lấy tay tôi: “Em đi cùng chị.”
Tiểu Tân và Tầm bất lực lắc đầu, hai người dắt tay nhau đi về phía đàn tranh, tôi lườm Tiểu Ngoại: “Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chị trả thù!”
Tiểu Ngoại cười: “Em chờ chị đó.”
Tiểu Tân rất thích bức “Chư Bát Giới” do Tiểu Ngoại vẽ này, thậm chí còn đóng khung nó, cứ rảnh là nàng lại chỉ vào bức tranh rồi khúc khích nói với tôi: “Đây là Dương Dương nhà mình đó”, ngoài việc đảo mắt bó tay ra, tôi chỉ biết câm nín thở dài, là gì thì là vậy đi, tôi chấp nhận số phận. Bức tranh này của Tiểu Ngoại đã trở thành nỗi đau ghim trên đầu của tôi, và tôi thề rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại hết cả chì lẫn chài, nhưng đáng tiếc, cho đến ngày nay tôi vẫn chưa có cơ hội cho con bé một vố chí mạng, tôi thật thất bại ở điểm này.
Lại bước đến máy tính xem tin tức, Tiểu Ngoại lại tiếp tục gõ chữ trên QQ, sau chưa đầy 5 phút, Tiểu Ngoại đóng QQ lại: “Mệt chết mất, chẳng có gì đáng nói cả, à đúng rồi, em phải xem QQ của Tầm mới được.”
“Hả? Em nhìn trộm thứ riêng tư của người ta sao?”
“Sao chị nói khó nghe thế, em biết QQ của cậu ấy từ lâu rồi, hơn nữa mật khẩu QQ của em cậu ấy cũng biết, cậu ấy được xem thì tội gì em không được xem, phải công bằng một chút.”
“Hehe, được được, chị cũng ngó một chút xem sao.”
Tiểu Ngoại bĩu môi, tôi lấy một chiếc ghế đẩu đến ngồi cạnh xem em ấy đăng nhập vào QQ của Tầm, wow, Tầm còn kinh khủng hơn với tận 200 người bạn trên QQ, những tấm hình đại diện đó cứ nhấp nháy nhấp nháy làm tôi hoa mắt chóng mặt. Tiểu Ngoại nhấp vào, sắc mặt lại tái xanh, bởi vì có ba người để lại tin nhắn như thế này, một trong số đó là: “Tầm, tôi đang thật lòng, mong cậu đừng coi tôi là trò cười, tôi yêu cậu, thật đấy. Từ lần đi xem phim về với cậu hôm trước, tôi đã chắc chắn rằng cậu chính là cô dâu kiếp này của tôi...”, một cái khác là: “I L O V E Y O U!!!”, còn một cái nữa là: “Hãy cho anh một cơ hội, hãy để anh ở bên cạnh em, từ hoàng hôn cho tới khi mặt trời lặn, mãi mãi sẽ không nuốt lời...”
Vẻ mặt của Tiểu Ngoại khá khó chịu, nắm chặt nắm đấm tự nói với chính mình: “Đã đi xem phim với người khác rồi... thằng này nói chuyện sến súa buồn nôn quá... tên này cũng nghị lực quá đi...”
Tôi nắm lấy tay Tiểu Ngoại tiếp thêm dũng khí: “Sai lầm một lần, hối hận cả đời! Cuộc đời này ngắn con mẹ nó ngủi lắm! Em gái à, em phải trân trọng từng cơ hội bị đả kích! Cơ hội hiếm có khó tìm!”
Tiểu Ngoại trông như đang được dạy dỗ: “Chị Dưởng, trước khi chị và chị Tiểu Tân ở bên nhau, chị phải đối phó với đả kích như thế nào?”
“Đó là một câu chuyện dài, nếu phải kể, hẳn phải quay về một niên đại từ rất lâu về trước.” Tôi nhìn lại quá khứ, không khỏi thở dài: “Khi đó, Tiểu Tân rất thuần khiết, từng sắc mặt từng cử chỉ của nàng có thể khiến chị lúc vui lúc buồn, ăn không no ngủ không yên. Chị coi tình yêu là tất cả lẽ sống và là toàn bộ sinh mệnh, trong khi Tiểu Tân cho tình yêu là sở thích thừa thãi ngoài giờ, cứ rảnh ra là lại đung đưa với một tên đàn ông trước mặt chị, nửa rạng núi chiếu nửa mặt hồ, nàng đả kích chị một lần, chị gầy mất một cân, nàng đả kích thêm lần nữa, chị lại gầy thêm hai cân, cho đến khi nàng đả kích chị tới mức chỉ còn lại bộ xương, lúc đó chị mới hiểu ra.”
Biểu cảm của Tiểu Ngoại hết sức sống động: “Chị hiểu ra cái gì?”
Tôi u ám đáp: “Hiểu ra rằng... chị phải ăn no, phải tăng thêm vài cân thịt để sẵn sàng chuẩn bị tiếp nhận lần đả kích tiếp theo của nàng.”
“Ôi—vãi! Chị chỉ có chút bản lĩnh đó sao!”
“Ặc! Đó không phải quá bản lĩnh à!”
Âm thanh Tiểu Ngoại the thé bên tai tôi: “Chị Dưởng, vậy bây giờ có còn ai theo đuổi chị Tiểu Tân nữa không?”
Những người chịu tủi thân trong chuyện này cần lấy lại thể diện ở một chuyện khác. Tiểu Ngoại đây là đang cố tìm sự an ủi từ nơi tôi, tôi nghe ra ý vị chua chát trong lời nói của em ấy, em ấy chua tôi làm tôi cũng bắt đầu thấy có chút chua, tôi thật thà rằng: “Có chứ, lúc nào cũng có, có vẻ như có hai đồng nghiệp nam trong công ty rất thích nàng.”
Nhịp thở của Tiểu Ngoại càng lúc càng gấp gáp, chợt đổi ngữ khí quay sang hỏi tôi: “Vậy chị có cảm giác thế nào?”
Tôi ra vẻ không có chuyện gì, hạ thấp giọng đến độ trầm ổn hấp dẫn: “Đau... nhưng cũng vui...”
Tiểu Ngoại nắm chặt tay tôi, sắc mặt có chút ủ rũ: “Trời ơi, cuối cùng em cũng đã tìm thấy đồng bọn rồi!”
Tôi nắm chặt tay Tiểu Ngoại, em ấy nói đúng, tôi cũng có cảm giác mình không cô đơn. Nhưng dù Tiểu Ngoại không thương tang như tôi, em ấy vẫn mang trên mặt vẻ chán nản như vừa để xổng mất mười con bò. Nắm tay tôi chán chê, một mình em ấy chạy ra ban công thở ngắn than dài, tôi chạy đi báo tin cho Tầm: “A Tầm, Ngoại Ngoại nhà em ghen rồi.”
Tầm không hiểu gì: “Gì cơ?”
Tôi nói sơ qua tình hình với Tầm, Tầm bó tay, em ấy đi ra ban công tìm Tiểu Ngoại, tôi kéo Tiểu Tân lặng lẽ đi theo phía sau, muốn xem Tầm dỗ dành Tiểu Ngoại như thế nào, tính tò mò của Tiểu Tân cũng không kém gì tôi, nàng mặc tôi dắt nàng đi, thậm chí còn áp sát lỗ tai vào bức tường, chuyên nghiệp cứ như Sherlock Holmes phiên bản nữ vậy. Tôi nói: “Không ngờ Tân Tân cũng thích nghe lén đó.”
Tiểu Tân cấu tôi một cái: “Có cái đầu cậu ấy, không phải tớ học cậu sao, đừng nói nữa, để tớ nghe xem Tầm dỗ Tiểu Ngoại như thế nào.”
Tôi rướn cái đầu về phía trước, chỉ máng máng lờ mờ nghe Tầm cười nói: “Haha, ăn dấm mà không chịu thừa nhận à.”
Tiểu Ngoại lý sự: “Tớ còn nếm muối, uống xì dầu nữa cơ.”
“Được thôi, thật sự tớ không có gì với bọn họ, ngày hôm đó trong khoa có tổ chức đi xem phim, tớ chỉ tình cờ ngồi chung với hắn mà thôi.”
“Xì, vậy anh chàng theo đuổi cậu từ hoàng hôn cho đến khi mặt trời lặn thì sao?”
Từ cửa sổ, tôi nhìn thấy Tầm ôm Tiểu Ngoại vào lòng một cách rất tình tứ: “Chị gái à, tớ không thể chặt chân hắn để hắn không theo đuổi được nữa, hiếm khi thấy cậu lại nổi cơn ghen, hehe, đừng lo, tớ thật lòng không thích bọn họ đâu“.
Tiểu Ngoại vẫn hậm hực: “Dù sao cậu cũng không được rung động vì bọn họ, tớ vẫn khao khát có một tình yêu đẹp như truyện cổ tích, cậu không thể suốt ngày lấy hiện thực tàn khốc ra để đả kích tớ.”
“Hả, vậy cậu thì sao? Cậu đã từng nghĩ tới việc phản kích chưa? Đã từng rung động với ai khác chưa?”
“Tớ nào có.”
“Thế thì tốt, cậu không được phản kích, càng không được rung động với ai khác, vòng tay tớ tặng cậu đâu rồi?”
Tiểu Ngoại giơ cổ tay ra: “Lúc nào cũng đeo đâu này.”
“Hì hì, không được tháo ra đấy biết chưa?”
“Ò”
“Còn giận nữa không?”
“Ừm... vẫn còn một chút.”
Tầm hôn lên mặt Tiểu Ngoại: “Giờ đã hết giận chưa?”
Tiểu Ngoại ra vẻ suy tính: “Hình như vẫn còn một chút.”
Tầm lại hôn cái nữa lên mặt Tiểu Ngoại: “Giờ thì sao?”
Tiểu Ngoại vẫn muốn nữa: “Vẫn còn một chút ít.”
Tầm rất kiên nhẫn hôn lên trán Tiểu Ngoại: “Không cho giận nữa, nếu không tớ sẽ ném cậu xuống lầu.”
Tiểu Ngoại rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, mà mềm nắn rắn buông là tác phong nhất quán của con bé, chỉ thấy Tiểu Ngoại chột dạ nhìn Tầm: “Được rồi, không giận nữa.”
Tôi đưa mặt tới gần Tiểu Tân: “Tiểu Tân, tớ cũng giận rồi, cậu mau dỗ tớ đi.”
Tiểu Tân nhẫn tâm véo má tôi: “Dỗ cái đầu cậu ấy!”
Tôi xoa khuôn mặt đau nhức, lại nghe thấy Tầm dịu dàng nói: “Được rồi, đứng dậy nào, chúng ta quay về chỗ các chị đi.”
“Ừ...” Tiểu Ngoại đứng dậy: “Đi thôi.”
Thấy hai người họ chuẩn bị đi vào, tôi và Tiểu Tân vội vội vàng vàng chạy vào phòng khách, ai ngờ cả hai hấp tấp quá, tôi dẫm lên chân Tiểu Tân, mà não tôi bẩm sinh đã kém phát triển, ngửa đầu lên trời té nhào xuống đất, Tiểu Tân thuận thế ngã nhoài lên người tôi, không biết nàng ngã khéo thế nào mà như muốn đè chết tôi tới nơi. Tầm và Tiểu Ngoại mở to mắt nhìn chằm chằm chúng tôi, tôi và Tiểu Tân đỏ hết cả mặt, cả hai đều cố gắng ngọ nguậy đứng dậy thật nhanh, nhưng động tác hai đứa quá nhất quán, tôi nâng người đứng lên, nàng cúi đầu chống thân, cứ như vậy, môi hai đứa ngậm chặt lấy nhau, Tiểu Ngoại thở gấp hét lớn: “Vãi— cả-! tiếp —- tục--!” “
Mặc dù tôi và Tiểu Tân thường bày ra những cử chỉ “khiêu gợi” để trêu chọc Tiểu Ngoại, nhưng đều chỉ là những hành vi lành mạnh mà ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể xem, khác hẳn so với lần này, chúng tôi ngại ngùng đến đỉnh điểm. Đang lúc muốn tách ra, tôi thấy đầu óc mình không thể động đậy được, hóa ra Tiểu Ngoại chạy đến ôm đầu chúng tôi bằng cả hai tay không cho chúng tôi tách ra, chỉ nghe thấy tiếng cười ha hả của Tầm. Cố gắng lắm tôi mới thoát khỏi móng vuốt của Tiểu Ngoại, sau đó bổ nhào vào con bé: “Nít quỷ, không muốn sống nữa à!”