Chớp mắt mình đã đi làm được ba ngày, đến lúc này coi như cũng tạm quen việc rồi, tốc độ đóng túi nhanh lên khá nhiều dù vẫn còn kém cựu binh “Nhái” nhưng thế đã tạm ổn, không đến mức còn là gánh nặng của mọi người.
Mấy hôm nay cứ về tới nhà, ăn cơm xong, trò chuyện với chị một tí là mình lăn ra ngủ vì mệt mỏi, tay chân lúc nào cũng trong tình trạng mỏi nhừ mà không dám than với chị, sợ chị nghi ngờ tính chất công việc “bàn giấy” của mình. Quả thật, có khổ mà không thể thổ lộ kể cả với người thân thiết nhất, đúng là không còn gì khổ hơn. Chẳng những nhức mỏi, tay chân mình còn bị phồng rộp nhiều chỗ, mỗi khi gần chị cứ phải giấu giấu diếm diếm.
Mệt thì có mệt thật, nhưng mình vẫn làm nổi, công việc này xem như là cứu cánh duy nhất lúc này, phải cố mà bám vào nó thôi. Dù không nói ra, biểu hiện của mình có lẽ cũng khiến anh Trường tổ trưởng hài lòng. Về phần anh Bảo và anh Trình thì từ hôm đầu xuất hiện chỉ bảo mình một lát, tới nay không thấy xuống nữa, mình đoán có lẽ mấy ổng cũng đã nhận được báo cáo từ anh Trường, thấy mình làm ổn nên không nói gì thêm.
Ông Nhái thì vẫn vậy, ít khi trò chuyện riêng với mình, chỉ khi có mặt cả tổ mới thỉnh thoảng móc mỉa vài câu. Mọi người nghe nghĩ ổng đùa, nhưng mình biết ổng ghét mình thật, tuy vậy lúc làm việc ổng vẫn rất nghiêm túc, đồng thời cũng chưa thấy ổng có hành động gì xấu đối với mình. Nhìn chung là mọi thứ ổn, mình vẫn luôn đề phòng.
Sau mấy ngày liên tiếp ghé nhà Mừng nhóc thay đổi “xiêm y”, đến sáng nay mình mới chính thức được diện kiến cô em gái ngọc ngà kim cương đá quý của nó.
Từ hôm đầu xảy ra chuyện kỳ cục ngoài ý muốn, mấy hôm sau mình luôn đi đúng giờ đó, hẳn là em gái Mừng nhóc cố ý tránh mặt mình, hoặc là nó đề phòng đã dặn em nó từ trước, nên tất nhiên là không chạm mặt nhau. Chỉ riêng hôm nay, xe mình bị bể bánh phải cuốc bộ một quãng xa mới tìm được chỗ vá, vậy nên trễ giờ, có khi lên tới nơi thì Mừng nhóc đã tự lấy xe đi làm trước từ lâu. Xui cái nữa là tối qua mình quên sạc điện thoại, lúc cần gọi cho nó mới phát hiện hết pin sập nguồn luôn rồi, có lẽ nó tưởng mình nghỉ hôm nay.
Gần tới nhà Mừng nhóc, ngó đồng hồ đã lố giờ làm mà lòng mình nóng như lửa đốt, đen quá đen. Ghé nhà nó thay đồ mà không có nó ở nhà rất ngại, lại thêm chuyện khó xử hôm trước càng làm mình ngại thêm, đó là chưa kể đi trễ thế nào mình cũng bị trừ lương. Mấy lần mình toan quay xe đi về, nghỉ một hôm cho xong, nhưng nghĩ lại đang cần tiền, mới đi làm được vài bữa mà chưa gì đã nghỉ sẽ khiến mọi người đánh giá là mình vô kỷ luật, dễ gây ấn tượng xấu. Ngần ngừ hồi lâu, mình đành mặt dày chạy vô nhà Mừng nhóc.
Đúng như mình dự kiến, Mừng nhóc đi làm rồi, đón mình ngay trước sân là nhỏ em nó. Thấy mình chạy tới, hình như nhỏ em nó chưa biết mặt mình bao giờ nên hỏi rất tự nhiên:
- Anh tìm ai?
Mắt mình lướt nhanh qua mặt cô bé chừng mười tám mười chín tuổi, còn khá non, song cũng kịp đánh giá là khá xinh. Cô bé mặc quần jean ngắn, áo thun vàng ôm sát cơ thể, mang nét đẹp khỏe khoắn đầy đặn, không tiểu thư đài các kiểu gái thành thị. Giọng nói này mình vẫn còn nhớ rất rõ, đúng là chất giọng hôm trước ú ớ la bài hãi khi vô tình nhìn thấy mặt hậu của mình.
Mình hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm mới thốt ra được hết câu:
- Anh là bạn làm chung với Mừng nhóc...
Cô bé ngó mình chằm chằm, vẻ ngờ ngợ như đoán ra điều gì. Lỡ rồi, mình nói luôn, tránh cù cưa càng thêm trễ giờ làm:
- Anh ghé mượn chỗ thay đồ đi làm.
- A...
Cô bé bật kêu thảng thốt, bàn tay đưa lên bụm miệng, làn da mặt không trắng cũng không đen dần đỏ lựng lên, cứ thế đứng sững như trời trồng không nói được tiếng nào, hình như đang nhớ lại “ký sự hãi hùng” hôm trước.
Mặt mình cũng nóng hết cả lên, nói nhanh:
- Anh vô thay đồ hén!
- Ơ, dạ...
Con bé ngơ ngẩn vài giây rồi gật đầu như bửa củi, hấp tấp lỉnh qua nhà hàng xóm, chắc sợ nán lại sẽ bị thằng biến thái như mình lôi vô làm chuyện bậy bạ hay sao ấy.
Mình vừa quê vừa bực, cười khổ chạy vào phòng Mừng nhóc thay đồ thật nhanh rồi ra ngoài lấy xe phóng tới chỗ làm, quả nhiên con bé trốn biệt ở nhà hàng xóm cho tới khi mình đi khuất, chẳng biết nó có mò về lại nhà chưa, lỡ ăn trộm canh me vô chôm đồ thì mang tiếng xấu mình nữa.
Tất cả cũng tại cái bánh xe chết tiệt, lựa ngay lúc đi làm thì bể. Ngay từ đầu mình đã quyết tránh đụng độ em gái Mừng nhóc rồi, mất công khó xử cho đôi bên, nào ngờ người tính không bằng trời tính.
Đã vậy, khi tới cổng còn bị ông Lâm bảo vệ hạch hỏi cả buổi mới cho vào. Quy định ở đây là đi trễ thì coi như vắng mặt hôm đó, mình năn nỉ gãy lưỡi không được, rốt cuộc phải nhờ vả anh Bảo ra nói giùm mới xong. Qua khỏi cổng rồi, anh Bảo căn dặn nghiêm túc:
- Mốt ráng đi sớm nửa tiếng, đề phòng bể bánh xe hay gặp sự cố gì vẫn còn kịp giờ! Quy định công ty gắt lắm, anh không giúp em hoài được!
- Dạ, em biết rồi. Cảm ơn anh!
- Ơn nghĩa gì, ráng làm cho tốt! À, còn chuyện này... mà thôi, tranh thủ vào làm đi, chút gặp nói sau.
Ổng tính nói gì đó lại thôi, vỗ vai mình vài cái, sau đó nhanh chóng khuất sau mấy dãy nhà.
Mới sáng sớm đã gặp toàn chuyện gì đâu không, mình ôm theo một bụng tức lén lút đi nhanh vào chỗ làm. Thế nhưng xui xẻo vẫn chưa hết, vừa thấy mình ló đầu vào, Mừng nhóc đang loay hoay trên nóc nhà liền ngó xuống ngạc nhiên:
- Ủa, không phải ông nghỉ à?
- Bể bánh xe.
Mình nói rồi đẩy cửa đi vào phòng, anh Trường đang thế chỗ mình, cùng với ông Nhái tất bật đóng túi đường. Thấy mình, anh Trường hỏi:
- Có chuyện đột xuất hả?
- Dạ, bể bánh xe phải vá mất nửa tiếng.
- Thôi không sao, anh không báo cáo lại đâu, coi như em vẫn làm đủ ca. - Ổng dễ dãi.
- Cảm ơn anh!
Mình nhanh chóng vô mé trong lấy cái áo khoác tròng vào bên ngoài đồng phục, đây là quy định bắt buộc trong bộ phận đóng túi để giữ vệ sinh, áo khoác là loại áo vải mỏng màu trắng, dài phủ tới chân, thoạt nhìn cứ như áo blouse của bác sĩ nhưng dài hơn.
Còn chưa kịp thế chỗ cho anh Trường ra nghỉ, Mừng nhóc đột ngột từ bên ngoài xồng xộc chạy vào gặng hỏi:
- Ông xạo phải không? Cố tình đi trễ để dòm ngó em gái tui hả?
Mình ngẩn người, mịa, thằng điên này, tao phải mất công mất sức, thậm chí đi làm trễ bị trừ lương chỉ để gặp mặt rồi cưa cẩm em gái mày sao?
Mình rất muốn nói vậy, nhưng nghĩ lại sau này vẫn phải nhờ vả nó, bình tĩnh đáp:
- Xe tao bể bánh, mày không tin chút hết giờ làm tao chở mày ra chỗ vá cho mày xác nhận, được chưa?
Mừng nhóc như ngọn núi lửa sắp sửa bùng nổ, nghe mình chưa gì đã tung ra chiêu cuối thì hết bắt bẻ được gì, hẳn là cũng tin mình không lừa nó, tuy nhiên vẫn nói:
- Nhưng dù gì ông cũng gặp mặt em gái tui rồi, đúng chứ?
- Em mày vừa thấy tao đã chạy mất dạng qua nhà hàng xóm. Mà tao nói rồi, tao đã có vợ sắp cưới, dòm ngó em gái mày làm gì, mệt thiệt!
Nói tới vậy Mừng nhóc mới chịu thôi, ra ngoài tiếp tục làm việc. Mình thấy thằng này cố chấp kiểu gì đó, giống như đầu óc có bệnh, chả hiểu sao cứ suốt ngày nghĩ mình có ý đồ xấu với em gái nó.
Nhưng qua một hồi tán dóc với anh Trường, mình mới biết trước đây Mừng nhóc không như vậy, chỉ do có lần mấy thằng làm chung ghé nhà Mừng nhóc nhậu, lúc đó chỉ có hai anh em nó ở nhà, cả đám nhậu trước sân. Nhậu một hồi, có thằng ra sau đi tiểu, vô tình thấy em gái nó tắm gần đó. Phòng tắm ở quê chỉ che bằng lá, phía trên còn chả có nóc, thằng kia rượu vào nổi máu dê lên, ngó xung quanh chiều tối nhập nhoạng vắng bóng người liền nảy ý làm liều, chui luôn vô trong nhà tắm toan dụ dỗ em gái Mừng nhóc.
Con bé không chịu, thế là nó giở trò muốn hiếp dâm, nào ngờ con bé chống cự quyết liệt. Gái quê sức khỏe hơn người, la hét om sòm, lúc này Mừng nhóc với đám bạn nhậu hoảng hồn chạy xuống chứng kiến tất cả. Nó nổi điên lên, vác cây rựa chuyên dùng để phát rẫy tính xử đẹp thằng kia, may có đám đồng nghiệp can ngăn, không thôi chắc xảy ra án mạng.
Mấy bữa sau, nhà Mừng nhóc đâm đơn thưa, tính cho thằng kia đi tù mọt gông. Ba mẹ thằng kia phải tới nhà Mừng nhóc lạy lục van xin, đưa một số tiền không nhỏ mới xong. Sau vụ đó, thằng kia bỏ xứ đi làm ăn xa luôn, riêng nhà Mừng nhóc thì có tiền xây được căn nhà tàm tạm như bây giờ, cũng không hẳn là xây, chỉ sửa sang lại vài chỗ dột nát thôi, quan trọng nhất vẫn là xây cái nhà tắm tươm tất kín đáo, tránh con gái lại bị kẻ biến thái dòm ngó rình mò.
Mà từ sau đợt đó, Mừng nhóc cạch mặt luôn tất cả, tuyệt đối không cho bất kỳ ai tới nhà mình nếu là giống đực. Mình ngẫm nghĩ, không rõ vì nó ham chút tiền của mình, hay vì thấy hoàn cảnh mình khó xử nên thương tình cho mình đến nhà thay đồ? Việc này không tiện hỏi. Chỉ là nghe xong mình mới hiểu, hèn gì nó canh mình còn hơn canh trộm, nghĩ cũng phải.
- Vậy còn chuyện em gái nó sang năm lấy Đài Loan thì sao anh? - Mình hỏi bâng quơ. Trong giờ làm, hầu như cả tổ tán dóc luôn miệng để có cảm giác thời gian trôi nhanh, không thì rất buồn ngủ.
- Không có đâu. - Ông Nhái nãy giờ im lặng làm việc, bỗng nói - Nó sợ mày có ý xấu nên rào trước đón sau vậy thôi. Thằng Mừng ai mới tiếp xúc cũng tưởng nó khờ, lầm chết đó, khôn bỏ mẹ ra được!
- Ha ha, tôi cũng thấy vậy. - Anh Trường cười - Mà công nhận em gái Mừng nhóc xinh và ngoan lắm, ai lấy được cũng tốt phước!
Mình đùa:
- Anh lấy đi!
- Thôi thôi, cho anh xin! Mừng nhóc tuyên bố ai muốn lấy em gái nó phải đạt đủ ba điều kiện. Thứ nhất là phải giàu để em nó không chịu khổ, thứ hai là phải đàng hoàng, thứ ba, quan trọng nhất, không được là người quen của nó.
Anh Trường gãi gãi mấy cọng râu lởm chởm dưới cằm quên chưa cạo:
- Anh tự thấy mình cũng đàng hoàng, chỉ tiếc là còn thiếu hai điều kiện kia, nên đành chịu.
Cái điều kiện thứ ba, mình có thể hiểu được. Đa số người có em hay chị gái đều không muốn bạn bè của mình quen họ, vì cái cảm giác thằng bạn biết tất tần tật về người thân yêu của mình thực sự rất khó chịu, xui xẻo gặp trúng thằng không biết giữ mồm mép, chẳng may lúc quá chén nó khoe chiến tích, khen “em gái, chị gái thằng xxx ngon lắm” các kiểu thì...
Buổi trưa dùng bữa xong, như thường lệ cả tổ lại tập trung ra khuôn viên bên ngoài để “ngắm gái“.
Hầu như hôm nào cũng như hôm nào, luôn đầy những tiếng xuýt xoa hò hí khi nhóm nhân viên văn nữ “trình diễn thời trang” nóng mắt lướt ngang qua.
Em Như gì đó vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của toàn thể anh em công nhân. À, bữa nay hơi khác một chút, là trong đám bỗng dưng xuất hiện một thằng đực rựa, khi tới gần mình mới nhận ra là anh Bảo, ổng đi song song, trò chuyện vui vẻ cùng em Như trong sự “khinh bỉ lẫn gato” của đám trai đau khổ. Nhìn hai người này cũng xứng đôi, hy vọng ổng tán được, vì dưới con mắt nhìn người của mình thì chưa cần bàn về nhan sắc, tính cách em Như này có vẻ ổn.
Đi ngang qua, vô tình thấy mình ngồi trong bãi cỏ, anh Bảo nói vài câu với em Như rồi dưới cái nhìn tò mò của cô gái, ổng đột nhiên tách ra, đi về phía mình, tay ngoắc ngoắc ra hiệu.
- Sao anh? - Mình đi tới gần.
- Tối nay rảnh không?
Tự nhiên hỏi câu này có ý gì đây? Dù vậy mình vẫn đáp:
- Cũng không bận lắm! Đi đâu hả?
- Ờ, đi uống với anh tí.
Mình rất muốn từ chối, vì không có nhiều tiền, hơn nữa đi làm cả ngày rồi, buổi tối mình thích ở nhà với chị hơn. Song, nghĩ lại ổng giúp mình mấy lần rồi, ơn vẫn chưa trả, bây giờ người ta chủ động rủ rê, miệng mồm nào mà từ chối cho được.
Thấy mình ngần ngừ, ổng nói:
- Yên tâm, anh không để mày trả tiền đâu, chưa lãnh lương mà!
Mịa, mình xấu bụng vậy à?
Mình xua tay:
- Em không có ý đó. Mấy giờ đi anh?
- Tầm tám giờ.
- Trễ quá vậy? Sao không tranh thủ đi sớm về sớm, mai còn đi làm nữa?
- Cái gì cũng có lý do của nó. Vậy đi! Nhà mày dưới thành phố đúng không?
Chờ mình gật đầu xác nhận, ổng tiếp:
- Chút anh gọi thông báo địa điểm, nhớ là phải tới, không tới anh giận mày à!
- Dạ, em biết rồi. Ủa, còn ai đi chung nữa không anh?
- Vài người, tới đó sẽ biết! - Ổng háy mắt.
Ngó theo bóng lưng ổng, mình thấy khó hiểu, chẳng biết cuộc gặp tối nay có mục đích gì?
Nghĩ mãi không thông, mình vứt chuyện này ra khỏi đầu, tối sẽ biết vậy. Tới giờ vào ca trưa rồi.
Mấy người trong tổ tò mò hỏi mình có chuyện gì, mình không muốn nói nhiều, đáp qua loa cho xong.
Tối đó về nhà ăn cơm xong, mình và chị ngồi trò chuyện trên phòng khách, kể cho chị nghe cuộc hẹn tối nay. Nghe nói là người giúp đỡ mình rủ đi, chị khuyên mình nên đi, đừng làm mất lòng ân nhân. Mình đương nhiên đồng ý rồi, chỉ là trong lòng từ trưa đến giờ cứ như có tảng đá đè nặng vậy, vẻ bí hiểm của ông Bảo khiến mình vừa tò mò vừa có chút lo lắng.
Gần đến tám giờ tối, điện thoại reo, anh Bảo nói qua tai nghe:
- Chuẩn bị xong chưa thằng em?
- Xong hết rồi. Giờ tới đâu đây anh? - Mình hỏi.
- Biết bar Century không?
Đương nhiên là mình biết, một thời tung hoành trong này, đây là bar lớn nhất, có tiếng nhất chỗ mình. Từ khi quen chị Diễm, mình không còn lui tới mấy chỗ này nữa, tự dưng cảm thấy không còn hứng thú. Hóa ra không phải ông Bảo rủ đi nhậu, mà là vào vũ trường nhảy nhót.
Mình ái ngại nói:
- Em biết, nhưng mà... không đổi chỗ khác được hả anh? Vô đó em thấy không tiện lắm!
- Không tiện con mẹ gì không biết. - Ổng gạt đi - Anh mày ngồi bàn số 4, tới nhanh đi!
Không để mình nói thêm, ổng cúp máy ngang.
Hết biết sao, mình quay qua chị:
- Ổng kêu đi bar, không phải quán nhậu như em tưởng.
Nãy giờ nghe mình nói chuyện điện thoại, chị cũng mơ hồ đoán được, cười nói:
- T đi đi! Lâu lâu vô đó cũng không sao mà, từ hồi quen chị tới giờ hình như T không đi nữa.
Có ai như chị không, dạy hư chồng.
- Ừ, để em ráng về sớm! Chị khóa cửa đừng ra ngoài nhen, chờ em về!
Mình chạy đi thay đồ, mang giày, vuốt gel các kiểu, không vào thì thôi, đã vào mấy chỗ này thì phải sành điệu một chút, tránh người ta cười. Ngoài ra, mình không biết anh Bảo rủ vào đó để làm gì, nhưng cũng nên gây chút ấn tượng tốt với ổng và mấy người bạn đi cùng.
Chuẩn bị xong cũng hơn tám giờ, mình hôn nhẹ lên trán chị tạm biệt, phóng xe đi.