Tự nhiên Uyên nhắc tới vấn đề này, mình trầm ngâm giây lát mới nói:
- Chắc là ba T sẽ không dám nói dối chuyện này đâu, hậu quả rất lớn mà...
- Uyên không nói là ba T gạt T, nhưng trên đời này không thiếu chuyện xét nghiệm DNA sai lầm, biết đâu chỗ đó làm không chính xác thì sao? Cũng không loại trừ khả năng gia đình T bàn nhau làm giả kết quả để tách T và chị Diễm ra, khả năng này đúng là rất thấp nhưng không phải không có. Lòng người khó đoán, đâu phải lúc nào ba T cũng đủ tỉnh táo để tính toán cặn kẽ rồi mới làm, đâu phải lúc nào cũng hành động logic?
Uyên phân tích nghe cũng có lý, những lời này đem đến cho mình tia hy vọng dù là nhỏ nhoi, nhưng vẫn còn hơn không có điều gì để mong chờ. Mình nói:
- Vậy giờ sao? Ý Uyên là làm xét nghiệm lại à?
- Phải xét nghiệm lại, hơn nữa còn phải tìm tới trung tâm lớn nhất, có uy tín nhất, đảm bảo tính chính xác tối đa. Phải tự mình xét nghiệm thì mới yên tâm được, về sau có gì cũng không hối hận!
Mình gật đầu đồng ý, tuy vậy còn chút băn khoăn:
- Nhưng làm sao lấy được mẫu tóc hay móng tay gì từ ba T đây?
- Dốt quá! Thường ngày ranh ma lắm mà, giờ đụng chuyện lú ra hả? - Uyên không đáp, ngược lại còn trề môi chê bai.
Mình cười ngượng:
- Lén lấy hay sao? Mà T đâu về nhà được mà lấy?
Kiểu nhường nhịn của mình chắc đã đánh động lòng trắc ẩn trong Uyên, cô nàng không cà khịa nữa, bình thản bảo:
- Theo Uyên thì T cứ trực tiếp gọi điện cho ba xin mẫu để xét nghiệm. Nếu ba T từ chối, nghĩa là ông ấy đang gạt T, vậy cũng không cần phải xét nghiệm làm gì nữa. Ngược lại, ba T mà vui vẻ đồng ý cho T lấy mẫu thì mới đáng lo, khi đó chỉ còn biết trông đợi do bên trung tâm xét nghiệm kia làm ẩu thôi.
Công nhận Uyên đầu óc thật, vậy mà mình không nghĩ ra, có lẽ một phần do mình đang rối bời.
Được dịp, cô nàng vênh mặt lên:
- Hiểu chưa, người gì mà... ngu!
Uyên mắng mà mình không thấy bực chút nào, trái lại còn vui sướng vô cùng, hy vọng vừa được thắp lên dù là mỏng manh, chợt thấy Uyên thật đáng yêu, gương mặt trắng mịn cứ nghênh nghênh, nhìn chỉ muốn cắn vào đó mấy phát mới hả.
Chết rồi!
Bỗng nhớ tới chuyện tối qua, mình thấy lạnh người. Cái chuyện XYZ đó... mình làm bừa trong lúc quẫn bách, trong tâm thế chẳng còn gì để mất, khi cứ tưởng mình và chị chắc chắn không thể nối lại.
Nếu bây giờ kiểm tra DNA xong, phát hiện ra chị thực sự không cùng huyết thống với ba mình, vậy...
Chẳng dám nghĩ tới hậu quả nữa rồi...
Mình sẽ nói chuyện này với chị như thế nào đây?
Làm sao mình có thể nói cho chị biết mình đã ngủ với Uyên? Chắc chắn chị sẽ không tha thứ cho mình, dù rằng mình tuyệt vọng mới làm vậy, nhưng không thể đổ lỗi cho say xỉn hoặc do hoàn cảnh đưa đẩy được, sai lầm là sai lầm.
Mình lặng người ngó Uyên, cô nàng đã tính trước một bước, thế nên chưa gì đã bắt mình hứa phải quên đi mọi chuyện.
Quả nhiên, trông vẻ thất thần của mình, Uyên dễ dàng đoán ra ngay. Cô nàng nhoẻn miệng cười:
- Sao? Hối hận rồi hả?
Uyên cười rất tươi, nhưng sao vẫn thấy có gì đó chua chát cố che đậy. Cái cảm giác ngủ với một thằng, tình nguyện trao cho nó tất cả, sáng ra nó bảo nó thấy hối hận, thật chả biết trong lòng cô gái ấy cảm thấy khó chịu tới mức nào.
Mình lắc đầu, đáp rất thật lòng:
- T không hối hận vì thân mật với Uyên, chỉ hối hận vì đã làm chuyện có lỗi với chị thôi.
Cô nàng thu nụ cười lại:
- T cũng đừng mừng vội, nên nhớ khả năng kết quả xét nghiệm cũ có sai sót là rất thấp.
- Biết chứ, nhưng còn nước còn tát! T chỉ không hiểu một điều...
- Gì?
- Uyên có thể không nói ra mà, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn cho Uyên sao?
- Tốt nỗi gì chứ? Nhân cơ hội hai người chia tay mà nhào vào giành lấy à? - Uyên bật cười thành tiếng - Uyên sống có tâm lắm, cũng chả muốn làm gì sai trái để phải cắn rứt về sau. Nếu không phải đêm qua T cứ bù lu bù loa làm Uyên bấn loạn không nghĩ được gì thì...
- Thì sao? Sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải không?
- Ừ.
- Hối hận hả? - Tới lượt mình hỏi lại Uyên câu này.
- Ừ. - Khác với mình, cô nàng thản nhiên thừa nhận, nói thêm - Sau này chắc Uyên không dám gặp chị Diễm nữa, kể cả chị có phải chị ruột của T hay không cũng vậy.
Mình khẽ gật đầu, nhăn mặt nhíu mày một hồi mới nói:
- Xin lỗi! Tại T hết...
Uyên ngắt lời:
- Đừng rên rỉ giống đàn bà vậy! T không có lỗi gì hết, nếu Uyên không đồng ý, T làm được sao? Thôi bỏ đi đừng nhắc tới nữa, T gọi điện cho bác trai hỏi thử xem!
Mình cũng chẳng muốn bàn mãi chuyện không hay này, bèn đi lại góc phòng rút điện thoại khỏi dây sạc, gọi cho ba, tâm trạng vô cùng hồi hộp.
Vừa bắt máy lên, ba đã hỏi mình:
- Con vẫn ổn chứ?
- Dạ, con ổn. Có việc này con muốn nhờ ba... - Mình không lòng vòng mà nói thẳng vào vấn đề.
- Việc gì?
- Con muốn xin ba vài sợi tóc được không?
- Để làm gì? À, con tính đem thử DNA hả? - Ba cười buồn trong máy - Không tin ba sao?
- Không phải con không tin, con chỉ muốn chắc chắn hơn thôi. Có khi chỗ đó xét nghiệm nhầm lẫn...
- Không nhầm được đâu, trung tâm lớn ở Sài Gòn mà.
Rồi thấy mình im lặng, ba tặc lưỡi không cản nữa:
- Tùy con. Chiều ghé nhà ba đưa cho, nhớ đừng để mẹ con biết!
Mình đã rất hy vọng vào phản ứng quyết liệt từ ba, nên lúc đầu khi thấy ba cứ khẳng định kết quả kiểm tra lần trước là chính xác, mình nghe mà mừng thầm, còn tưởng ba lừa mình nên bây giờ tìm lý do thoái thác, nào ngờ rốt cuộc ba lại dễ dàng đồng ý đưa mẫu tóc. Mọi thứ mới đó còn đầy màu sắc mà bây giờ đã trở về tông màu xám xịt, lòng mình chùng xuống, chán nản nói:
- Con không vào nhà đâu, tới đầu hẻm con gọi rồi ba đem ra giùm con nhen!
- Ừ, vậy cũng được. Khoan tắt máy...
- Dạ?
- Tối qua ba quên dặn con, tốt nhất đừng kể chuyện này cho Diễm biết. Còn nếu như con không giấu được, thì hãy nói với nó có gì cứ tìm ba, ba sẽ giải đáp mọi gút mắc cho nó rõ, chứ đừng làm ầm ĩ lên sẽ không tốt...
- Dạ, chuyện này con biết mà ba. Ba yên tâm đi, con biết gì nên, gì không nên làm!
- Ừ, chiều ba chờ con.
Mình vừa tắt máy, Uyên hỏi ngay:
- Bác ấy đồng ý hả?
- Ừ. - Mình vứt điện thoại, buồn chán lăn ra giường - Có cảm giác như ba T không nói dối đâu.
- Thì từ đầu Uyên đã nói rồi mà, khả năng đó rất thấp nên T đừng hy vọng nhiều rồi thất vọng, mất công bị sốc tập hai nữa.
Nói tới đây, Uyên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt mình rồi nhếch môi cười nhạt:
- Lần sau... không chắc Uyên sẽ ở bên cạnh T.
Nội tâm đang chán nản, nghe câu này càng khiến mình buồn hơn, cảm thấy bất lực với tất cả:
- Đêm qua nếu không có Uyên, T...
- Đừng nhắc tới hai chữ “đêm qua” nữa, Uyên đã kêu T quên đi rồi mà? Nó làm Uyên thấy rất khó chịu!
Uyên đột ngột đứng lên:
- Sắp tới giờ Uyên đi làm rồi, T cũng về với chị Diễm đi!
Nghĩ tới cảnh đối diện với chị mà tâm trạng mình hoảng hốt, chưa khi nào sợ gặp chị như lúc này, nhưng mình phải về thì mới lẻn lấy được tóc chị mà đem đi xét nghiệm DNA. Nhớ tới việc này, mình rầu rĩ:
- T bận đi làm nữa, không biết làm sao thu xếp lên Sài Gòn xét nghiệm được đây? Hôm nay đã nghỉ một ngày rồi, mốt nghỉ nữa có khi bị đuổi.
- T làm gì? - Uyên ngạc nhiên.
- Làm... Thôi, không nói được.
Uyên nhướn mắt vẻ châm chọc:
- Quên mất, T có tiền không mà đòi xét nghiệm?
Mình sửng sốt, Uyên nhắc mới nhớ tới vấn đề quan trọng nhất, đúng là mình chả còn mấy xu:
- Bao nhiêu mới đủ?
- Để xem đã... - Uyên lướt mạng rồi thông báo - Muốn có kết quả nhanh thì tầm chín, mười triệu, chậm hơn cũng tầm năm triệu là rẻ nhất, phải chờ một tuần.
- Đắt vậy hả?
Chưa bao giờ tiền bạc là một thứ xa xỉ với mình như lúc này.
Nhìn bản mặt đưa đám của mình, Uyên cũng thừa hiểu, buồn bực xua tay:
- Thôi, đừng nhăn nhó than thở nữa! T lo lấy mẫu tóc đi, xong rồi đưa Uyên lo! Chắc kiếp trước Uyên mắc nợ T...
- Vậy sao được.
Mình gãi đầu gãi tai, ngoài miệng nói một câu cho đỡ ngại ngùng.
- Giỏi nhất là giả bộ! - Uyên bĩu môi.
Mình cười gượng:
- Vậy... lấy tóc xong, T điện cho Uyên hả?
- Ừ. Cẩn thận đừng để chị Diễm biết! Còn nữa, từ đây cho tới hôm có kết quả sáng tỏ mọi chuyện, T nhớ đừng hành động gì làm cho chị Diễm phải buồn hay nghi ngờ. Chị ấy khổ vì T lắm rồi...
Giọng Uyên hơi nghẹn lại, nhanh chóng quay mặt đi nơi khác, bỗng cười lên mấy tiếng như tự giễu cợt bản thân:
- Thật là... Uyên cũng vừa góp phần làm chị ấy khổ thêm, có tư cách gì để nói vậy chứ...
Mình yên tĩnh nhìn đôi vai Uyên khẽ run lên, thấy luôn cả động tác lén lút lấy khăn giấy chùi chùi mắt của cô nàng. Sau đêm qua, hình như Uyên luôn tự trách bản thân.
Mình rất muốn lên tiếng an ủi Uyên, song nghĩ lại chính mình cũng chả ra sao, chỉ vì một phút thiếu kiềm chế mà gây ra lỗi lầm với cả hai cô gái, còn có thể nói được gì.
Nhìn ra ngoài trời, nắng lên rồi, chỉ riêng trong căn phòng này không gian u ám đến lạ.
Uyên không khóc nhiều, chỉ là chút cảm xúc bộc phát. Lát sau cô nàng bình thản đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh, cặp mắt đẹp ráo hoảnh, nếu không chứng kiến nãy giờ có lẽ mình cũng chẳng biết cô nàng vừa mới khóc.
Mình giành thanh toán tiền phòng, Uyên không ngăn cản. Sau đó hai đứa lên xe đi tới quán ăn tối qua mình gửi xe lại.
Suốt đoạn đường khá xa, bọn mình không nói với nhau được mấy câu. Mình có hỏi Uyên lý do vì sao lên đây, và đang làm gì, nhưng Uyên không đáp, mình cũng ngại hỏi nữa.
Tới nơi, Uyên nhắc:
- Nhớ những gì Uyên dặn đó!
- Ừm, nhớ mà!
Mình vừa mở cửa xe bước xuống, Uyên gọi giật:
- Khoan...
- Gì nữa?
Uyên mở túi xách, lấy ra một xấp giấy năm trăm nghìn khoảng mấy chục tờ đưa mình. Mình không vội lấy mà nghi hoặc hỏi:
- Tiền gì vậy?
- Cầm lấy mà lo cho chị Diễm! - Cô nàng đáp gọn, mặt không biểu cảm gì.
Đúng là mình đang rất cần tiền, nhưng mình vẫn còn có thể lo cho chị được, vì vậy thẳng thừng từ chối:
- Uyên cất đi, T không muốn mắc nợ nữa! T tự lo cho chị Diễm được!
Nào ngờ Uyên nhếch môi:
- T nợ Uyên nhiều lắm rồi, cả đời này cũng không thể trả hết, còn lo ngại vớ vẩn gì nữa chứ? Uyên muốn T bảo đảm một cuộc sống thật đầy đủ cho chị Diễm!
Cô nàng rướn người tới, nhét tiền vào túi mình, sau đó mau chóng lái xe đi mất dạng, bỏ lại mình thẫn thờ đứng ngó theo một lúc lâu.
Mình cũng không xem lại Uyên đưa bao nhiêu, đi vào quán ăn lấy xe chạy về, trong lòng thầm ước đường về nhà hôm nay thật dài, thật xa, chạy mãi không tới càng tốt.
Nhưng có xa mấy rồi cũng phải tới.
Từ xa, vừa nhìn thấy cái cổng sắt nhỏ màu trăng trắng, tim mình đã đập liên hồi, cảm giác cứ như kẻ trộm sắp đối mặt với chủ nhà, chuẩn bị lên phường trình bày vậy.
Không được rồi!
Mình dừng xe cách nhà một quãng, chờ tới khi mọi cảm xúc tạm lắng xuống, thấy ổn hơn mới vào nhà.
Dừng xe trước cổng chưa được mấy giây, chị đã từ trong nhà vui vẻ chạy ra mở khóa, tíu tít hỏi han:
- T về trễ quá, chị gọi nãy giờ mà không được. Bà nội khỏe rồi hả?
- Nãy giờ em bận quá không nghe máy. Nội khỏe rồi, chị ăn cơm chưa?
Mình vội vã dắt xe vào trong khi chị còn loay hoay khóa cửa, để tránh chị phát hiện nét bối rối đang hiện rõ trên mặt mình.
- Chị vừa mới ăn xong thôi hà, ráng chờ T mà thấy gần hai giờ trưa rồi, nghĩ chắc chiều tối T mới về.
Chị theo chân mình đi vào phòng khách, ríu rít cười nói thật vô tư. Chị sẽ không bao giờ ngờ được toàn bộ những gì đã diễn ra với mình chỉ trong tối hôm qua, thậm chí chính mình trải qua mà đến giờ này nhớ lại vẫn cứ thấy mơ hồ không thật chút nào. Nếu như đó chỉ là một giấc mơ thì hay biết bao nhiêu...
Mình không dám nhìn thẳng vào chị, gương mặt xinh xắn trong trẻo ấy lúc này cứ như là một tấm gương sáng, soi tỏ toàn bộ những suy nghĩ thầm kín, những tội lỗi đang giấu diếm trong đầu mình.
Chị vẫn không để ý tới thái độ hơi kỳ lạ của mình, cứ thoải mái cười nói, tâm sự đủ chuyện. Chỉ xa nhau một đêm mà dường như chị có rất nhiều thứ muốn chia sẻ cùng mình, nhất là chuyện tối qua ngủ một mình trong căn nhà này đã làm chị sợ tới mức phát khóc, cả đêm cứ chập chờn không thể nào chợp mắt được.
Từ lúc về, mình vờ như mệt mỏi thiếu ngủ cứ ngả đầu lên ghế, thậm chí không dám mở mắt ra vì sợ cô gái nhạy cảm như chị sẽ phát hiện sự khác thường. Lúc này càng nghe càng không chịu nổi nữa, trong khi tối qua chị sợ hãi thì mình lại đang vồ vập ôm ấp Uyên.
Mình ôm chầm lấy chị, kéo mặt chị sát vào ngực mình.
Chị bị bất ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn tựa vào người mình, chỉ cười nói:
- T... lạ quá à!
Mình vuốt nhẹ tóc chị, như người mất hồn cứ lẩm bẩm:
- Em xin lỗi, xin lỗi...
- T có lỗi gì đâu, phải trông chừng bà nội cả đêm mà! - Chị hạnh phúc thỏ thẻ - Nói vậy chứ gần sáng chị mệt quá cũng ngủ được...