Yêu Thầm - Lí Kỳ

Chương 17: Chương 17: Thích (6)




Edit: Qiong Ying

Beta: Yuri

Không muốn dây dưa thêm với Hứa Lâm, Lục Miên Tinh ngồi lại bên cầu thang một lúc lâu, cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Lời nói của Bạc Trinh Ngôn khiến cho cô suy nghĩ rất lâu.

Cái gì mà giả vờ không thích.

Cái gì mà lại thích lần nữa.

Lục Miên Tinh dang hai tay, xòe ra, để từng cơn gió lướt qua, cho đến khi gió lạnh truyền tới từng đầu ngón tay, khí lạnh khắc vào tim.

Bạc Trinh Ngôn luôn cho cô hy vọng vào những lúc cô muốn bỏ cuộc. Sau đó hết lần này đến lần khác, phủ nhận điều đó.

Lục Miên Tinh thu hồi suy nghĩ của mình, ánh mắt rơi xuống Bạc Trinh Ngôn, người vừa đi qua.

Bạc Trinh Ngôn đứng ở dưới cầu thang, đôi vai rộng và cặp chân dài, bóng lưng thẳng tắp mượt mà. Đôi mắt đào hoa mềm mại hiện lên một chút dịu dàng.

Nhìn thấy cô vẫn còn ở đây, Bạc Trinh Ngôn bước lên bậc thang.

Lục Miêng Tinh vẫn ngồi bên bậc thang, không đứng dậy: “Sao anh lại quay lại?”

“Tôi không yên tâm. Tôi nói rồi... tôi xử lý vài việc xong rồi muốn về cùng với cô. Cô... không có chìa khóa phải không?” Bạc Trinh Ngôn do dự, có chút nhỏ nhẹ thận trọng.

Chung cư vì để đảm bảo an toàn nên không có chìa khóa phụ, lại sử dụng loại cửa tự động đóng, một khi bị mất chìa khóa sẽ bị khóa bên ngoài.

Lục Miên Tinh không nói dối. Tuy cô không phải người hay quên, nhưng đôi lúc một vài kí ức bị mờ dần, cô vẫn quên cái gì đó. Chỉ là khóa của chung cư đóng lại quá nhanh, vài giây là đóng lại rồi.

Trong thư viện, Lục Miên Tinh quá hoảng loạn, nên mới nói cho Bạc Trinh Ngôn cái chuyện chẳng có tí quan trọng này.

Bạc Trinh Ngôn cũng biết. Đây chỉ là một cái lý do.

Một cái lý do vì anh muốn về cùng với Lục Miên Tinh.

“Thật ra... anh không về cùng tôi cũng được.” Cảm xúc của Lục Miên Tinh bình tĩnh khác hẳn với lúc ở trong thư viện, nhìn như có vẻ đã ổn định lại, nhưng càng giống như cô đang đè nén cảm xúc của mình.

Bạc Trinh Ngôn hít một hơi thật sâu, nói: “Lục Miên Tinh.”

“Hả?” Lục Miên Tinh không ngẩng đầu lên.

Như thường lệ, Bạc Trinh Ngôn nghe cô nói xong sẽ gọi tên cô, câu nói tiếp theo sẽ là: Cô biết rồi thì tốt.

Ừ. Cô biết.

Bầu trời tối dần, mây đen dày đặc, có vẻ như sắp mưa rồi.

Lục Miên Tinh ngước mắt lên, nhìn sắc trời: “Nếu như không muốn về cùng tôi, tôi cũng không ép buộc anh đâu.”

Không khí lạnh đến run người, áp suất không khí thấp tựa như quan hệ giữa hai người.

Bạc Trinh Ngôn đứng dưới cầu thang, đôi mắt sẫm lại.

Anh mím môi, không nói gì, chỉ bước lên rồi ngồi bên cạnh cô. Đôi chân dài cách một bậc rồi đặt lên bậc thang dưới cô.

Khoảng cách gần như vậy khiến cho Lục Miên Tinh không thể không để ý. Mùi hương bạc hà nhàn nhạt thổi qua, mang theo những cảm giác không chân thực.

Lục Miên Tinh hơi nghiêng đầu, đôi mắt ngờ vực đụng phải ánh mắt của Bạc Trinh Ngôn.

Khuôn mặt của Bạc Trinh Ngôn rất rõ ràng, đôi mắt dài hẹp, mí mắt hơi cong, đè xuống sự lạnh lùng trong ánh mắt. Đuôi mắt anh hơi nhếch lên, mang theo vài phần dịu dàng.

Lục Miên Tinh hoang mang, trong đôi mắt của Bạc Trinh Ngôn hiện lên tia dịu dàng, chẳng trách cô lại tưởng là thật.

Tay Bạc Trinh Ngôn đặt trên mặt đất, dựa gần vào cô, âm thanh nhẹ nhàng, vị bạc hà thuận theo gió lướt qua, giọng nói êm dịu hơi trầm xuống.

“Tôi nói là tôi muốn về cùng cô, không có ý gì khác. Tôi muốn.”

Anh muốn.

Câu nói này bị giấu đi bảy năm không nói, có thể là lâu hơn.

Trong lòng Bạc Trinh Ngôn thời niên thiếu luôn tồn tại câu nói ấy, nhưng vì lòng tự tôn, anh đã giấu rất lâu. Cho đến rời đi mới phát hiện hóa ra Lục Miên Tinh thích anh, còn mỗi hành động của anh lại làm cô tổn thương.

Ngu ngốc không biết rằng mình sai ở đâu.

Làm mất đi một Lục Miên Tinh thích anh.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Trước khi mùa đông đến, thành phố S cuối cùng đã có một trận mưa lớn, xen lẫn với tiếng sấm ầm ầm, màn đêm dày đặc, mưa hoà lẫn với bầu trời đen kịt, cực kỳ đáng sợ.

Động tác sửa chữa có nhanh cũng không tránh kịp trận mưa đột ngột này, chuyện mở khóa phòng cũng bị đẩy chậm lại. Nhưng mà chưa đến nửa tiếng đã mở khóa được cửa phòng rồi, nhân viên sửa chữa lịch sử gõ cửa phòng đối diện, cánh cửa mở lộ ra khuôn mặt của một thiếu nữ.

Cô hỏi: “Cửa mở khóa rồi à?”

Nhân viên sửa chữa nhận ra, đây chính là chủ nhà mới dọn vào, lập tức khách sáo trả lời: “Hôm nay mưa to quá, chắc phải đợi một hai tiếng mới được.”

Lục Miên Tinh gật đầu, đôi mắt liếc nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, cô không nói gì, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ không yên tâm.

Người nhân viên lịch sự nói: “Vậy khi nào mở được khóa, tôi sẽ thông báo cho cô biết.”

Lục Miên Tinh: “Ừ.”

Bạc Trinh Ngôn về cùng cô, còn chưa đợi không khí ngượng ngùng bay đi thì anh đã nhận một cuộc điện thoại rồi đi mất.

Ở trong cùng một không gian với Bạc Trinh Ngôn, Lục Miên Tinh còn có thể thuyết phục chính mình, không cần quan tâm.

Nhưng khi đối mặt với căn phòng yên tĩnh, cô luôn suy nghĩ rất nhiều.

Từ việc cô sợ hãi tiếng sấm, cho đến tại sao lại có sấm sét.

Đến có thể dừng tiếng sấm hay không.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tiếng sấm không tiếp tục nữa, Lục Miên Tinh cũng đã khắc phục sự sợ hãi của mình, cô bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vẫn không sáng lên.

Mưa càng lúc càng lớn.

Cho dù cô không thích anh nữa, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Cô do dự nhưng không dám gọi điện cho Bạc Trinh Ngôn, chỉ ngẩn ngơ nhìn thời gian qua đi.

Điện thoại trong phòng khách vang lên, một giọng nói dịu dàng mang theo sự khẩn trương vang lên sau khi Lục Miên Tinh nhấc máy.

“Ngôn Ngôn.”

Lục Miên Tinh do dự một chút rồi nói: “Cô ơi, là cháu.”

Cô Bạc cũng không ngờ Lục Miên Tinh nghe máy, nghi ngờ một chút, sự khẩn trương trong giọng nói cũng bị đè ép xuống: “Là Tinh Tinh à? Ngôn Ngôn không có ở đây sao?”

Lục Miên Tinh: “Dạ.”

“Tinh Tinh, bây giờ cô không liên lạc được với Ngôn Ngôn, con giúp cô được không?”

Cô? Khi cô vô duyên vô cớ bị đưa đi nước ngoài, cô cũng muốn gọi điện cho Bạc Trinh Ngôn. Khi đó mới đặt chân đến một địa phương xa lạ, tiếng anh của cô cũng kém, bên cạnh chỉ có một cô giúp việc, chẳng có ai khác, và cô chỉ nhớ số điện thoại của Bạc Trinh Ngôn.

Nửa đêm sốt cao, không có ai để cầu cứu, người đầu tiên cô nhớ tới lúc bị bệnh luôn là Bạc Trinh Ngôn.

Số điện thoại của anh, chưa từng thay đổi.

Khoảnh khắc điện thoại được thông, trong lòng cô vô cùng thích thú.

Bạc Trinh Ngôn lại cúp máy, sự yêu thích anh trong cô như bị dội một gáo nước lạnh.

Nhớ đến Lục Miên Tinh của hồi đó, cô rũ mắt xuống: “Có lẽ... con cũng không không liên lạc được với cậu ấy.”

Những quãng ngày đen tối đó chỉ có mình cô chống chọi. Mà cô lại coi sự chống chọi ấy là do cô thích Bạc Trinh Ngôn.

Cô Bạc lại nói: “Chú con vừa biết được vài chuyện, bèn cãi nhau với Ngôn Ngôn một trận. Gọi điện nó không bắt máy, bây giờ cô hơi lo.”

Sự khẩn trương trong giọng nói của cô Bạc không phải giả vờ, Lục Miên Tinh bèn đồng ý.

“Được được được, nếu thấy Ngôn Ngôn về nhà thì bảo nó gọi điện cho cô.”

“Dạ.”

“Còn nữa, Tinh Tinh con vào phòng Ngôn Ngôn xem hộ chiếu của nó còn ở trong không. Nếu như Ngôn Ngôn tức giận thì con cứ bảo là do cô kêu con làm.”

Lục Miên Tinh ngạc nhiên, rồi trả lời: “Vâng.”

Cúp máy xong, cô gọi điện cho cái người được treo trên đầu danh bạ. Quả nhiên, điện thoại bị ngắt.

Một vài tia hy vọng cũng bị dập tắt.

Lục Miên Tinh rũ mắt xuống, nhìn vào chiếc màn hình hãy còn chưa tắt. Rất lâu sau, cô mới đứng dậy.

Không có sự đồng ý của Bạc Trinh Ngôn, Lục Miên Tinh không dám tùy ý đi lại, chỉ luẩn quẩn quanh phòng khách.

Lục Miên Tinh không nói gì, tựa như đang thăm dò một bí mật vậy, cô mang theo một lý do chính đáng, bước vào phòng anh.

Phòng của Bạc Trinh Ngôn chẳng được trang trí gì mấy, đen trắng xám, rất đơn giản, y hệt như anh vậy, không mang theo chút khói lửa nhân gian.

Lục Miên Tinh không biết Bạc Trinh Ngôn để hộ chiếu ở đâu, bèn tìm khắp nơi.

Mở ngăn tủ ra. Tại nơi sâu nhất trong đó, một tờ giấy bị đè lên lộ ra một góc.

Do dự một chút, cô dời chiếc khung đi, nhìn thấy toàn bộ bức tranh.

Là bức vẽ cô làm mất.

Việc cô thích anh bị phát hiện sớm hơn cô tưởng.

Lục Miên Tinh lấy khung ảnh ra khỏi ngăn kéo.

Khung ảnh rất đơn giản, bức ảnh bên trong dường như cũng đã trải qua mấy năm trời rồi. Bạc Trinh Ngôn không thích chụp ảnh, nói là không muốn giữ kỷ niệm với cô, nên không chụp ảnh cùng cô.

Bức ảnh trong chiếc khung ấy, trông Bạc Trinh Ngôn còn nhỏ hơn lúc cô gặp anh lần đầu, nhỏ tựa như bé Hiên Hiên trong cô nhi viện vậy. Mà đứng bên cạnh anh là một cô bé cười rất ngọt ngào, là cô lúc còn nhỏ.

Cô kinh hoàng, đôi tay mất đi sức lực, khung ảnh trượt xuống. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên trong khoảng không yên tĩnh thật chói tai.

Cuối cùng Lục Miên Tinh nhớ lại một vài chuyện.

Từ rất rất lâu rồi.

Ngày thứ hai đến nhà học Bạc, Bạc Trinh Ngôn hỏi cô: Cậu còn nhớ tôi không?

Một câu nói vô duyên vô cớ chẳng có ý nghĩa nào. Cuối cùng cũng có lời giải đáp.

Sự chán ghét cũng bắt đầu từ lúc đó.

Nhưng lần đầu tiên cô gặp Bạc Trinh Ngôn là ở nhà họ Bạc. Trước đó, bọn họ không hề quen nhau.

Lục Miên Tinh ngồi xổm xuống, dọn dẹp lại những mảnh thủy tinh bay ra tứ phía, rồi cô lấy bức ảnh bị đè ép bên trong ra.

Phía sau bức ảnh có viết vài từ, cô lật ngược lại xem.

Chỉ có vết tích của hai từ. Một từ với nét bút có lực, còn từ bên cạnh mang theo sự ngây ngô trẻ con, dựa vào vết mực, rõ ràng là được viết trong hai đoạn thời gian khác nhau.

Nhưng từ được viết là hai từ đơn y hệt nhau: My star.

Dường như cô có thể bắt được vài manh mối trong ký ức, nhưng rồi lại biết mất trong dòng suy nghĩ của mình.

“Lục Miên Tinh.”

Lục Miên Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Trinh Ngôn từ bên ngoài bước vào.

Bạc Trinh Ngôn đứng ngược lại ánh đèn, giọng nói lạnh lùng mang theo chút khẩn trương.

Vì vội vã quay về, nên chiếc áo khoác bị dính mưa ướt một mảng.

Lục Miên Tinh đứng dậy, tuy đứng cách Bạc Trinh Ngôn một đoạn, nhưng vẫn có thể nghe được sự ngạc nhiên trong giọng cô

“Anh... Sao lại quay lại?”

“Không phải cô sợ sấm sét à?”

Rõ ràng giọng nói của anh rất bình thản, nhưng lại kèm theo vẻ bất thường.

Lục Miên Tinh nắm chặt lấy bức ảnh, tim dừng lại một nhịp.

Có một số chuyện, hóa ra cô không hề biết.

Phía sau dòng chữ đẹp đẽ ấy.

Còn viết: Star của tôi không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.