Yêu Tại Tuyền Thành

Chương 93: Chương 93: Lời của Tiểu Tân [hoàn]




Tác giả: Tiểu_Tân, ngày trả lời: 22:41:47 2006-10-30

Gần đây Dương Dương khá bận, nên cặp nhật tình hình sẽ hơi chậm, có rất nhiều người đề nghị tôi viết một chút về cuộc sống trung học của chúng tôi và thái độ cũng như quan điểm của tôi đối với Dương Dương ra sao.

Dương Dương cũng ủng hộ tôi tự tay viết cho các bạn đọc, dù sao chặng đường trước mắt cũng rất dài, nhưng khởi đầu của chúng tôi chỉ có một, vì vậy theo yêu cầu của bạn, tôi sẽ vận dụng hết mức trình độ viết lách có hạn của mình để kể khái quát cuộc sống thời sinh viên của chúng tôi và Dương Dương trong mắt tôi là người như thế nào, tôi viết không được hay, mong các bạn thông cảm.:)

Trước khi tôi và Dương Dương lên cấp 3, chúng tôi sống ở hai thành phố khác nhau, ba mẹ chúng tôi là bạn bè quen biết từ nhỏ và đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn gian khổ, họ vẫn luôn thường xuyên liên lạc với nhau. Ba mẹ của Dương Dương rất vui vẻ và cởi mở như Lão Ngoan Đồng không biết lo âu buồn bã là gì, đặc biệt là ba của Dương Dương, mặc dù ông từ nhỏ đã phải chịu đựng mọi khó khăn của cuộc sống nhưng vẫn luôn lạc quan mà đối đãi với sự đời, ông có câu cửa miệng là “Không có con đường nào không thể đi, không có con sông nào không thể vượt“. Tôi thường nghe ba mẹ tôi nhắc đến Dương Dương, và cũng đã sớm biết ba mẹ Dương Dương, nhưng hai chúng tôi vẫn không biết nhau cho đến tận khi học cấp 3, nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng đây hoàn toàn là sự thật.

Chúng tôi học cấp 3 ở Bắc Kinh, trước khi lên cấp 3, tôi theo ba mẹ đến Tế Nam (lúc đó ba mẹ tôi đều chuyển đến Tế Nam làm việc), tại đây, tôi đã gặp Dương Dương lần đầu tiên. Lúc đó, mẹ tôi dắt Dương Dương đang trốn sau lưng chú Quan đến cạnh tôi, chỉ vào nàng và nói với tôi: “Tân Tân, không phải con lúc nào cũng muốn có một người em sao? Đây là Dương Dương, là con của chú Quan, từ hôm nay trở đi hai đứa sẽ là chị em, sau này cũng sẽ học chung một trường, ba mẹ sẽ không thường xuyên ở cạnh con được, hai đứa phải chăm sóc lẫn nhau“. Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Dương, tôi đã thích cô gái thanh tú xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề này. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, nàng có chút ngượng ngùng và khiêm tốn, cứ cúi đầu xuống và vò góc áo ra vẻ mắc cỡ, rất giống Tiểu Ngoại hiện giờ, dáng vẻ ấy rất dễ thương. Mặc dù ba mẹ muốn chúng tôi gọi nhau là chị em, nhưng Dương Dương chưa bao giờ gọi tôi một tiếng chị một cách nghiêm túc cả, chỉ gọi tôi bằng tên, đó là điều mà tôi thấy rất làm tiếc.:)

Ba mẹ tôi bận công việc, không đi làm ở địa phương nên không thể chăm sóc chúng tôi mọi lúc được, may mà họ khá có lòng tin đối với tôi, tin rằng tôi có thể tự lo cho bản thân, hơn nữa có Dương Dương ở đây bầu bạn nên họ cũng yên tâm hơn, vì vậy ba mẹ không thuê chỗ ở cho chúng tôi, mà để chúng tôi sống trong căn nhà hai phòng ngủ nhỏ của bà ngoại để lại cách trường không xa, nên nói đúng ra thì, “cuộc sống bạn cùng phòng” của chúng tôi đã được bắt đầu từ khi học cấp 3.

Tôi sống ở Bắc Kinh từ nhỏ nên rất quen thuộc với mọi thứ ở đây, nhưng đối với một người bạn tự thân tự túc rời xa quê hương để đến đây như Dương Dương, có lẽ sẽ có chút lạc lõng, hơn nữa bản tính nàng là người chậm nhiệt, nên dù đã ở cùng nhau 2-3 tháng nhưng nàng vẫn tương kính như khách với tôi, khách sáo đến nỗi không thể nói thành lời. Tôi nghĩ trong sâu thẳm nội tâm nàng có chút chống đối tôi và thậm chí là hơi sợ tôi. Lúc đó tôi là ban cán sự học tập và là lớp trưởng lớp tiếng Anh, mà nàng thì suốt ngày không nghiêm túc hoàn bài tập về nhà đúng hạn, tôi suốt ngày đuổi theo sau mông nàng đòi nợ bài tập. Nàng nói lúc đó nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy hổ vậy, phản ứng đầu tiên là chỉ muốn chạy, nhưng không còn cách nào khác, vì sống chung dưới một mái nhà nên không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với tôi. Đến nỗi mà Dương Dương cho đến tận bây giờ vẫn hay nói: “Cậu là Hoàng Thế Nhân, tớ là Dương Bạch Lao, tớ lớn lên dưới sự áp bức của cậu“. Thực ra Dương Dương rất ưu tú, chỉ là nàng chưa bao giờ nhận ra điều đó, nàng lơ đễnh học hành là vậy nhưng luôn chiếm được thứ hạng trong top 10, điều này cũng đủ khiến không ít học sinh chăm chỉ ôm sách học hành nhưng không thấy kết quả đâu muốn ói máu nhảy lầu. Sau này, Dương Dương nói với tôi rằng thực ra nàng luôn muốn thân cận tôi hơn một chút, nhưng tôi luôn hung dữ đuổi theo nàng đòi nàng nộp bài tập, doạ cho ý nghĩ muốn thân thiết kia của nàng phải điều binh bỏ chạy, hehe, đúng là tôi có hơi hung dữ khi mới quen biết nàng.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, sau kì thi giữa kì cấp 3, Dương Dương đã trở nên khá thân thiết với các bạn cùng lớp, chỉ riêng với tôi là nàng luôn giữ thái độ thờ ơ, tôi không quan tâm lắm, nghĩ rằng nếu cậu không thích nói chuyện với tôi, tôi sẽ không sẵn lòng nói chuyện với cậu, cứ như vậy, chúng tôi không toại nguyện được mong ước của ba mẹ. Hai đứa đều ôm suy nghĩ riêng mà tiếp tục sống chung một nhà, nhìn thì có vẻ không quan tâm, nhưng thực ra lúc nào cũng để ý đến hành động của nhau, chẳng hạn như tôi thích ăn trái cây gì, Dương Dương sẽ cố tình mua rất nhiều, sau đó nói nàng không ăn được, nên “bố thí” nhường tôi ăn. Nếu như Dương Dương ra ngoài mua gì đó, tôi sẽ nói muốn ra ngoài đi dạo, tiện đường đi mua đồ với nàng, nàng ấy từ nhỏ đã kém nhận biết phương hướng, rất dễ lạc đường, thật sự thật không an tâm khi để nàng ra ngoài một mình. Chúng tôi cứ sống chung theo cách “lịch sự” không mặn không nhạt như vậy, cho đến khi xảy ra một sự cố nhỏ vào học kỳ hai cấp 3, lúc đó mối quan hệ của chúng tôi mới trở nên thân thiết hơn.

Đó là khi chúng tôi cùng nhau về nhà sau khi tan học, trên đường đi “vô tình” gặp phải một anh khoá trên có cảm tình với tôi, tôi định đi đường vòng tránh né, nhưng xui xẻo tên đó không bỏ qua cơ hội, hắn giữ tôi lại muốn tặng quà cho tôi, tôi cự tuyệt rồi kéo Dương Dương vốn vẫn luôn im lặng tiếp tục đi thẳng về nhà. Tên nam sinh đó thật có nghị lực, hắn đi theo sau chúng tôi, làm tôi thấy chán ghét vì hắn nhất định sẽ không bỏ cuộc trừ khi tôi nhận quà của hắn, thế là tôi tăng tốc bước đi, nhưng không may bị trẹo chân, chân tôi đau lắm, nước mắt cứ thế chảy xuống. Dương Dương đỡ tôi ngồi xuống, nàng quay người lại đá tên kia một cái, sau đó hét lên với hắn: “Ngươi định theo đuổi người ta đến chết thế này hả?”, dứt lời, nàng đỡ tôi đứng dậy, cõng tôi đi về nhà. Tên đó chạy lại nói với Dương Dương: “Để anh cõng cho”, Dương Dương lại mắng hắn: “Con mẹ ngươi từ sau cút xa ra khỏi Tiểu Tân! Phiền phức!”, tên nam sinh sững sờ tại chỗ, Dương Dương nhổ nước bọt rất kiêu căng rồi cõng tôi về nhà. Không biết lúc ấy nàng lấy đâu ra mà nhiều sức như thế, cứ cõng tôi mãi suốt chặng đường về, lúc đó tôi không có cảm giác yêu Dương Dương, nhưng khi nằm trên lưng nàng, tôi lại thấy hạnh phúc tràn trề từ tận đáy lòng. Kể từ đó, mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi về chất, chúng tôi không còn tương kính như khách nữa mà trở thành những người bạn tốt theo đúng nghĩa. Sau này, tôi hỏi rằng tại sao nàng lại trượng nghĩa xông pha vì tôi như thế, nàng trả lời rất vô lương tâm rằng: “Vì ba cậu đã cứu ba tôi một mạng, cha nợ con trả, cha ơn con báo.” Nghe xong, tôi thấy thật may mắn vì lúc đó mình không cầm dao kéo trong tay, nếu không tôi nhất định sẽ cắt miệng nàng thành sứt môi mất.:)

Kể từ đó, chúng tôi như hình với bóng, cùng nhau học tập, cùng nhau ca hát, cùng nhau vẽ tranh và cùng nhau ngắm sao trời. Vào những khi nàng không chú ý, tôi sẽ ký hoạ nàng và những thứ liên quan đến nàng, ban đầu chỉ thấy thú vị, nhưng sau đó điều ấy đã trở thành thói quen. Dương Dương rất nghịch ngợm và vui tính, thích phá hoại người khác và hay bày trò quỷ. Không biết tôi đã bao nhiêu lần bị nàng tính kế kể từ khi quen biết nàng tới giờ, may mà nàng khá biết nghe lời, mỗi lần bày trò xong đều sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi. Tuy nhiên, cũng có những lúc Dương Dương lặng im và dịu dàng, đó là khi nàng tập trung suy nghĩ và tận tâm với hội họa, Dương Dương khi vẽ tranh và Dương Dương lúc bình thường cứ như hai người khác nhau vậy, những lúc như vậy nàng khi thì ưu tư, khi lại hưng phấn, lúc thì trầm ổn, khi thì múa tay múa chân, rồi lại đờ đẫn. Nàng sẽ cất giữ rất cẩn thận những tác phẩm mà nàng hài lòng, cũng sẽ dám thẳng tay đốt xé những tác phẩm mà nàng không vừa ý. Khi có cảm hứng, nàng có thể ở trong phòng vẽ ba ngày ba đêm không bước ra khỏi cửa, khi không có cảm hứng, đến việc nhìn tranh thôi nàng cũng không muốn nhìn một cái. Tôi nghĩ người nghệ sĩ nào cũng phải có chút thần kinh không ổn định, mặc dù hiện giờ nàng vẫn chưa được cho là “nghệ sĩ“. Dương Dương khi vẽ tranh lại càng giống một đứa trẻ cố chấp, chính tính khí trẻ con ấy đã giúp nàng có được chút ít thành tựu trong hội họa như ngày hôm nay.

Dần dần tiếp xúc và tìm hiểu Dương Dương, chúng tôi từng bước hòa nhập vào cuộc sống của nhau. Chúng tôi sẽ cùng về nhà mỗi độ kỳ nghỉ đông tới, khi đó hai gia đình chúng tôi chưa chuyển nhà, cùng ở trong khu tập thể nên rất tiện gặp nhau, tôi không hiểu biết về Tế Nam lắm, nên Dương Dương đưa tôi đi chơi khắp nơi. Mỗi khi đến nơi nào đó, Dương Dương đều kể cho tôi nghe nơi đây đã xảy ra những gì, có những điển tích điển cố gì và đã có những danh nhân nào đã được sinh ra tại đây, tôi rất bất ngờ về những hiểu biết của nàng đối với nơi chôn rau cắt rốn của nàng, tôi còn nhớ đôi mắt đượm buồn đau thương của nàng khi nàng đứng trên nơi đã từng xảy ra “Thảm sát Tế Nam”, tôi cũng nhớ rõ vẻ kính mộ và tự hào trên khuôn mặt nàng khi đến thăm “Lí Thanh Chiếu cố cư“. Trong kỳ nghỉ năm thứ ba, nàng không chỉ đưa tôi đi khắp mọi ngóc ngách trong thành phố, mà những thành phố lân cận cũng được chúng tôi đặt chân đến dưới sự dẫn dắt của nàng. Dương Dương có tình cảm đặc biệt đối với núi Thái Sơn, năm nào cũng sẽ đi leo núi một lần, khi leo núi, nàng còn dạy tôi cách leo như thế nào mới không bị mệt, còn kể cho tôi nghe về những truyền thuyết về núi Thái Sơn và nguồn gốc văn hóa trên ngọn núi, khi đó tôi rất kinh ngạc vì không thể tin nổi bộ não bé xíu ấy của nàng cũng có thể ẩn giấu nhiều kiến thức như thế. Nàng dẫn tôi từng bước tiến vào Tư Lỗ Đại Địa, nơi được mệnh danh là vùng đất của nghi lễ, chịu sự ảnh hưởng của nàng, tôi cũng dần dần yêu nền văn hoá của thành phố cổ kính này hơn. Cứ như vậy cho đến năm ba cấp 3, mà thời điểm ấy cũng chính là lúc tôi có bước ngoặt trong suy nghĩ của mình.

Dương Dương rất sợ sấm sét, mỗi khi có sấm sét, nàng sẽ co rúm lại thành một quả bóng. Năm cuối cấp ba ấy, thời tiết rất nóng và mọi người đều mong đón nhận một cơn mưa lành, nhưng cơn mưa mùa hè luôn bầu bạn với sấm và sét. Tối hôm đó, sau khi nhận cuộc gọi từ mẹ, tôi thấy Dương Dương đang ngồi trên ghế sofa ôm một con gấu bông nhìn tôi một cách đáng thương, tôi hỏi nàng có phải lại sợ sấm không, Dương Dương gật đầu, tôi bảo tối nay nàng hãy ngủ chung giường với tôi đi, Dương Dương lại gật đầu. Tôi thu dọn giường và nằm xuống, ra hiệu nàng đến ngủ bên cạnh tôi, Dương Dương rất nghe lời, nàng đặt con gấu bông xuống và cuộn tròn trong vòng tay tôi, đó là lần đầu tiên nàng nói trên người tôi có mùi vị an toàn, sau đó chìm vào giấc ngủ yên bình.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi ngủ chung giường, hơn nữa từ đó đến nay chúng tôi rất ít khi ngủ xa nhau, lần đầu tiên ngủ chung giường với Dương Dương cảm giác thật ấm áp. Ngày hôm sau tỉnh lại đã thấy Dương Dương say giấc một cách thật đáng yêu trong vòng tay tôi, lần đầu tiên tôi có ý định muốn nắm tay nàng đi đến hết cuộc đời này, tôi biết tôi đã đổ, và càng nguy hiểm hơn rằng tôi muốn để bản thân mình đắm say.

Hồi đó có một vài chàng trai theo đuổi Dương Dương, may mà nàng bẩm sinh khá ngốc trong chuyện tình cảm, nàng bắt chước người khác tìm lỗi chính tả và lỗi ngữ pháp trong những bức thư tình mà nàng được nhận, lại còn nghiêm túc ghi lời phê lên, sau đó trả lại cho người ta, làm cậu nam sinh đó dở khóc dở cười. Nếu như tôi nhận được thư tình, Dương Dương sẽ bĩu môi khoảng hai phút trước, sau đó giành lấy thư tình của tôi và đánh một dấu x to tướng lên đó, lúc đó tình cảm của tôi đối với Dương Dương đã dần rõ ràng, cho nên tôi rất vui sướng khi nàng làm thế, nàng thích đánh đấu kiểu gì thì đánh, nàng đánh càng nhiều dấu x, lòng tôi lại càng dễ chịu.

Học kỳ 2 cấp 3, chúng tôi bắt đầu thi chuyên môn, mục tiêu của chúng tôi là Học viện Mỹ thuật Trung ương, vì thấy khá có tự tin nên nên chúng tôi đã đăng ký tổng cộng hai nguyện vọng, một trong số đó là ngôi trường mà chúng tôi đã theo học sau này.

Dương Dương là một người bất cẩn, nàng đã quên điền tên mình khi làm bài kiểm tra ký họa, khiến điểm vẽ ký hoạ là 0, trong khi đó điểm màu sắc và sáng tạo của nàng rất cao, nếu không vì điểm vẽ phác thảo, việc nàng thi đỗ Học viện Mỹ thuật Trung ương chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Tôi và nàng cùng kiểm tra kết quả thi, sau khi biết nàng không đậu, để nàng không buồn, tôi nói với nàng rằng đường dây điện thoại của tôi luôn bận, tạm thời chưa tra được kết quả. Buổi tối trở về nhà, Dương Dương ôm tôi khóc cả đêm, sáng sớm hôm sau đã muốn đưa tôi đi xem điểm, tôi hơi luống cuống nên đã ngăn nàng lại, tôi hỏi: “Sao cậu cứ muốn biết tớ đậu hay không đậu đến thế?” Nàng nói: “Sau này chúng ta sẽ không học cùng trường, tớ muốn chuẩn bị trước tâm lý rằng cậu sẽ không còn ở bên cạnh tớ nữa”, tôi hỏi tiếp: “Cậu rất sợ phải xa tớ sao?” Dương Dương gật đầu lia lịa nói: “Rất sợ, thực ra tớ học trường nào cũng không quan trọng.” tôi hỏi tiếp: “Vậy sao tối qua cậu khóc lớn thế?” Dương Dương cúi đầu thì thào nói: “Nghĩ đến việc phải xa cách cậu, tớ không kìm được nên muốn khóc.”

Nghe xong, tôi rất cảm động, liền nói với nàng rằng tôi cũng không đậu mà không cần suy nghĩ gì thêm, nói muốn vào cùng trường với nàng, Dương Dương ngạc nhiên nói rằng điều đó là không thể, khăng khăng muốn tận mắt đi xem, tôi ngăn nàng lại không cho nàng đi, và thề rằng đó là sự thật. Cứ nghĩ rằng sau khi nghe tin ấy, Dương Dương sẽ nhảy cẫng lên vì vui, nhưng không ngờ nàng lại sà vào lòng tôi khóc lớn, vừa chùi nước mắt vừa tự trách: “Là tại vận vui của tớ lây đến cậu”, tôi thực sự vừa muốn khóc vừa muốn cười. Nhưng thực tế đã nhiều lần chứng minh, rằng quyết định bồng bột của tôi là đúng đắn, tôi chưa bao giờ hối hận khi từ bỏ cơ hội học tập tại Học viện Mỹ thuật Trung ương, bởi theo tôi, người yêu quan trọng hơn cơ hội rất nhiều.

Tôi từng hỏi Dương Dương như đang đùa rằng: “Nếu như tớ đồng tính và phải lòng cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Ai ngờ đứa ngốc này nghĩ tôi nói đùa thật, nàng nói: “Nếu như cậu là người đồng tính, chắc trên thế giới này chẳng ai là người bình thường mất”, nàng vừa nói vừa đánh dấu x lên thư tình tôi nhận được, làm tôi tức đến mức thật muốn giẫm đạp nàng cho đến khi nàng thoi thóp:)

Dương Dương rất ngây thơ như một đứa trẻ con, tôi không muốn ép nàng phải nghĩ giống tôi, tôi thích cảm giác nước chảy thành mương, dưa chín rụng cuống, vì vậy tôi có thể chờ đợi, đợi đến khi nàng lớn lên, đợi đến khi nàng đối mặt với tình cảm của chính mình, tôi không thể làm khó nàng, không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên đầu người khác, việc đó giống như đi chùa cổ vũ chủ nghĩa duy vật Mác - Lê nin vậy, là chuyện vô cùng trái đạo đức, quả dưa bị ép chín sẽ không ngọt, tôi tin rằng Dương Dương có tình cảm với tôi, chỉ là nàng còn chưa nhận ra mà thôi.

Nếu tôi ốm, nàng sẽ không ngủ không nghỉ, luôn bên cạnh tôi cho đến khi tôi khỏi bệnh, nếu tôi muốn ăn vặt gì đó, nàng sẽ chạy mấy con phố để mua cho tôi, nếu tôi buồn phiền, nàng sẽ tìm trăm phương vạn kế để dỗ tôi vui, cứ đến ngày sinh nhật tôi, nàng lại bày ra muôn vàn chiêu trò để tổ chức sinh nhật cho tôi... Còn nhiều lắm, thái độ của Dương Dương thời cấp 3 đối với tình yêu rất trì trệ, mà cũng rất đáng yêu. Lúc đó tôi nghĩ rằng, cho dù chúng tôi không thể ở bên nhau, cho dù Dương Dương mãi mãi không biết tôi yêu nàng, nhưng đối với tôi mà nói, chỉ cần có được những kỷ niệm tuyệt vời này là đã đủ lắm rồi.

Thế là chúng tôi học cùng một trường đại học, hai đứa vẫn như hình với bóng không thể tách rời, tay trong tay đi dạo trên đường và chạy lên núi ngắm sao, rất bình dị và hạnh phúc. Tôi giữ chức vụ trong hội sinh viên nên nhiều lúc khá bận, nhưng dù tôi có về muộn thế nào, Dương Dương vẫn sẽ nấu xong cơm đợi tôi trở về cùng ăn, có những khi tôi đã ăn ở ngoài, nhưng vẫn sẽ ăn một ít mang tính tượng trưng để nàng khỏi thất vọng. Nàng luôn cười ngốc nghếch mỗi khi thấy tôi ăn đồ ăn nàng mua về, rồi giúp tôi dọn dẹp giường để sớm nghỉ ngơi, sau đó giặt sạch sẽ quần áo tôi thay ra. Mỗi lần nhìn thấy nàng bận rộn vì tôi, mức độ hạnh phúc của tôi lại tăng lên một bậc, lúc đó tôi nghĩ mình đã không thể sống thiếu Dương Dương được rồi.

Những cậu nam sinh theo đuổi Dương Dương thời đại học chỉ có tăng chứ không có giảm, có vài cậu trai từ trường khác cũng có ý với nàng. Ngày lễ tình nhân hồi năm nhất, tôi nhận được một bó hoa hồng, vừa vặn bị Dương Dương nhìn thấy, nàng bĩu môi xong bày ra trước mắt tôi đủ loại hoa, quà và thư tình mà nàng nhận được. Nàng nói: “Tớ nhận được nhiều quà như vậy mà tớ chẳng thèm, cậu nhận được hoa thì có gì mà ham chứ, nhìn cậu cười rạng rỡ thế kia, thật không ra thể thống gì, xì”, tôi nào đâu có cười rạng rỡ chứ, thật muốn đá bay nàng đi, nhưng thấy biểu cảm của nàng lộ rõ vẻ như đang ăn giấm chua làm tôi vui không nói nên lời. Tôi vứt bó hoa vào thùng rác và nói: “Nhìn xem, tớ không thèm nữa”, nét mặt Dương Dương như mây trời đón nắng, học theo thôi cũng vứt hết hoa, quà và thư tình vào thùng rác, vui vẻ cười với tôi: “Tớ lại càng không thèm”, sau đó nàng kéo tôi ra ngoài, tự tay mua một bó hoa tặng tôi. Tay tôi không ngừng run lên khi nhận bó hoa từ nàng, đó là lần đầu tiên nàng mua hoa tặng tôi.

Hiện nay mỗi tuần Dương Dương đều tặng tôi một bó hoa, hoặc có thể nói là mỗi tuần chúng tôi đều tặng nhau một bó hoa, nhưng tôi vẫn nhớ nhất biểu cảm nàng khi lần đầu tặng hoa cho tôi, mặt nàng đỏ ửng thật đáng yêu.

Tôi ép những cánh hoa khô vào trong một cuốn sổ và giữ gìn chúng tới tận bây giờ, mỗi lần lấy ra xem đều bất giác cười vui.

Từ đó trở đi, mỗi dịp lễ tình nhân và ngày thất tịch, Dương Dương đều tìm đủ lý do để phá nát những món quà tôi được nhận, sau đó mượn cớ để giữ tôi bên nàng, không cho tôi đi hẹn hò với bất kỳ ai khác. Dù nàng luôn cho rằng đây là chuyện đương nhiên như cân đường hộp sữa, không nghĩ gì nhiều, nhưng hành động đó của nàng lại khiến tim tôi run lên niềm hân hoan không tả xiết, haha, giờ đây nghĩ lại thấy khoảng thời gian đó thật thú vị.

Vào năm thứ ba đại học, do công việc của ba mẹ nên chúng tôi chuyển nhà ra khỏi Tế Nam, vì thế tôi và Dương Dương không thể ở bên nhau mọi lúc mọi nơi như trước mỗi khi kỳ nghỉ đông đến nữa, chúng tôi chỉ có thể nghe giọng nói của nhau qua điện thoại, tôi cũng không biết chúng tôi đào đâu ra nhiều chuyện để nói như vậy nữa, mỗi lần nói chuyện đều nói rất lâu. Dương Dương đã quen với việc mỗi đêm nghe tôi nói “chúc ngủ ngon” với nàng, nếu không nàng sẽ không ngủ ngon được, vì vậy tôi đều gọi điện hoặc gửi tin nhắn mỗi tối trước khi đi ngủ để nói “chúc ngủ ngon” với nàng. Có lần, khi chúng tôi đang nói chuyện điện thoại, Dương Dương nói rằng nàng nhớ tôi, muốn đến gặp tôi, tôi cứ nghĩ nàng chỉ bâng quơ nói thế, ai ngờ nàng đã thực sự ngồi tàu cả đêm đến chỗ tôi, tôi thấy đôi mắt đỏ ngầu của nàng mà không kìm được nước mắt, kêu nàng ngủ một giấc trước đã, Dương Dương ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ trong vòng tay tôi, tôi ôm nàng ngủ ngon lành, tôi nghĩ, cả đời này chúng tôi thật khó tách rời khỏi nhau.

Tôi nói đùa với Dương Dương rằng nàng không được phép chấp nhận lời tỏ tình của bất cứ chàng trai nào trong bốn năm đại học, Dương Dương rất ngoan, ngoan đến mức nàng coi lời tôi nói như thánh chỉ, nàng từ chối hết ý tốt của tất cả nam sinh trong suốt bốn năm đại học, một lòng một dạ nguyện làm “cái đuôi” của tôi. Thật ra tôi cũng âm thầm hi vọng nàng có thể có bạn trai, dù sao ở đại học ngoài việc học còn có việc yêu, mặc dù lúc rảnh rỗi Dương Dương sẽ ra ngoài làm việc và trải nghiệm cuộc sống, nhưng nàng vẫn còn rất nhiều thời gian tự do. Nếu Dương Dương thực sự có bạn trai, tôi nghĩ tôi sẽ làm khó nàng một chút, bắt nàng chỉ được chọn một giữa tôi và bạn trai nàng, nhưng thấy nàng cứ như vậy, tôi chỉ có thể buông lời nhẹ nhõm. Tôi yên tâm 100%, mặc dù nàng không biết tôi yêu nàng, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng nàng đã yêu tôi, vì vậy tất cả những gì tôi cần làm là đợi nàng dần dần hiểu ra, đương nhiên, vẫn cần phải nói bóng gió nhiều.

Năm cuối cấp, Lão K từng nói với tôi rằng hắn thích Dương Dương, nhưng trái tim của Dương Dương lại hướng về người khác, hắn muốn tranh giành nhưng không giành được, cũng không biết làm cách nào để tranh. Lúc đó tôi không biết làm thế nào để an ủi Lão K, chỉ biết ngồi im lặng với hắn, Lão K đúng là một người tốt (thật đáng tiếc, khả năng viết của tôi có hạn nên chỉ có thể dùng từ người tốt để miêu tả về người đàn ông vẫn luôn dõi theo Dương Dương này), ngay lúc đó, trái tim tôi đau nhói thay hắn. Sau này, hắn lại lần nữa đến tìm tôi nói chuyện, hỏi tôi có đủ tự tin để sống với Dương Dương cả đời không, nếu không, vậy tôi nên buông tay sớm. Lúc đó chúng tôi mới bắt đầu có việc làm không lâu, Dương Dương cũng chưa tỏ tình với tôi. Tôi nhìn Lão K, gật đầu theo trực giác, nói với Lão K rằng tôi tự tin dành trọn đời mình cho Dương Dương, mặc dù lúc đó nàng vẫn chưa biết tôi yêu nàng, nhưng nhất định không lâu sau nàng sẽ biết, ánh mắt Lão K chợt quét qua một tia đau khổ, tôi biết chắc rằng trái tim hắn đang rỉ máu, nhưng hắn lại phớt lờ nỗi đau thương của chính mình, chỉ khăng khăng cổ vũ tôi, ủng hộ tôi. Đối với Lão K, tôi có lời xin lỗi không nói nên lời, và cũng có lòng biết ơn vô hạn, thật ra nếu không có tôi, Dương Dương quả thật xứng đôi với hắn, nhưng ông trời đã sắp đặt mối duyên cho tôi với Dương Dương, Lão K chỉ có thể tự chữa lành vết thương một mình. Tôi và Dương Dương thật lòng hy vọng Lão K có thể tìm được một cô bạn gái tốt để có thể chung sống hạnh phúc trọn đời, chúng tôi cũng tích cực chắp mối nhân duyên cho hắn, tôi tin hắn sẽ là một người chồng tốt và là một người cha tốt, mong rằng trong tương lai không xa có thể nghe được tin vui từ Lão K.

Sau đó chúng tôi thi thạc sĩ, sau khi thi thạc, tôi nhắn tin với Dương Dương trên danh nghĩa “bà dì”, lúc đó mới hoàn toàn hiểu được tâm tư của nàng. Năm cuối cấp đại học Dương Dương mới phát hiện ra tình cảm của nàng dành cho tôi, nàng rất giỏi giả vờ, khi nhìn thấy tôi và Hàn Đông đi với nhau trong khuôn viên trường, nàng sẽ cười rạng rỡ hơn bất cứ ai khác, nhưng đến tối lại kể lể khóc lóc với “ bà dì” trên mạng. Lúc đó tôi thực sự muốn tỏ tình với nàng, nhưng lúc đó tôi chưa có đủ tự tin để gánh vác tương lai cùng nàng với tư cách là một người con gái, hơn nữa để Dương Dương đau khổ một chút cũng đúng thôi, tôi đã đợi nàng suốt năm năm từ cấp ba cho đến năm tư đại học, còn nàng chỉ mới đợi tôi có mỗi ba năm. Suy nghĩ lúc đó của tôi là nếu nàng không tự nói lời “yêu” với tôi trước, thì tôi sẽ không bao giờ nói câu đó trước, dù sao tôi cũng có thể nghe nàng nói chữ “yêu” với tôi mỗi ngày trên danh nghĩa tên “dì”, tuy chỉ là mạng huyễn, nhưng đó là người thật, hơn nữa ngày nào cũng có thể gặp nhau, cho nên tôi không vội.

Tôi cố ý cùng nam sinh lượn lờ trước mặt nàng để chọc nàng một chút, khiến nàng có thể khóc lóc với “dì” trên mạng nhiều hơn để thỏa mãn ham muốn “trêu đùa” của tôi, đến bây giờ Dương Dương vẫn luôn miệng nói tôi “đùa ác” quá, haha, hình như cũng ít có ác lắm. Ba năm đó tôi đã bắt nàng chịu đựng không ít, lại còn thường xuyên vừa đấm vừa xoa, nhưng may thay, chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau và không bao giờ tách rời, Dương Dương cũng chưa bao giờ thực sự từ bỏ, đối với tôi như vậy là đủ.

Tôi đợi Dương Dương nhiều năm, nói chính xác là chúng tôi đợi nhau nhiều năm, lẽ ra phải rất vất vả, nhưng ngẫm lại thì không phải vậy. Quãng thời gian tôi và Dương Dương ở bên nhau, niềm hạnh phúc còn lớn hơn cả nỗi đau rất nhiều, yêu một người, không nhất thiết phải nói ra miệng mới thoả lòng, yêu một người, là có thể khiến nàng hạnh phúc, nếu tình yêu của bản thân phải khiến đối phương khổ não u sầu, vậy tôi thà cất mãi tình yêu này trong tim.

Nếu người đó thuộc về bạn, cho dù bạn chạy như thế nào cũng không thể trốn thoát; nếu người đó không thuộc về bạn, dù bạn có đuổi theo thế nào cũng không bắt được. Tôi không cảm thấy quá đau khổ trong khoảng thời gian còn đi học, được như vậy phải cảm ơn Dương Dương đã luôn ở bên tôi không bao giờ rời cách rời. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, trái tim tôi cũng sẽ nhẹ tênh cùng nàng bay lên, vứt cái thứ gọi là “sự đau khổ của tình yêu” lên tận chín tầng mây xanh và không bao giờ nhìn thấy. Tôi đã phải lòng Dương Dương nhiều năm, Dương Dương cũng đã phải lòng tôi nhiều năm, “tình yêu thầm kín” của chúng tôi may mắn hơn rất nhiều người, vì tuy chưa thổ lộ với nhau nhưng chúng tôi luôn tin rằng trái tim chúng tôi sẽ mãi ở bên nhau. Khi ấy, mỗi lần chúng tôi nắm tay nhau, chúng tôi như bỏ mặc cả thế giới mà đắm chìm trong thế giới của hai người con gái. Tôi nghĩ thực ra chúng tôi nên cảm ơn quãng thời gian “yêu thầm” ấy, vì nếu không có vị đắng của “thầm yêu”, thì sẽ không có vị ngọt của “hạnh phúc” sau này. Không phải trời xanh đối xử với tình yêu của mọi người một cách bình đẳng hay không bình đẳng, mà là tâm thái bản thân ta khi đối xử với tình yêu.

Từ khi quen biết Dương Dương, rất nhiều người nói với tôi rằng Dương Dương rất khó gần, bởi vì sự kiêu ngạo mà nàng bộc lộ ra từ tận xương tủy khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, tôi thấy phàm là những người làm nghệ thuật, chẳng có mấy ai là không kiêu ngạo cả, bởi vì chỉ có “kiêu” mới có thể bước lên bề trên cuộc sống thưởng thức xã hội, thưởng thức cảm nhận của bản thân; cũng có nhiều người nói với tôi rằng Dương Dương rất dễ gần, bởi vì họ có thể nói chuyện trên trời dưới đất với nàng mà không ngại ngần gì, cũng không cần lo nàng sẽ tức giận. Thực ra, Dương Dương chỉ dễ gần đối với những người mà nàng “nhìn vừa mắt”, nếu nàng nhìn không vừa mắt, có đánh chết nàng cũng sẽ không cậy miệng nửa lời với người đó. Nàng có thể không có nhiều bạn bè, nhưng những người bạn ấy phải thật chất lượng (tôi nghĩ những điều này nên được đề cập đến trong các bài viết sau này của Dương Dương).

Trong mắt tôi, Dương Dương là một người thanh lịch mà cũng thô tục, nàng có thể trò chuyện cả ngày với những người già thu nhặt rác, nhưng không thèm ngó đến các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng; nàng có thể quyên góp cho Dự án Hy vọng, nhưng lại ngoảnh mặt tặc lưỡi với những người lành lặn tay chân lại đi hành nghề ăn xin ven đường; nàng có thể ăn sáng một cách ngon lành ở một sạp quán nhỏ ven đường, nhưng lại kén cá chọn canh đối với những món ăn nhà hàng cao cấp; nàng sẽ nói chuyện với những người nông dân lao động dưới ánh nắng mặt trời, nhưng lại cách xa những con người quyền quý ra vào những tòa nhà cao tầng sang trọng... Sự thanh lịch của nàng đến từ sự tu dưỡng và theo đuổi nghệ thuật, còn sự thô tục của nàng, đến từ sự giản dị trong tính cách và tình yêu cuộc sống mãnh liệt.

Dương Dương đã làm đẹp tôi lên rất nhiều trong văn thơ của nàng, thật ra trong cuộc sống, có rất nhiều lúc nàng chăm sóc cho tôi, Dương Dương tuy nghịch ngợm nhưng cũng rất cẩn thận, từ ngày đầu gặp nàng cho đến nay, nàng luôn luôn để ý đến sự biến hoá của cảm xúc và cơ thể tôi, dù cho tôi chỉ ho nhẹ một tiếng thôi là nàng sẽ lo lắng cả một ngày dài, nếu tôi chỉ ngồi im mà không nói chuyện một lúc lâu, nàng sẽ làm hết sức để chọc tôi cười, nếu tôi gặp điều gì không vừa ý trong học tập, công việc hay trong cuộc sống, nàng sẽ âm thầm động viên, khích lệ tôi cho đến khi tôi đủ tự tin để đối phó với những vấn đề gai góc ấy...

Cuộc sống của chúng tôi rất bình dị, thỉnh thoảng sẽ có một chút xung đột bất hoà, nhưng hầu hết chỉ thoáng qua mà thôi, đều kéo dài không quá mười phút mà hết. Chúng tôi cho những điều xích mích lặt vặt đếm được trên đầu ngón tay đó như một gia vị trong cuộc sống, nếm thử cũng thấy rất ngon. Chúng tôi cũng sống một cuộc sống đơn giản hài hoà như hầu hết các gia đình do đàn ông và phụ nữ tạo nên. Trong các gia đình gồm cả nam và nữ đó, việc người đàn ông gánh vác chi phí của cả gia đình và bảo vệ sự an toàn của vợ con là chuyện tất nhiên, hoặc ít nhất ở Trung Quốc thì cho là vậy, đàn ông lo việc nước, đàn bà lo việc nhà là mô hình mà không thể thay đổi chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng khi hai người phụ nữ ở bên nhau, điều họ cần là nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, động viên nhau và nâng đỡ nhau. Tôi rất hạnh phúc vì đã được gặp và yêu Dương Dương, cuộc đời tôi cũng trở nên tươi đẹp hơn nhờ sự tồn tại của nàng.:)

Tôi viết những dòng trên trong lúc nghe Snowdream của Bandari, hiện giờ nhạc đã kết thúc, thời học sinh của chúng tôi và cảm nhận về Dương Dương của tôi cũng đã được viết xong, thật xin lỗi, vì vấn đề thời gian nên tôi chỉ có thể tóm ngọn một cách qua loa. Văn của tôi rất cứng nhắc, không sinh động như văn của Dương Dương, nên chỉ có thể nói lời xin lỗi với mọi người, mọi người hãy xem như đọc cho vui đi.:) Dạo gần đây Dương Dương thực sự rất bận, nếu có thời gian, tôi nghĩ nàng nên sớm cập nhật những câu chuyện mới nhất.:)

[Hoàn]

- ---

Lời editor:

Hiện nay hai chị không cặp nhật nữa và cũng đã xoá tài khoản, xoá bài trên Tianya, vì có những bình luận khiếm nhã và soi mói đời thật của hai chị nên hai chị đành làm vậy. Dù bài viết đã bị xoá, mình hi vọng Dương Dương và Tiểu Tân vẫn đang hạnh phúc bên nhau (vì khi đọc xong tác phẩm, mình thấy không có lý do gì để họ có thể tách rời cả, và cũng không thể tách rời được). Cũng như hai chị, mình mong mọi người hạnh phúc trong tình yêu và cuộc sống, chúc những người yêu nhau sẽ mãi ở bên nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.