Mỗi khi có rượu bia vào người, mình thường bị tắt tiếng, vậy nên lúc này khóc mà tiếng cứ khàn đi, nghe càng thêm bi thảm, vùi đầu vào người Uyên mà khóc.
Một đôi tay ấm áp nhẹ ôm lấy mình, cùng tiếng thì thầm:
- Khóc được cứ khóc hết đi, đừng giữ trong lòng nữa...
Mình lúc này hệt đứa trẻ con, khóc mãi chẳng nín, càng nghe dỗ dành lại càng khóc, chẳng còn biết xấu hổ.
Tay Uyên mơn man bên mặt đã tát mình khi nãy đến giờ vẫn còn rát, khẽ nói:
- Vì sao mà ra nông nỗi này chứ?! Cứ nghĩ hai người đang hạnh phúc lắm!
Khóc hồi lâu, mình ngẩng lên, nhận ra mặt hai đứa đang kề sát bên nhau, rất gần. Mắt Uyên đỏ hoe, long lanh ngấn nước, có lẽ xúc động vì thương hại mình. Bỗng dưng lúc này trong lòng mình dâng tràn cảm xúc, khao khát cháy bỏng được ngấu nghiến đôi môi mỹ miều trước mặt, hơi chồm tới.
Nhưng Uyên ngoảnh mặt tránh đi, dù không nói gì cũng làm mình ngượng ngùng bừng tỉnh. Mình sượng sùng buông Uyên ra, đồng thời lặng lẽ nhích về chỗ cũ.
Khá lâu, Uyên mới lên tiếng phá tan sự ngột ngạt trong xe:
- Đỡ chưa?
Mình gật đầu.
- Nín chưa?
Lại gật. Đã muốn quên mà còn nhắc, mình điên rồi, tự dưng khóc lóc, giờ nghĩ thấy nhục kinh khủng.
Mình vẫn còn chuếnh choáng lắm nhưng không quá say tới mức ngáo ngơ như hồi nãy, hình như nước mắt chảy ra mang theo không ít men.
Uyên lạnh nhạt nói:
- Tốt! Vậy đi!
- Đi đâu?
- Về.
- T chả có nơi nào để về.
Uyên đề máy xe, đánh vô lăng:
- Về với chị Diễm đi! Nói địa chỉ, Uyên đưa về.
Mình lắc đầu:
- Không về đó được nữa.
- Vì sao?
- Lúc nãy nói rồi, quên nhanh vậy? - Mình bực độp lại.
Uyên cười, mái tóc ngắn lắc nhẹ:
- Uyên không tin có lý do nào khiến T phải chia tay chị Diễm. Nghe vớ vẩn lắm! Trừ khi chị ấy ngoại tình...
- Đừng nói xàm, chị Diễm không phải loại con gái đó! - Mình lè nhè gạt đi.
- Ha ha, còn yêu quá mà, bênh ghê chưa kìa!
- Hừ!
- Ngoài lý do đó ra thì đâu còn lý do nào khác?
- Đừng đoán lung tung nữa...
- Tùy, bây giờ T có hai lựa chọn. Một là nói địa chỉ, Uyên đưa về; hai là nói ra nguyên nhân vì sao muốn chia tay chị Diễm, Uyên còn xét lại.
- Ba là gì?
- Không có ba.
Mình vò đầu bứt tóc, chẳng muốn nghĩ tới chuyện này mà Uyên cứ hạch hỏi mãi. Nhưng nếu có người nào đó đủ cho mình tin tưởng tâm sự, người đó chỉ có thể là Uyên thôi.
Đắn đo một hồi, cuối cùng mình đành kể lại mọi chuyện. Mình kể mà thậm chí còn cảm thấy không tin được, cứ như đang thuật lại câu chuyện của ai đó, thần trí mênh mang lây lất, đầu thì nhức từng cơn vì bia mỗi lúc một ngấm dần.
Nghe xong, Uyên đăm chiêu rất lâu, chẳng phản ứng bất ngờ hay tỏ ra khó tin như mình cứ tưởng. Cô nàng chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt:
- Đúng là chuyện đời khó đoán trước.
Sau đó hai đứa im ru. Uyên chăm chú lái xe, mình thì ngả thẳng ra ghế, lơ ngơ ngó bên đường, hạ kính xuống cho gió lùa vào mặt để tỉnh táo hơn nhưng vô ích.
Mình chẳng buồn hỏi Uyên xem đang chạy đi đâu, cũng không hỏi vì sao Uyên đột ngột xuất hiện ở đây, tâm trạng rất nặng nề, thậm chí cứ mãi ngớ ngẩn tự hỏi phải chăng mình đang nằm mơ nên mọi thứ cứ lộn xộn láo nháo hết cả lên như vầy. Cũng có khả năng đó lắm, nhưng kệ tất cả, nếu đây là mơ thì cứ để nó tự diễn biến, mình còn ước gì giấc mơ này mãi không kết thúc.
2 giờ sáng, trên đường hầu như chỉ có tụi mình. Giờ này mọi người đều đã say giấc, chỉ còn tiếng côn trùng hai bên đường kêu rả rích do Uyên chạy ra khỏi thành phố, đi về hướng thị trấn xa xôi.
Mình vẫn không thèm hỏi xem cô nàng đang đi đâu, chỉ cần không phải về nhà, Uyên chạy tới Mỹ cũng được, như vậy càng tốt, mình đang muốn biến khỏi nơi này thật nhanh.
Gió hiu hiu thổi, mình ngủ quên lúc nào không hay, đầu gục vào hông xe.
Cho tới khi xe đỗ xịch lại, mình mới giật mình thức giấc, nhận ra đang ở trước cửa một tòa khách sạn xa lạ:
- Đây là đâu?
Uyên hất hàm vào bảng hiệu, thản nhiên:
- Khách sạn Gia Lâm.
- Tới đây làm gì? - Mình bỗng nghĩ đến một chuyện chẳng biết là nên hay không nên, thấy hồi hộp kỳ lạ.
- Không phải T nói không muốn về nhà sao? Vô đây ngủ chứ làm gì?
- Ừ, vậy cũng được.
Nói rồi mình mở cửa xe bước xuống, mới liêu xiêu đi được vài bước, nghe tiếng xe de ra xa thì giật mình ngó lại, phát hiện chiếc ô tô trắng đang chuyển bánh ra ngoài chuẩn bị chạy đi. Mình loạng choạng chạy ngược trở lại, hối hả kêu lớn:
- Khoan đã...
Đầu còn quay mòng mòng nên chỉ chạy được vài bước mình té cái oạch, tay chân va xuống lớp đá mi trầy mấy đường rướm máu. Có lẽ nhìn kiếng chiếu hậu thấy, Uyên dừng xe lại nhưng vẫn giữ máy, cũng không thèm bước ra.
Mình khó khăn đứng dậy, lết xác tới gần cửa xe đã hạ kính, nhăn nhó:
- Uyên không vào hả?
Uyên ngó mình như ngó thằng điên:
- Uyên vào đó làm gì? Bệnh à?
Biết ngay, thế mà cứ tưởng bở, xỉn quá làm mình hỏng đầu rồi. Dù vậy vẫn nói:
- Vào ngủ với T.
- Nói xàm gì đó? - Mặt cô nàng chợt phủ lớp sương lạnh lẽo - Uyên thấy tội T nên mới ra, chạy một vòng cho tỉnh, còn đưa tới tận khách sạn để có chỗ ngủ qua đêm, T nghĩ đi đâu vậy?
- T không có ý đó. Uyên thuê phòng khác cũng được mà...
- Ở lại thì phải ở chung, còn thuê hai đứa hai phòng thì để làm gì đâu?
Nói xong, nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt mình, biết vừa khiến mình hiểu lầm, Uyên phẩy tay:
- Tóm lại là Uyên không muốn ở chung với T, mà thuê 2 phòng ở lại cũng chẳng để làm gì, hiểu không?
- Ừ, hiểu. Tại hôm nay không được vui, nằm ở chỗ lạ hoắc này một mình cũng buồn, nếu biết có Uyên ở phòng bên cạnh chắc sẽ đỡ hơn.
Nội tâm mình chùng xuống tận đáy, chán nản quay đi:
- Tối nay cảm ơn Uyên! Ngủ ngon!
Thất thểu đi được một đoạn, nghe tiếng xe chạy đi xa, mình lắc đầu, tâm trạng hụt hẫng trống rỗng, cảm tưởng như vừa đánh rơi một thứ gì đó rất giá trị. Giấc mơ này cũng thật là... đoản hậu, sao còn chưa tỉnh lại đi cho rồi.
Khách sạn không quá lớn nhưng phòng ốc cũng khang trang, nội thất vẫn còn rất mới, giá thuê 200 nghìn một đêm. Lên phòng rồi, thả người xuống nệm, mình vẫn chẳng hiểu tại sao bản thân lại xuất hiện trong căn phòng này để rồi sáng mai tốn 200 nghìn, số tiền không nhỏ với mình lúc này. Chuyện thật nhảm nhí!
Mình chả buồn thay quần áo, cũng không tắm táp rửa mặt, cứ nằm đó ngó lên nhìn cái trần nhà xoay mòng mòng, nghiêng ngả tới lui như sắp rớt xuống đầu vậy. Uống có hơn nửa két bia mà say quá mức quy định, không ngủ được thật khó chịu.
Phòng rộng, cái giường cũng rộng thênh thang, bỗng thấy lạnh lẽo ngập tận tâm hồn, trống trải quá. Chưa khi nào mình buồn và cô độc đến thế, người ta nói không sai chút nào, càng say càng buồn. Thầm ao ước có ai đó bên cạnh, chỉ cần nói chuyện thôi đã thấy ấm áp lắm rồi, không cần gì cả.
Thừ người thật lâu, mình vứt lòng tự trọng sang bên, mệt mỏi moi điện thoại sắp tuột pin tắt nguồn trong túi quần ra, chần chừ giây lát lại gọi Uyên.
- Chuyện gì nữa đây ông tướng? Sao không ngủ giùm cái? - Giọng Uyên chán chường, chắc tối nay bị mình gây phiền toái mệt phát điên lên rồi.
Yên tĩnh quá, mình hỏi:
- Về tới nhà rồi à?
- Ừ.
- Uyên quay lại đây được không?
- Để làm gì, hồi nãy Uyên đã nói rồi, không...
- Không phải ở hai phòng, T muốn ở cùng với Uyên đêm nay. - Mình ngắt lời.
Bên kia im vài giây, bật cười:
- T xỉn quá khùng rồi à? Chúng ta là gì của nhau mà yêu cầu Uyên làm chuyện đó? T có thấy nói vậy nghe vô duyên và bất lịch sự lắm không?
- Chỉ nói chuyện thôi, T chỉ muốn được nói chuyện với Uyên thôi! - Mình nói mà hai mắt nhắm lại - T Không ngủ được...
- Được rồi, nói chuyện chứ gì? Cứ nói qua điện thoại đi, Uyên nghe!
- Vầy xa cách lắm, không hết buồn nổi! - Mình chán nản bóp bóp trán.
Giọng Uyên dửng dưng:
- Sao nói chỉ cần nói chuyện thôi mà?
- T muốn nhìn thấy Uyên...
- Ok, cũng được, gọi video nhé!
Cạn lời, hết biết nói gì. Uyên bảo:
- Sao? Không nói Uyên cúp máy nhé, buồn ngủ lắm rồi!
- Uyên thật sự không muốn gặp T hả? Chỉ nằm cạnh nhau trò chuyện cho đỡ buồn thôi, T sẽ không đụng chạm hay làm gì bậy bạ hết.
- Không. Nói thật là hồi nãy gặp nhìn T chán quá, dơ dáy, hôi hám, chả khác gì ăn mày. Nằm gần T chắc Uyên nín thở khỏi ngủ!
- Ừm, vậy thôi.
Chưa khi nào mình thấy nhục như vậy, dù chẳng biết Uyên đùa hay cố tình nói để mình thôi nài ép, nhưng vẫn bị tổn thương. Nhưng trách ai được, ngay từ đầu Uyên đã bày tỏ thái độ dứt khoát rồi, do mình tự chuốc lấy thôi.
Mà nghĩ lại đúng là đề nghị của mình buồn cười thật, từ chối người ta để đến với chị Diễm, bây giờ xảy ra chuyện, Uyên chịu tới chia sẻ, lắng nghe mình tâm sự đã là rất tốt rồi, mình lại còn rủ rê cô nàng vào đây, dù chẳng có ý đồ xấu gì nhưng cũng thật điên hết nói nổi.
Đang tự cười bản thân, đột ngột có tiếng gõ cửa.
- Ai vậy?
Mình không thèm xuống mà nằm trên giường hỏi vọng ra, tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, mình mệt nhọc ngồi dậy, vừa đi tới vừa lầm bầm, thầm nghĩ nhân viên ở đây làm phiền khách giờ này thật quá thiếu chuyên nghiệp.
- Có chuyện...
Mở cửa, chữ “gì” còn chưa kịp bay ra khỏi miệng, mình im luôn, cứ thế há hốc mãi không ngậm lại.
Uyên đứng trước cửa, tay cầm túi xách, lườm mình:
- Mò gì lâu vậy?
- Ơ...
Thế rồi cô nàng lướt ngang qua mình đi vào trong phòng, để lại mùi hương thoang thoảng thật dễ chịu.
Mình bần thần đóng cửa rồi tựa luôn vào đó, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hai tay mình xoa mặt mấy cái thật mạnh, giấc mơ này tuy rất đỗi chân thực nhưng cũng quá mức ảo giác. Không phải Uyên đã về nhà rồi sao, thế còn Uyên này là ai nữa đây?
Mình nhìn chằm chằm cô gái kiêu kỳ đang ngồi trên giường, vẫn mặc chiếc váy đen sành điệu lúc nãy. Chẳng lẽ Uyên chưa hề về nhà như mình nghĩ, mà vẫn ở quanh đây sao?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào đây hở trời?
Mình chả hiểu quái gì, cười khổ:
- Tối nay Uyên cho T hai vố bất ngờ rồi đó!
- Sao hả? Không thích thì Uyên đi về!
Cô nàng vênh mặt lên, hơi ngả người xuống nệm, hai tay thoải mái chống về sau, đôi chân dài đong đưa khe khẽ khiến cho cái váy ngắn lộ ra một mảng đùi trắng nõn.
Mặt mình nóng rần, trước đó không hề có ý đồ gì, nhưng trông thấy Uyên thế này thì nhà sư cũng chẳng thể chịu thấu, âm thầm nuốt nước bọt đi tới:
- Ý T không phải vậy mà. Thôi bỏ đi, Uyên quay lại là được rồi!
- Ừm. Muốn nói gì mau nói đi!
Chuyện tâm sự cần phải có thời gian tỉ tê đẩy đưa tâm trạng, cô nàng cứ làm như hỏi cung, vừa vào đã kêu mình nói, biết gì mà nói. Mình gãi đầu ngồi xuống:
- Chờ chút đã, T...
- Thôi, trước khi nói thì vô tắm giùm Uyên cái, hôi không chịu nổi!
Uyên nhăn mặt làm mình cụt hứng nín luôn, gật gật như gà mắc dây thun, cầm cái khăn tắm lò dò chui vào nhà vệ sinh, không quên dặn dò:
- Đợi T, đừng về nhen!
- Tắm đi, nói nhiều quá!
Ngồi còn đỡ, cứ đứng lên là máu nóng chạy rần rật khắp người khiến mình choáng váng hết mặt mày, trước mặt Uyên mình tỏ vẻ còn tỉnh táo lắm, chỉ khi chui vào phòng tắm rồi mới phải đứng vịn vách một hồi, sau đó loay hoay xả nước nóng tắm cho giải bia.
Khách sạn này vậy mà lại có bồn tắm, nằm ngâm trong đó rất sảng khoái, nhất là vào thời điểm thần trí lâng lâng thế này, ngửa người ra mà hưởng thụ thật không còn gì tuyệt bằng. Ngâm một hồi phê quá mình suýt ngủ quên luôn, nghe Uyên gọi mới giật mình:
- Làm gì lâu vậy? Hay là trúng gió rồi?
Mình toan lên tiếng, chợt nhớ tối nay Uyên chơi mình hai vố, thế là im luôn, không ừ hử động đậy gì hết, vờ như xảy ra chuyện thật.
Kêu mấy lần không thấy hồi đáp, Uyên đập cửa ầm ầm:
- Nghe Uyên hỏi không? T sao rồi?
Mình lim dim nằm trong bồn tắm cười thầm, cho cô nàng chừa tật thích giỡn dai, để xem còn giỡn nổi nữa không.
Uyên vặn nắm cửa liên hồi nhưng tất nhiên là không mở được vì mình đã khóa trong rồi, nghĩ cũng chả hiểu mình khóa làm cái quái gì, sợ đang tắm bị Uyên xông vào tấn công sao? Vớ vẩn thật!
Chợt ướt giá như lúc nãy mình không bấm khóa trong, giờ cứ giả vờ ngủ quên để Uyên mở cửa xông vào trông thấy tình trạng này, chẳng biết nét mặt cô nàng sẽ thế nào? Chắc sẽ rất thú vị!
Tệ thật, bắt đầu nghĩ bậy bạ rồi.
Gọi mãi không được, mở cửa cũng không xong, Uyên lớn tiếng:
- T không mở, Uyên đạp cửa vào đó!
Chết, ai chứ bà cô này dám phá cửa lắm. Cửa này chỉ là loại cửa làm bằng gỗ ván ép không dày bao nhiêu, Uyên lại có võ nên khỏe mạnh hơn con gái bình thường nhiều, đạp banh cửa thì đền tiền chết. Nhất là sau đó phát hiện ra mình chả bị gì, cô nàng dám phát khùng lên lắm. Mà ai chứ Uyên một khi nổi gận lên thì cực kỳ đáng sợ, mình nếm qua không ít lần rồi.
Mình vội lên tiếng:
- Đừng, T đây!
Giọng Uyên vô cùng tức giận:
- Làm trò gì mà im ru nãy giờ vậy hả?
- Hơ... ngủ quên...
- Nhảm nhí thật! Gọi Uyên lên đây để ngồi chờ T vào trong đó ngủ sao? Vậy cứ ngủ thoải mái đi, Uyên về trước.
Nổi giận thật rồi, Uyên đùng đùng bỏ đi, tiếng mở rồi đóng cửa phòng kêu cái rầm rất lớn.
Mình vội vã bật dậy, chẳng kịp lau khô mình mẩy còn ướt nhẹp, khẩn trương quấn cái khăn tắm to đùng ngang người rồi lạch bạch đuổi theo ra tận hành lang, gọi lớn:
- Uyên!
Uyên đứng lại, quay đầu thấy bộ dạng của mình thì trố mắt ra, vẻ cau có từ từ tan biến:
- Tính khoe hàng cho mọi người cùng xem hả? Vô đi ông tướng!
Mình chợt nhớ hoảng hồn ngó quanh, cũng may khuya rồi chả có ai ngoài này, liếm môi:
- Đừng đi!
- Thay đồ đàng hoàng đi đã, ăn mặc vậy ai dám vào?
- Uyên cứ quay vào đi, T thay đồ trong phòng tắm.
Đợi Uyên bực bội đi ngược trở lại, mình mới yên tâm chui vào phòng tắm thay đồ. Giờ mới nhớ ra mình đâu có đồ sạch để thay, bộ đồ cũ thì đã bám đầy đủ thứ mùi bị Uyên chê, thật chả biết sao. Không lẽ ở truồng hoặc quấn khăn?
Mình nói vọng ra:
- Uyên ơi...
- Gì nữa?
May quá, cô nàng trở vào rồi, cứ lo lại bỏ đi mất. Mình nói:
- T không có đồ thay.
- T phiền thật đó! - Uyên bực dọc - Giờ này đâu còn shop nào mở cửa mà mua đồ.
- Vậy sao đây? Hay là mặc lại đồ cũ?
- Thôi đi, hôi hám lắm ai mà chịu nổi!
- Vậy chỉ còn nước quấn khăn tắm chứ đâu còn cách nào...
- Thế thôi, Uyên về. Tự dưng ở chung phòng cả đêm, lại còn không mặc quần áo, T muốn bày trò gì đây?
Sợ Uyên đi mất, mình mở cửa phòng tắm ngật ngưỡng nhào ra, tay giữ chặt cái khăn quấn quanh người làm Uyên hết hồn. Cô nàng liền quay mặt đi nơi khác, gắt:
- Biến thái!
Đúng là có khổ mà không thể nói thành lời mà, mình cũng ngại chứ đâu phải không biết ngại. Ngó thấy cái chăn lớn trên giường, mình mừng rỡ chụp lấy, trùm kín mít khắp cơ thể chỉ ló mỗi cái đầu ra, xong mới nói:
- Nè, vầy được chưa bà hai? Thiệt khổ!
Uyên từ từ quay mặt lại, hai mắt mở to vẻ không thể tin nổi, tiếp đó môi nở nụ cười tủm tỉm.
Mình hơi quê, chỉ còn biết ngồi đó gãi gãi đầu chữa ngượng.