Yêu Tại Tuyền Thành

Chương 91: Chương 91




Sau bữa cơm, chú Diệp hỏi nhỏ chúng tôi: “Trong hai đứa, đứa nào là nam, đứa nào là nữ thế?”

Ba tôi chen miệng: “Tôi cũng từng hỏi câu đó.”

Cô Lưu nhìn hai chúng tôi: “Đúng rồi, hai đứa định phân công thế nào?”

Mẹ tôi lên mặt: “Nam được gọi là T, nữ gọi là P.”

Tay cầm đũa của Tôi và Tiểu Tân không dám nhúc nhích, cười cũng không phải mà khóc cũng không đúng. Chợt chú Diệp nói: “Hai đứa đứng dậy.”

Tôi và Tiểu Tân không hiểu chú định làm gì, nên chúng tôi chỉ có thể đứng dậy theo lời chú, chú Diệp nhìn chúng tôi tới lui: “Thường thì ai cao hơn sẽ là nam, ai thấp hơn sẽ là nữ, hai đứa cao bằng nhau thế này thì phân kiểu gì? “

Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu, chỉ tay vào Tiểu Tân: “Tiểu Tân cao hơn, cậu ấy là nam, hê hê.”

Tầm mắt Tiểu Tân quét xung quanh phòng khách một vòng, nàng chạy tới chiếc ghế sofa ngồi phịch xuống: “Dương Dương cao hơn, cậu ấy làm con trai, he he.”

Tôi bất ngờ, ngồi hẳn xuống nền nhà: “Tiểu Tân cao hơn, cậu ấy làm con trai, ha ha.”

Bốn vị phụ huynh mở to mắt nhìn chúng tôi đùa giỡn, được một trận cười no nê.

Cô Lưu giục chúng tôi ngồi lại: “Hai đứa đừng phân nam nữ gì nữa, dắt tay nhau quay lại đây.”

Chú Diệp lấy một cuốn sổ nhỏ màu đỏ đưa ra trước mặt tôi và Tiểu Tân: “Đây là giấy đăng ký kết hôn, hai đứa ký tên vào đây.”

Tôi và Tiểu Tân đều há hốc miệng nhìn chú ấy, ba tôi cũng không dám tin vào mắt mình: “Được đấy lão Diệp, chú lấy đâu ra ra cái thứ này?”

Chú Diệp cười bí hiểm: “Tôi nhờ một người bạn làm cho, hai đứa con chúng ta không thể cứ danh không chính, ngôn không thuận đúng chứ.” Rồi chú lại lấy ra một quyển sổ màu đen: “Tôi còn có giấy ly hôn đây này, hê hê, cầu mong hai người không cần dùng đến...”

Mẹ tôi hoang mang: “Ở nước ta, đồng tính cũng có thể kết hôn sao?”

Ba tôi giải thích: “Chú Diệp vừa nói là nhờ người ta làm hộ, tai bà làm sao thế.”

Mẹ tôi hiểu ra: “À, thế hai đứa mau mau ký tên vào đi, nhân lúc cả bốn người chúng ta còn ở đây, hãy hợp thức hoá mối quan hệ của hai đứa đi.”

Cô Lưu đưa chúng tôi cây bút: “Chúng ta đã bàn bạc cả rồi, chú Diệp muốn các con trở thành một gia đình tử tế, chúng ta là người Trung Quốc, các con không cần phải kết hôn ở nước ngoài, thời xưa ông cha ta đều là 'cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy', chúng ta hãy cứ học theo ông cha đi.”

Tôi ngất mất, cả tôi và Tiểu Tân còn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng dưới ánh nhìn chân thành của bốn người cha mẹ, chúng tôi cầm bút lên và trịnh trọng viết tên mình vào cuốn sổ đỏ nhỏ, đó là một cảm giác vô cùng thiêng liêng. Tay tôi liên tục run lên khi viết tên mình lên giấy, đây chính là giấy đăng ký kết hôn đó! Tiểu Tân cũng rất ngay ngắn viết tên nàng lên, tôi thấy khoé mắt nàng cũng đỏ hoe...

Mẹ tôi phấn khích cầm cuốn sổ lên nhìn trái ngắm phải, nói với cô Lưu: “Em nghĩ xem, hai nhà ta là ai gả ai cưới nhỉ?”

Cô Lưu dứt khoát khẳng định: “Đều là cưới là gả!”

Chú Diệp thở phào một hơi dài: “Tiểu Tân, Dương Dương, để ba nói chuyện không may trước, hai con từ nay trở đi được tính là đã kết hôn, sau này nếu xảy ra chuyện gì cũng là chuyện của hai người, đừng để ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình Quan Diệp chúng ta.”

Ba tôi đồng tình: “Hai con đều là con gái, mà con gái bẩm sinh lại nhiều chuyện, xảy ra rắc rối là chuyện bình thường, đừng nhìn gia đình nhà người ta ly hôn ầm ầm mà bắt chước theo. Hoàn cảnh của hai gia đình ta rất đặc biệt, nếu hai con mà đánh nhau đến độ ta sống ngươi chết thì bốn người già chúng ta biết làm sao bây giờ. Hai đứa phải học hỏi từ ba mẹ đây, các con thấy ba mẹ có bao giờ lục đục nội bộ đâu”

Tôi và Tiểu Tân chỉ biết nghe chứ không dám chen miệng, bụng nghĩ hai ông già này cay độc quá, vào lúc người ta ký tên kết hôn tự dưng lại nghĩ đến chuyện ly hôn, chuyện nào ra chuyện đấy chứ. Hơn nữa, vào thời đại ông bà làm gì có mấy chuyện lục đục nội bộ đó? Cho dù có vấn đề đi chăng nữa, thì cũng có cách biến hoá thành tình đồng chí trong sáng mà thôi...

Mẹ tôi luôn không bỏ qua cơ hội nói chuyện giảng dạy: “Tuổi bốn người chúng ta đã cao, hai đứa không được quay ba mẹ vòng vòng như chong chóng, bộ xương cốt của chúng ta không chịu nổi đâu. Từ nay hai đứa đã là vợ chồng, cần phải chung sống hoà thuận, giúp đỡ lẫn nhau, nhất quyết không được ngoại tình, tất nhiên nếu ngoại tình với đàn ông thì chúng ta có thể thông cảm, nhưng nếu đó là phụ nữ thì tuyệt đối sẽ không tha thứ!”

Cô Lưu gật đầu lia lịa: “Phải, phải, ngoại tình với nữ nữa thì mẹ sẽ treo cổ hai đứa lên mà đánh! Hơn nữa, để tránh rắc rối, mẹ phải lập hiệp ước ba chương với hai đứa, thứ nhất, tiền hai con kiếm được thì cứ tự đi mà dùng lấy, ba mẹ không cần một đồng nào cả; thứ hai, để tránh ngoại tình, phàm là những buổi tụ họp hay bất cứ quán bar đồng tính nữ nào cũng không được lui tới; thứ ba, hai đứa dù sao cũng là hai đứa con gái, lại còn có chút sắc đẹp, mỗi khi rảnh rỗi nhớ đi học vài ba cách tự vệ bản thân. Ra ngoài đi chơi đi du lịch cũng phải báo cáo với ba mẹ, mỗi tuần ít nhất phải gọi về cho ba mẹ hai lần. Hai con phải luôn nhớ rằng: hãy sống một cuộc sống lành mạnh và luôn tiến lên!”

Bốn vị phụ huynh cứ anh một câu tôi một câu thay phiên nhau giảng giải cho chúng tôi, tôi và Tiểu Tân khiêm tốn lắng nghe như những đứa trẻ bảy - tám tuổi, chỉ thiếu điều muốn lấy giấy bút ra ghi chép lại thôi. Có điều, chúng tôi đã hoàn thành tương đối tốt nội dung ba chương của bản hợp đồng này, tính đến nay chúng tôi đã yêu nhau được gần 3 năm, cũng đã come out được gần hai năm, mà vẫn chưa xảy ra sự việc lục đục nào to lớn cả. Mỗi lần ra ngoài đi du lịch, chúng tôi đều sẽ báo trước với cha mẹ, hoặc đơn giản là mang cả ba mẹ đi chơi cùng, ba mẹ cảm thấy an tâm, người làm con cũng sẽ yên tâm.

Nghe theo mệnh lệnh của ba mẹ, tôi đưa cho Tiểu Tân toàn bộ tiền lương hàng tháng của mình, ngay cả khi ra ngoài mua chai nước tương cũng phải ngửa tay xin tiền nàng. Có lần chúng tôi dậy muộn, thấy sắp trễ giờ đi làm, nàng vội vội vàng vàng ném cho tôi một tờ 100 tệ bảo tôi cầm tiền mua đồ ăn sáng. Tôi vui mừng lắc mông ra ngoài mua một phần tào phớ, vừa đưa tiền cho ông chú bán tào phớ đó, ông chú xanh cả mắt: “Tôi nói này cô gái, cô đưa cho tôi tờ tiền to thế này chỉ để mua phần tào phớ 5 hào sao? Đúng là tôi thấy rất vui, nhưng không có tiền trả lại đâu ~!” Tôi chết đứng ngay tại chỗ, nhanh chóng gọi cho Phùng Khiết và Quyên Tử gửi tiền đến cứu cánh. Hai người họ vội vàng chạy đến nơi, khi nhìn thấy tôi chỉ vì đồng 5 hào mà phải điều động binh lực bắt họ chạy hai dặm đến, từng người một nghiến răng nghiến lợi dạy tôi một bài học, tôi đành chấp nhận lời răn dạy của họ. Kể từ đó, mỗi khi Tiểu Tân hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền, tôi thậm chí còn không thèm nghĩ mà trả lời luôn: “Muốn tiền lẻ, càng nhiều đồng 5 hào càng tốt.”

Bên bàn ăn, hai gia đình chúng tôi, ồ, phải nói là một gia đình sáu người chúng tôi, hát hò nói chuyện với nhau rất sôi nổi, cảm giác náo nhiệt và đầm ấm hệt như Tết Nguyên đán vậy. Hai bà mẹ đang bàn bạc về việc chăm sóc sức khỏe cho người cao tuổi, hai ông bố đang bày tỏ quan điểm về tình hình quốc tế với nhau, hai người tình chúng tôi thì lén lút nhìn nhau ám muội, tôi liếc mắt đưa tình một cái, nàng đá tôi một cái, tôi giẫm nàng hai cái. Thấy vẻ mặt ai nấy đều vui tươi thoải mái, tôi thề rằng sau này nhất định sẽ có một cuộc sống thật tốt với Tiểu Tân, để ba mẹ hai bên có thể yên tâm, có thể tự hào, để sáu người chúng tôi có thể mãi mãi cười vui như thế này.

Chú Diệp huých tay ba tôi: “Chúng ta sẽ nói với người ngoài rằng, ta nhận con gái của nhau làm con ruột sao?”

Ba tôi đồng ý: “Đúng, hai đứa nó cả ngày dính lấy nhau, cũng chỉ biết nói với người ngoài như vậy thôi.”

Chú Diệp ôn hòa bình tĩnh nói: “Từ nay, hai đứa đổi cách xưng hô đi.”

Tôi và Tiểu Tân nhìn nhau, bối rối ngại ngùng gọi lớn hai tiếng: “Ba, mẹ.”

Bốn người ba mẹ cười lớn, cô Lưu bưng ly rượu đứng dậy: “Hôm nay là ngày vui của hai gia đình chúng ta, nào, cạn một ly!”

Sáu bàn tay và sáu ly rượu keng keng đụng chạm, sáu cái miệng cũng đồng thanh hô to: “Cạn ly—-!”

Sau khi tiễn ba mẹ đi, tôi và Tiểu Tân quấn khăn tắm và ngả vào nhau ngồi trên ban công, nhìn bầu trời bao la phủ đầy sao mà cảm giác như một giấc mơ.

Tiểu Tân dựa vào vai tôi: “Giờ đây chúng ta đã là vợ chồng, haha, hạnh phúc quá.”

Tôi hôn lên mái tóc còn hơi ướt của nàng: “Đúng vậy, là vợ chồng, cậu là chồng, tớ là vợ, cậu là vợ, tớ là chồng, vợ vợ chồng chồng, he he.”

Tiểu Tân ngắm nhìn những ngôi sao: “Đẹp quá.”

Tôi cuộn tròn người lại, gối đầu lên đùi nàng: “Đáng tiếc trong cái đẹp có cái thiếu.”

Trong mắt Tiểu Tân đầy dấu chấm hỏi: “Sao lại thiếu?”

Tôi dùng ngón tay vẽ trên xương quai xanh của nàng: “Nếu như cậu có thể giữ nụ hôn đầu và đêm đầu tiên cho đến tận hôm nay thì tốt biết mấy, như thế mới được gọi là phòng tân hôn, cưới tân nương theo đúng nghĩa.”

Tiểu Tân véo tai tôi: “Những thứ đó không phải đều nên trách cậu sao, ai bảo cậu không có ý chí như vậy chứ.”

“Ai bảo cậu quyến rũ tớ cơ chứ.”"

“Nói vớ vẩn! Thế sao cậu không giữ nụ hôn đầu và đêm đầu cho hôm nay!”

Tôi học theo Tiểu Tân: “Đều tại cậu đó, ai bảo cậu không có ý chí như vậy.”

Tiểu Tân học theo tôi: “Xì, ai bảo cậu quyến rũ tớ cơ chứ.”

Tôi dựng người dậy, lắng nghe nhịp tim của nàng: “Tiểu Tân, nhịp tim cậu nhanh quá.”

Tiểu Tân đặt tay nàng lên trước ngực tôi: “Nhịp tim cậu cũng không chậm hơn là bao.”

Tôi nhẹ nhàng hỏi nàng: “Sao nhịp tim chúng ta lại nhanh như vậy?”

Nàng cũng nhẹ nhàng đáp: “Vì chúng ta yêu nhau.”

Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng: “Chúng ta sẽ yêu nhau một đời một kiếp chứ?”

Tiểu Tân trả lời nghiêm túc: “Đúng vậy, cần có niềm tin vào tình yêu của chúng ta, nhé?”

“Ừm, yêu cậu.”

“Ha ha, yêu cậu.”

Tôi cười ngốc nghếch ôm Tiểu Tân vào lòng, Tiểu Tân ôm chặt tôi và dịu dàng hát bài hát thiếu nhi mà Tam Mao yêu thích khi còn nhỏ. Tôi nghĩ đến lời bài hát trong sáng và thuần khiết trong “Hoa rơi trong mộng biết bao nhiêu“.

Còn nhớ khi ta còn trẻ

Em thích nói và tôi thích cười

Có lần kề vai ngồi dưới gốc hoa đào

Gió đang đón lá, chim đang kêu

Không biết ngủ say tự khi nào

Trong mơ hoa rơi biết bao nhiêu.

Tiểu Tân và tôi đều yêu thích Tam Mao vô cùng, đó là người phụ nữ kỳ lạ với mái tóc dài thướt tha hát “Olive Tree” một mình giữa sa mạc. Cô ấy đã cho chúng tôi biết tình yêu là gì và cuộc sống là thế nào. Tình yêu sâu đậm bền vững giữa cô ấy và Jose đã khiến chúng tôi cực kỳ cảm động. Hồng trần thay phiên, hoa rơi hoa nở, chúng tôi tin rằng cặp đôi huyền thoại ấy giờ đang tiếp tục cuộc sống ngập tràn màu sắc của họ trên thiên đàng. Ở Jose, chúng tôi thấy hào quang của sự kiên nhẫn và lạc quan; ở Tam Mao, chúng tôi thấy sức mạnh của lòng dũng cảm và sự kiên trì; ở họ, chúng tôi cùng chứng kiến sự vĩ đại và lãng mạn của tình yêu.

Tôi lặng lẽ lắng nghe câu ca trong vòng tay của Tiểu Tân, rất ấm áp, rất an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.