Yêu Thầm Chị Họ

Chương 113: Chương 113: Chương 112




Mình dặn taxi chạy chậm, nhìn kĩ hai bên đường, nhất là khi ngang mấy khu công viên, xem thử có con bé trong đó không.

Sau một hồi lòng vòng tìm kiếm không thấy, tự trấn an có khi giờ này con bé đã tìm được cách về nhà rồi, mà sao mình vẫn chẳng thấy yên tâm chút nào. Mấy lần mình muốn bảo tài xế quay về, song cứ bị cắn rứt lương tâm, sợ bỏ mặc thế này chẳng may con bé xảy ra chuyện gì thì mình áy náy cả đời mất.

Mình có nghĩ đến chuyện gọi điện cho Mừng nhóc để xác nhận xem em gái nó đã về tới nhà chưa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chẳng biết làm thế nào để hỏi về vấn đề đó, tự dưng nghe mình hỏi thăm em gái, thế nào nó cũng nghi ngờ, chẳng may phát hiện ra sự việc tối nay hoặc nghĩ mình có ý đồ xấu với Trà My, có khi Mừng nhóc sẽ không cho mình đến nhà nữa.

Cách này không được, cách kia cũng chẳng xong, sau một hồi suy tính, mình kêu taxi chạy thẳng tới nhà Mừng nhóc. Cứ tới đó xem tình hình thế nào rồi tính, trong trường hợp xấu nhất có lẽ mình buộc phải kể lại mọi chuyện với Mừng nhóc để gia đình nó đi tìm con bé về, thà vậy còn hơn kéo dài tình trạng này, lỡ có chuyện gì thì mệt.

Tới hẻm, mình bảo taxi đợi bên ngoài, sợ chạy vào gây kinh động, tiếp đó cuốc bộ vào trong.

Người ở quê thường đi ngủ rất sớm, giờ này cũng đã mười một giờ đêm rồi, chẳng còn ai thức, cả xóm chìm trong sự tĩnh mịch nên không lo bị ai bắt gặp. Mình nhẹ nhàng đi tới khoảng sân nhà Mừng nhóc, lấp ló chỗ mấy gốc cây rậm rạp ngó vào nhà tìm hiểu. Bên trong nhà nó tắt đèn tối om, cửa khóa kín, chẳng nhìn ra được gì khiến mình không tài nào xác định được con bé đã về hay chưa.

Làm sao bây giờ đây?

Đêm khuya, đứng chỗ này vừa lạnh vừa bị muỗi chích, quả thật chẳng khác nào cực hình, xung quanh là bóng đêm mịt mùng, cũng lo lỡ bị ai phát hiện lại tưởng mình là ăn trộm thì toi. Ngần ngừ một hồi, mình quyết định lấy điện thoại gọi Mừng nhóc, giả vờ khi nãy đi ăn đêm tình cờ trông thấy con bé nào rất giống em gái nó nên điện thoại báo tin, mọi việc còn lại đành giao cho nó xử lý vậy.

Lục danh bạ tìm được số Mừng nhóc, mình đang tính gọi thì đột ngột nghe tiếng chân nhè nhẹ đi từ ngoài vào, ngó ra thấy một bóng người hình như là Trà My đang rón rén bước vô. Trời tối nhưng có ánh trăng lờ mờ, nhờ vậy mình có thể nhìn ra vóc dáng cao cao của con bé, hẳn là không sai được.

May quá, vậy là ổn rồi!

Mình không tính xuất hiện làm gì, càng cố nép sát vào mấy thân cây hơn, định bụng chờ Trà My vào nhà rồi sẽ yên tâm ra về, dè đâu bàn chân tự dưng đạp phải cái gáo dừa ẩm ướt trơn trượt, té ngã một cái uỵch, đúng lúc bóng đen đi ngang qua nghe được liền giật bắn, toan co chân chạy. Sợ con bé lớn tiếng tri hô có trộm thì bỏ mợ, mình đành thì thào lên tiếng:

- Là anh đây...

Vừa nói vừa đứng dậy lén lút xoa xoa đít, té cú này hơi bị thốn.

Bóng đen nọ quay ngoắt đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Mình từ sau thân cây dừa đi ra, tới gần thì đúng là Trà My thật, con bé đã thay đổi trang phục, vẫn là ăn diện nhưng kín đáo nữ tính hơn nhiều, khác xa với bộ váy áo hở hang trong bar.

Nhận ra mình, Trà My vừa mừng vừa sợ, dè dặt hỏi:

- Anh... làm gì ở đây vậy?

Ánh mắt con bé pha chút hoài nghi, bộ dạng mình lúc này chắc không khác thằng ăn trộm là bao, cũng thấy hơi ngại, bước tới gần nói:

- Anh không biết em đã về tới chưa nên lên đây xem thế nào.

Khoảng cách gần hơn, mình nhìn khá rõ diện mạo Trà My. Con bé tẩy trang hết rồi, trở lại đúng dung nhan mình thấy lúc sáng, xinh và non nớt, tuy nhiên một bên má vẫn còn hằn rõ năm dấu tay đỏ ửng. Nhìn thấy dấu hiệu này, mình mới tin con bé và cô gái với những vũ điệu bốc lửa trong bar kia đúng là một người.

Người nói vô tình, người nghe thì hữu ý, mắt con bé chớp nhẹ vài cái, có vẻ cảm động, giọng nghèn nghẹt:

- Em không sao đâu! Cảm ơn anh!

- Ừ, thôi anh về, khuya rồi.

Mình đi được vài bước, con bé cũng lặng thinh không nói thêm điều gì, chợt nhớ còn một chuyện, mình khựng lại nói:

- Biết là chuyện riêng của em... nhưng mà thằng đó không phải là người tốt, sau này tốt nhất em đừng nên giao du nữa!

Không chờ con bé phản ứng, mình đi nhanh ra đường, leo lên chiếc taxi vẫn chờ sẵn bên ngoài. Tối nay thật mệt mỏi, sáng mai lại phải đi làm sớm, nghĩ mà oải.

Ít phút sau, xe nhanh chóng trở lại khu vực trung tâm thành phố, đường vắng nên mình không mất nhiều thời gian, bỗng nhiên nghe tiếng nẹt pô ầm ĩ, ngó ra thấy một đoàn năm chiếc mô tô rú ga xẹt ngang qua, hình như là nhóm thằng Quang.

Không đen thế chứ? Khuya rồi mà bọn nó còn đảo tới đảo lui thế này, không lẽ là truy tìm mình?

Mình nói với tài xế:

- Chậm lại anh ơi, giữ khoảng cách với đám người phía trước!

- Hả? Sao vậy? - Tài xế giật mình hỏi lại.

- Không, em muốn tránh mặt thôi!

- À, ok.

Do cả bọn đều đội mũ full face, mình không nhìn rõ mặt nên cũng chẳng thể chắc chắn, bèn lần nữa gọi điện cho anh Bảo. Ổng vừa bắt máy, mình hỏi:

- Tụi kia về chưa anh? Anh vẫn còn trong bar hả?

Mình hỏi vậy vì vẫn nghe nhạc sàn xập xình rất lớn.

Ông Bảo hét vào điện thoại:

- Tụi nó về hồi nãy rồi. Ừ, anh vẫn còn trong bar. Sao vậy?

Mình nói mà mắt vẫn nhìn đoàn mô tô lượn lờ phía trước:

- Tụi nó đang chạy trước mặt em nên hỏi anh để xác nhận lại thôi.

- Cái gì? - Ổng giật mình - Anh tưởng mày về nhà nãy giờ rồi chứ, còn lang thang ngoài đó làm gì vậy?

- Có chút chuyện... - Mình cười gượng.

- Vậy giờ sao? Cần anh hỗ trợ không? Mày đang ở đâu?

- Chắc là không sao đâu. Em đoán tụi nó vẫn chưa nhìn thấy em, để em đánh vòng đường khác về vậy.

- Ờ, vậy cũng được, cẩn thận! Có gì cứ gọi anh tới!

- Dạ.

Tắt máy, mình bảo tài xế:

- Vòng ngược lại đi đường khác đi anh, vầy không ổn!

Có lẽ nãy giờ anh tài nghe mình nói chuyện điện thoại cũng lo, lập tức đồng ý, quay đầu xe chạy ngược trở về, sau đó rẽ vào con đường khác, xa hơn nhưng chắc chắn sẽ an toàn hơn.

Chạy được một đoạn khá xa, mình nhớ ra một chuyện quan trọng, xe mình vẫn còn để ở vũ trường. Ban đầu bị truy đuổi, mình tính hôm sau sẽ ghé lấy, tạm thời đi taxi đi làm, nhưng nghĩ lại làm vậy khá tốn kém, hơn nữa lúc này tụi thằng Quang đã rời khỏi chỗ đó, mình quay lại lấy xe hẳn là không sao. Bọn nó đâu có lý do gì để quay về nữa?

Không có xe rất bất tiện.

Tính toán một hồi, mình kêu tài xế chạy tới bar.

Ông này nãy giờ bị mình kêu chạy lòng vòng hình như bắt đầu thấy lo lắng, cứ chốc chốc lại ngó qua kính chiếu hậu nhìn mình thăm dò, sợ mình là dân trộm cướp muốn giết ổng cướp xe hay sao đó, rõ khổ. Mình lười nói chuyện nên cũng ngồi im ru, mặc kệ ổng đoán gì thì đoán, miễn mình không có thì thôi.

Tới bar Century, mình trả tiền taxi rồi rảo bước đi vào bãi giữ xe.

Khách ra về quá nửa rồi, trong bãi thưa thớt, mình mau chóng lấy được xe, nổ máy chạy ra ngoài. Thế nhưng vừa ra khỏi bãi, thình lình một thằng bặm trợn tay chân xăm trổ chạy tới chặn trước đầu xe, đây chính là người trong nhóm thằng Quang, hồi nãy trong bar có đụng mặt mình vẫn còn nhớ. Nó một tay cầm tuýp sắt chỉ thẳng vào mặt mình, một tay móc điện thoại ra gọi, thông báo:

- Nó quay lại lấy xe bị tao tóm được rồi nè, tụi mày về lẹ lên!

Thằng này to như con tịnh, chơi tay đôi chắc mình không kham nổi. Không ngờ bọn nó còn lưu lại chiêu này, cho người canh chừng phòng khi mình quay lại lấy xe.

Không chờ thằng này kịp tắt điện thoại, mình nghiến răng rồ ga tông thẳng vào nó luôn. Nó đang đứng ngay trước đầu xe mình, khoảng cách rất gần, không lo tông chết nó.

Rầm!

Chẳng ngờ mình dám hành động liều lĩnh như vậy, thằng to con liền bị húc ngã, mình bẻ lái lách sang bên rồi phóng thẳng, song vẫn nghe tiếng “rắc” vang lên, hình như bánh sau xe chèn trúng làm gãy chân nó rồi, tiếng gào rú thất thanh váng động cả bầu không khí tĩnh lặng về đêm, có cả tiếng bảo vệ hô hoán.

- Đáng đời mày!

Mình lẩm nhẩm chửi trong miệng, không thèm nhìn lại, lập tức vít ga lao nhanh đi.

Chắc chắn ngay khi nhận được tin tức, nhóm thằng Quang sẽ chạy tới đây ngay, dựa vào phương hướng bọn nó di chuyển khi nãy, mình bèn chọn hướng khác mà chạy, không đi quốc lộ, cứ nhằm đường hẻm rẽ vào cho lành.

Đường về nhà hôm nay xa thật, dù đã chắc chín chín phần trăm mình lủi vào hẻm thế này sẽ khó chạm mặt tụi nó, nhưng để chắc ăn hơn, mình vẫn chạy thật chậm nhằm kéo dài thời gian chờ bọn nó chạy qua đoạn này. Vậy nên khi mình về tới nhà cũng đã mười hai giờ đêm, may mắn là vẫn an toàn.

Trễ lắm rồi mà chị vẫn còn thức đợi mình. Vừa bước vào, trông bộ dạng mình, chị biết ngay đã xảy ra chuyện:

- Sao vậy T? Có chuyện gì hả?

- Ừ. - Mình cởi áo vứt lên bàn, ngồi phịch xuống ghế trong phòng khách, bao nhiêu căng thẳng thần kinh nãy giờ về tới đây mới được giải tỏa - Em gặp thằng Quang trong đó.

- Trời! Có đánh nhau không? - Chị thảng thốt.

Mình cười khổ:

- Có chứ sao tránh được. Tụi nó rượt em chạy cả cây số, may vẫn thoát được!

- Đâu để chị coi coi...

Vừa nói chị vừa xem xét khắp người mình, sau đó lại vạch tóc mình ra, nhìn kĩ vết thương hôm trước bị ba đánh mới lành vẫn còn đỏ đỏ, thở phào nói:

- Hên là không có việc gì, lỡ động trúng vết thương cũ là chết đó!

- Ừm, cũng còn may...

Nhớ lại sự việc khi nãy, mình vẫn còn sợ. Có một số người rất lạ, lúc đụng chuyện chẳng bao giờ biết sợ, nhất là khi nổi “máu chó” lên là bất chấp, nhưng khi xong xuôi rồi, tỉnh táo suy nghĩ lại thì thấy sợ. Mình thuộc dạng này, sợ nhất vẫn là bị thương nặng phải nằm đó để chị chăm sóc, gồng gánh hai miệng ăn và hầm bà lằng các thứ chi phí.

- Chị cứ thấy kì kì sao đó... - Chị cau mày.

- Chuyện gì kì?

- Thì chuyện T gặp ông Quang trong bar đó, đâu thể nào trùng hợp như vậy được. T không thấy vậy hả? - Trông thần sắc chị rất khó hiểu.

Chị nhắc mình mới để ý, đúng là chuyện này hơi đáng ngờ. Mình phỏng đoán:

- Có khi nào nó theo dõi em không?

Chị ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý:

- Có khi vậy thật, sau này T đi đứng nhớ phải cẩn thận. Lo quá đi!

Đưa ra kết luận như vậy rồi, mình vẫn cảm thấy chưa ổn thỏa, trong lòng luôn vướng mắc điều gì đó.

Nếu thật sự thằng Quang theo dõi mình, thì nó có thể ra tay với mình ở bất cứ đâu, chẳng cần phải chờ vào vũ trường cho rắc rối. Mặt khác, nó muốn đánh mình thì chỉ việc kéo đồng bọn đánh thôi, đâu cần bày vẽ ra chuyện mình trêu chọc Trà My, vu oan cho mình để làm gì? Cần một lý do chính đáng để tấn công mình à? Mình quá hiểu bản chất nó, cần gì phải có lý do chính đáng chứ?

Hình như thằng Quang đang có âm mưu gì đó rất kinh khủng, nhưng mình không thể chắc chắn, chỉ mơ mơ hồ hồ đoán bậy bạ vậy thôi. Hy vọng là mình nghĩ sai, vậy sẽ tốt hơn.

Mình hỏi:

- Chị đói không?

- Không đói lắm, T đói hả?

- Ừ, vận động nãy giờ, cơm tiêu hết rồi. - Cái bụng mình cứ kêu rồn rột suốt, công nhận chạy bộ cường độ cao luôn là cách tiêu hóa tốt nhất.

Chị bật cười:

- Tội chưa, mà cơm hồi tối mình ăn hết rồi. Hay là chị nấu mì gói cho T ăn hén?

- Ăn hoài ngán quá! - Mình xua tay, sau đó đề xuất - Đi ăn không? Sẵn mình dạo phố đêm một chút cho mát mẻ!

- Giờ hả? - Chị có vẻ hơi ngại, ngó đồng hồ đã quá mười hai giờ đêm, nhưng vẫn chìu mình - Để chị thay đồ.

Chờ một lát, chị trong phòng đi ra, mặc quần jean áo thun, gương mặt mộc không trang điểm gì cả, cũng chẳng thoa son, nhưng với mình, đây mới chính là phiên bản đẹp nhất của chị.

Rất khuya rồi, chẳng còn mấy người qua lại trên đường, chỉ có những nhân viên lao công đang quét dọn, mình đèo chị dạo lòng vòng phố đêm. Khu mình thuê cách khá xa trung tâm thành phố, không phải quá lo tụi kia tìm được tới đây, vì vậy yên tâm đi chơi.

Gió đêm mang theo từng làn hương hoa đồng nội thổi nhẹ, mơn man vờn trên mặt hai đứa. Chị choàng tay qua eo mình, thích thú bảo:

- Lâu lắm mình mới đi chơi đêm!

Đúng là rất lâu rồi, kể từ khi Uyên đi, hầu như mình và chị Diễm chỉ quanh quẩn trong nhà, hoặc ra ngoài chơi một tí rồi về, chẳng còn hứng đi khuya như trước nữa. Chậc, không được, tự dưng lại nghĩ đến ai đó làm gì nữa không biết. Mình lắc mạnh đầu, cố xua tan đi hình dáng cô gái đã lâu không gặp vừa hiện lên trong tâm trí, nghe chị hỏi:

- Sao vậy?

- À không có gì, nãy chạy nhiều nên em hơi nhức đầu...

- Cần uống thuốc không?

- Em chỉ cần thế này thôi là khỏe mà!

Mình đặt tay lên eo, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của chị, bóp nhè nhẹ.

Tiếng chị cười trong veo:

- Mình ăn gì đây? Khuya vầy hàng quán đóng cửa hết rồi còn đâu.

- Ăn hủ tiếu gõ đi, được không?

- T thích là được mà!

Hồi còn học ở Sài Gòn, mình rất hay ăn món này. Theo mình biết thì hủ tiếu gõ là đặc sản của miền ngoài du nhập vào thì phải, vì mình thấy phần lớn người bán đều nói giọng Trung hoặc Bắc. Mỗi lần đi chơi khuya về đói bụng, ghé vào xe hủ tiếu nhỏ bên đường ăn lần hai tô hủ tiếu khô thì không còn gì ngon bằng. Sợi hủ tiếu nhỏ, dai, bỏ vào chút mỡ, bò viên, hành hẹ, sau đó vắt ít chanh, thêm vài lát ớt, nước tương, giá trụng, tương ớt... vừa ăn vừa sì sụp húp chén nước dùng ngon ngọt nóng hổi. Chậc, mới nghĩ tới đã chảy nước miếng rồi, thèm quá là thèm.

Ở chỗ mình cũng có vài xe hủ tiếu gõ kiểu Sài Gòn thường đóng ngay mấy ngã tư, bán thâu đêm, ban ngày thì nghỉ. Dân đi chơi đêm, hoặc những người lao động trái giờ thường hay ghé vào đây ăn khuya, ngon bổ rẻ.

Mình không dám chạy quá xa, chẳng may đụng độ đám thằng Quang đang điên tiết, lại còn có chị đi cùng mình nữa thì toi, vậy nên sau khi dạo vài vòng nhỏ khu vực lân cận, mình ghé vào ngã tư gần đó. Mấy hôm trước vô tình nhìn thấy chỗ này có xe hủ tiếu dạo, gần nhà rất tiện, chỉ là không biết ngon hay không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.