Edit: Tiểu Khê
Beta: Yuri
Nói chúc mừng sinh nhật với Lục Miên Tinh xong, Bạc Trinh Ngôn nhìn túi rác mình đang cầm rồi ngẩn ngơ một hồi lâu.
Những điều cần nói, vẫn chưa nói rõ ràng.
Anh cho rằng Tinh Tinh của anh luôn dùng một ngọn lửa bất tận để đối mặt với thế giới này, vĩnh viễn không ngừng yêu thương. Lục Miên Tinh rất hay cười, gương mặt lúc nào cũng tươi tắn, khiến cho anh có một loại ảo giác, quên mất ước nguyện ban đầu của mình.
Tinh Tinh của anh rơi vào trong vực sâu. Còn anh phải bảo vệ thế giới của cô.
Bà Bạc đã đồng ý, nhưng ông Bạc vẫn giữ nguyên thái độ như cũ, phản đối việc anh tự tiện đổi ngành khác, đến bây giờ vẫn vậy.
Vì tình bạn cũ mà chăm sóc một cô gái thì có thể, nhưng vì một cô gái mà chôn vùi tương lai của đứa con trai cưng, cho dù là bạn cũ cũng phải tính toán cho kỹ.
Ông Bạc biết được Lục Miên Tinh từng tự sát, chuyện cô bị rối loạn lưỡng cực đã không giấu được nữa. Nghĩ đến chuyện Bạc Trinh Ngôn chuyển ngành bèn nổi giận ầm ĩ một trận.
Vì chuyện này mà từ bỏ tương lai tươi sáng, ai cũng biết đó là một việc vừa ngu ngốc vừa buồn cười.
Nhưng uống nước nóng hay lạnh tự bản thân mới biết được.
Bạc Trinh Ngôn cảm thấy như thế rất đáng giá.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hứa Tri Hoài nhìn cô cười, chúc cô sinh nhật vui vẻ. Cơ thể Lục Miên Tinh hơi cứng lại.
Rõ ràng cô với Hứa Tri Hoài chỉ mới quen nhau chưa được nửa tiếng, nhưng câu nói chúc mừng sinh nhật của Hứa Tri Hoài mang lại cảm giác thân quen hơn Bạc Trinh Ngôn nhiều, tựa như là anh ta đã quen biết cô từ rất lâu.
Hơn nữa còn chờ đợi rất lâu mới tìm được cơ hội để nói.
Loại ảo giác này khiến cho Lục Miên Tinh hốt hoảng, nhưng lại mang theo một cảm giác an toàn không biết từ đâu ra. Trong khoảnh khắc ấy, Lục Miên Tinh cảm thấy Hứa Tri Hoài biết cô nghĩ cái gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô và Hứa Tri Hoài gặp mặt, có lẽ cô nghĩ quá nhiều rồi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô suy nghĩ nhiều.
Lục Miên Tinh thấy Hứa Tri Hoài gọi người phục vụ lại đổi đôi đũa mới, mới sực tỉnh, nhận lấy đôi đũa trong tay Hứa Tri Hoài: “Cảm ơn.”
Tiếng cảm ơn có vẻ khách sáo nhưng lại không quá xa cách, xem ra chủ nhân của lời nói đã do dự hồi lâu mới mở miệng nói ra.
“Không cần cảm ơn.”
Hưa Tri Hoài không nói thẳng ra, lịch sự về chỗ ngồi, dáng vẻ vẫn ung dung thong thả ăn cơm, dường như không hề bị quấy nhiễu tí nào. Nhưng anh lại chú ý đến sự thẫn thờ của người trước mặt, trước khi tới đây anh đã mường tượng ra dáng vẻ của Lục Miên Tinh, nhưng hiện thực kém hơn so với trong tưởng tượng. Ánh mắt anh trầm xuống, suy nghĩ một số việc.
Vốn Lục Miên Tinh không am hiểu về xử lý những sự việc đột nhiên xảy ra, cô nghĩ chỉ cần yên lặng ăn một bữa cơm là xong, chẳng hề nghĩ tới ngoài ý muốn nói ra suy nghĩ của chính mình, nên giờ rất khó bình tĩnh lại.
Cuộc thi đấu quốc gia đã gần kề, cô không thể đảm bảo trạng thái tinh thần của mình có thể vượt qua cuộc thi này hay không. Có như trước kia hay không khi mà cô không có cách nào hòa nhập với mọi người, cũng như không thể trở nên vui vẻ được, kể cả đi trong đám người cũng thấy đau khổ. Cô chỉ có thể giam mình trong viện điều dưỡng, ngửi mùi nước sát trùng nhàn nhạt và ngăn cách bản thân với xã hội, một mình trải qua từng ngày.
Đối với tất cả mọi người, cô chỉ làm liên lụy đến họ mà thôi.
Nếu lại giống như trước, cô có thể trở về cuộc sống bình thường được hay không, cô không biết. Cô sợ hãi, cho nên làm bộ như chẳng có chuyện gi.
Thấy Hứa Tri Hoài yên lặng ăn cơm. Những suy nghĩ trong lòng Lục Miên Tinh càng trở nên điên cuồng, cho đến khi bị Hứa Tri Hoài đánh vỡ.
“Tinh Tinh.”
“Ừ?”
“Tinh Tinh, dùng những cách vui vẻ để che dấu sự đau buồn cũng không phải chuyện tốt.”
Anh hướng dẫn cô từng bước, ôn hòa và kiên nhẫn, nói chuyện với tư cách là một người hâm mộ của cô, nhưng cũng rất chuyên nghiệp cẩn thận đưa ra lời khuyên.
Ngay cả Hứa Tri Hoài cũng nhìn ra được cô đang giả vờ hoạt bát, nhưng nỗi buồn sâu trong lòng không thể che dấu được. Cô không vui vẻ, lại ép buộc chính mình trở nên vui vẻ, không giống bản thân cô.
Cô nhớ tới, giọng nói chúc mừng sinh nhật của Bạc Trinh Ngôn hôm nay...
Cảm xúc bị Hứa Tri Hoài đột ngột mở ra, không phải là phản ứng sinh lý không thể kìm chế, mà là những suy nghĩ bị giấu kín trong lòng.
Nhưng may mà Hứa Tri Hoài không định kể lể quá nhiều, anh kịp thời dừng lại, cười như không cười nhìn thoáng qua Lục Miên Tinh, động tác nhỏ hơi ngừng, rồi lại bâng quơ rời đi.
“Xem ra hôm nay anh sẽ giúp em một việc lớn đấy.” Hứa Tri Hoài vừa cười vừa nói, cũng không giải thích, khiến cho Lục Miên Tinh cảm thấy mơ hồ.
“Cái gì?”
Hứa Tri Hoài đứng lên, ngồi bên cạnh Lục Miên Tinh. Anh dựa vào rất gần, gần đến mức Lục Miên Tinh có thể ngửi được mùi hương cây tuyết tùng trên người Hứa Tri Hoài, sạch sẽ mà dịu dàng. Tuy hành động ấy quá đột ngột, nhưng phản ứng đầu tiên của Lục Miên Tinh lại là tin tưởng Hứa Tri Hoài.
“Hứa Tri Hoài? Sao vậy?”
“Tinh Tinh bây giờ em nghe anh nói. Sau này người nào đó chắc chắn sẽ cảm ơn lúc này, có lẽ em cũng vậy.”
Ý cười nơi khóe mắt của Hứa Tri Hoài hiện lên, âm thanh chậm rãi, tuy anh không tình nguyện chìa tay ra giúp đỡ, nhưng nếu người đối diện này có vẻ hữu dụng cho một người đặc biệt nào đó, anh vẫn sẽ vui lòng.
“Nhưng mà anh phải nói cho em một chuyện.” Hứa Tri Hoài như có như không mà cười: “Anh sẽ cố gắng nói xong.”
Bởi vì người nào đó không đợi được nữa. Sự kiêu ngạo của anh, sự băn khoăn của anh so với tình huống hiện tại mà nói, thật sự là dư thừa. Tình huống hiện tại của người này nguy hiểm hơn nhiều so với tượng tượng.
Lời nói Hứa Tri Hoài không cố tình che giấu, ngón tay cái chỉ vào người nào đó. Hứa Tri Hoài quen biết anh, thậm chí quan hệ còn phức tạp hơn so với suy nghĩ của cô.
Lục Miên Tinh đột nhiên nhanh trí hiểu rõ Hứa Tri Hoài đang nhìn cái gì. Cô quay đầu lại, bóng dáng người ấy đã không còn, chỉ có người phục vụ đang bận rộn.
“Bạc Trinh Ngôn ư?”
Không biết đó là sự mất mát hay là cảm xúc khác, dù sao cũng không thoải mái. Lục Miên Tinh rũ mắt xuống, chọc chọc đôi đũa vào trong bát, “Hứa Tri Hoài anh có thật là fan của tôi không?”
Người như Hứa Tri Hoài và Bạc Trinh Ngôn, không quen biết mới là lạ.
Hứa Tri Hoài trả lời: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy sao anh lại muốn giúp đỡ anh ấy?”
“Không phải giúp anh ta, là giúp em. Khi muốn nhìn thấu một con người, em phải nhìn rõ chính bản thân mình. Điều này rất quan trọng, Tinh Tinh.”
Hứa Tri Hoài không muốn nói nhiều, cậu nói xong rồi bỗng nhiên thở phào một hơi. Hóa ra, khuyên nhủ là một chuyện rất khó khăn.
Thấy Bạc Trinh Ngôn tới gần, Hứa Tri Hoài cười khẽ, anh có thể đi rồi nên cũng chẳng ra vẻ bí ẩn gì. Anh nhìn Lục Miên Tinh nói: “Lần này phải tạm biệt thật rồi, với cả sinh nhật vui vẻ nhé.”
Lục Miên Tinh cũng không ngốc, thấy Bạc Trinh Ngôn đang đi tới bèn hiểu rõ, vừa định nói gì đó đã bị Hứa Tri Hoài chặn lại: “Lời cảm ơn, về sau hẵng nói. Còn bây giờ hãy bình tĩnh nói chuyện đã.”
Hứa Tri Hoài chưa nói xong, nhưng trên mặt đã hiện lên vài chữ “giải quyết nó“. Đáp án của mọi câu hỏi chưa bao giờ là thứ quan trọng nhất, quan trọng là giải quyết câu hỏi đó thế nào.
Cô cho rằng cô muốn quá nhiều, chính bản thân Lục Miên Tinh cũng không biết.
Sự đau buồn trong lòng có đôi khi chỉ cần một chút ngọt ngào là có thể lấp đầy.
Thực ra Lục Miên Tinh cũng không muốn nói chuyện với Bạc Trinh Ngôn.
Cô tình nguyện nhốt mình trong một căn phòng thủy tinh, yên lặng ngồi đó.
Nhưng cô lại ép buộc bản thân mở miệng: “Có chuyện muốn nói sao?”
Con người thật của bản thân bị giấu kín, chỉ khi nhìn thấy Bạc Trinh Ngôn mới xuất hiện, sự hiện diện ấy rất nguy hiểm. Lục Miên Tinh không hiểu được, tựa như người chết đuối thấy được một cọng rơm rạ, cô cũng muốn đi bắt lấy cọng rơm đó.
Cô sợ sự hiện diện ấy kia sẽ khiến bản thân càng tệ hơn.
Sẽ khiến cho Bạc Trinh Ngôn chán ghét.
“Có một số việc.” Bạc Trinh Ngôn yên lặng ngẩn người, những cảm xúc kì lạ trong lòng bị đè xuống, “Nếu em không muốn nói chuyện, vậy anh sẽ nói cho em nghe.”
Hồi ở cô nhi viện, Lục Miên Tinh không thích trò chuyện.
Cô thích nhìn đám mây trên không trung, nhìn mưa rơi xuống, nhìn chim bay đi.
Anh cũng không thích nói chuyện, cho nên cũng chẳng để ý, chỉ cùng nhau đi xem, lẳng lặng mà xem, từ lúc mặt trời mọc đến lúc ánh dương đã tàn.
Nếu không chạm đến giới hạn của mình, anh cũng không giận dữ đến mức không kìm nén được, giống như Lục Miên Tinh. Trong cô nhi viện, phần lớn các bạn nhỏ đều có vài tính cách kì lạ, nhưng nếu có người kì lạ hơn mình ở bên cạnh, đó là sự an ủi của Lục Miên Tinh.
Cô nói, nếu những lúc không muốn nói chuyện cứ như vậy lẳng lặng ngồi yên cũng tốt.
Thứ anh và cô cần không phải là sự an ủi, mà là yên lặng ở bên nhau.
Anh không biết điều ước năm bảy tuổi của Lục Miên Tinh là gì, nhưng khi rời khỏi cô nhi viện Lục Miên Tinh nói với anh: “Chờ đợi luôn có tác dụng.”
Chờ đợi luôn có tác dụng.