Ra ngoài mua mấy liều thuốc cảm và một bọc cháo thịt bằm, về nhà mình đổ cháo ra tô đút cho chị ăn để còn uống thuốc. Chị mệt mỏi lắc đầu:
- Chị mệt lắm, ăn không nổi đâu...
- Ráng đi! Phải có gì trong bụng mới uống thuốc được chứ?
Mình ép hoài chị mới gượng nuốt được chừng chục muỗng, sau đó uống thuốc.
Chị nằm trên giường li bì, mình không dám ngồi trên đó, sợ nhúc nhích đánh thức chị nên kéo cái ghế nhỏ ngồi sát bên cạnh. Nhìn gương mặt chị xanh xao, hai mắt nhắm nghiền mà cảm thấy xót xa vô cùng. Tình hình này ngày mai mình lại không đi làm được rồi, thật chả biết sao vì cứ sợ bị đuổi việc. Dù sao vẫn chưa biết kết quả xét nghiệm DNA thế nào, lỡ như mình và chị không cùng huyết thống thì mình vẫn rất cần công việc này, không thể để bị đuổi được.
Rốt cuộc mình lại phải gọi điện cho anh Bảo lần nữa.
- Có chuyện gì mà gọi giờ này vậy thằng em? Chưa hết bệnh muốn nghỉ nữa hả? - Ổng hỏi.
- Dạ. Em cũng đỡ rồi, nhưng mà bạn gái em lại dính bệnh mới chết. Chắc mai em xin nghỉ thêm bữa nữa quá...
Hơi trầm ngâm một chút, ổng tặc lưỡi:
- Chậc, nghỉ liên tiếp vậy phiền lắm! Mà thôi để anh ráng nói giúp mày, nhớ là chỉ ngày mai nữa thôi nhé, còn nghỉ nữa không được đâu.
- Dạ, được vậy tốt quá rồi. Cảm ơn anh!
- Ráng chăm người yêu đi! Anh thông cảm cho mày lắm, tiếc là anh không phải giám đốc, không thì cho mày nghỉ tẹt ga. - Ổng cười tếu táo.
- Dạ, ha ha...
Đang rầu thúi ruột mình cũng ráng cười vài tiếng xã giao, chưa gì đã nhờ vả anh Bảo nhiều quá, mình cũng ngại nhưng biết sao được. Cuộc đời mình chưa bao giờ trải qua nhiều sóng gió và khó khăn như lúc này, nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Đêm dài, trong căn phòng nhỏ tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở đều thật khẽ của chị.
Mình không dám bỏ chị một mình nên cứ ngồi đó trông chừng, nhìn chị mãi thôi, cố mà nhìn chị thật lâu, thật kĩ để ghi thật sâu từng đường nét, lỡ sau này dù không còn nhìn thấy nhau nữa, mình vẫn nhớ được cô gái đã từng yêu thương. Có thể đây là thời gian ít ỏi sau cuối mình được ở gần chị rồi, ngày mai khi có kết quả...
Không được. Dù kết quả xét nghiệm có thế nào, mình cũng không thể bỏ chị trong tình trạng này được. Dẫu cho chị đúng là chị ruột của mình, mình vẫn phải nán lại vài hôm để chăm sóc, chờ chị ổn đã.
Dường như ông trời cố tình khiến chị bệnh đúng ngay thời điểm này, để mình không thể buông chị ra vậy. Liệu phải thế không?
Đêm nay thật dài, dài nhất trong đời mình từng trải qua, và cũng buồn nhất.
Chị vẫn cứ li bì không tỉnh, mình cũng chẳng dám ngủ, chốc chốc lại sờ trán chị thăm chừng, thấy nóng thì vắt khăn ấm đắp lên trán chị. Nhiều khi chị thở nhẹ quá, mình phải rón rén kiểm tra thử xem chị còn thở không, cứ sợ xảy ra chuyện không hay.
Tới gần sáng không mở mắt nổi nữa, mình gục xuống giường ngủ quên lúc nào chẳng hay.
- T... T ơi...
- Hả? Có chuyện gì?
Đang ngủ ngon bỗng dưng bị đánh thức, mình hoảng hồn ngẩng đầu lên, cứ tưởng chị bị gì.
Chị nằm nghiêng nhìn mình trìu mến, dịu giọng:
- T lên giường nằm đi, sao ngồi đó ngủ vậy?
- Thôi, không được. - Mình giật mình từ chối ngay, rồi chợt nhận ra thái độ vậy dễ làm chị nghi ngờ, bèn nói - Em phải thức canh chừng, nãy giờ ngủ quên thôi. Chị ngủ đi!
Thấy mình từ chối quyết liệt, chị có vẻ kinh ngạc, sau đó nghe mình giải thích thì nét mặt giãn ra:
- Chị đỡ rồi, T không phải coi nữa đâu. Lên ngủ với chị đi...
Bình thường mà chị kêu thế này mình mừng còn hơn bắt được vàng, nhưng bây giờ nghe lại thấy rất khó chịu. Không phải lúc này, mà từ khuya khi ngồi nhìn chị ngủ, mình đã rất muốn được lên giường nằm cạnh chị rồi, muốn được ôm chị để truyền thêm sức mạnh giúp chị mau khỏi bệnh, và để cảm nhận hơi ấm thân thuộc từ cơ thể chị, nhưng rồi sau giây phút xao động cảm xúc, mình cũng dằn được mong muốn sai trái đó. Trước khi làm rõ mối quan hệ giữa bọn mình, tuyệt đối mình sẽ không đụng chạm vào chị thêm nữa, thế nên lúc này chị kêu như thế đã vô tình khơi lại sự mâu thuẫn giằng xé trong lòng mình đêm giờ.
Mình cương quyết nói:
- Không được.
- Nay T lạ lắm... - Giọng chị buồn buồn, vương chút nặng nề.
- Lạ gì đâu. Em vẫn bình thường mà.
- T xa cách hơn mọi ngày. Giống như... giống như T hết thương chị vậy...
Mình sững người, ấp úng:
- Tại chị mệt rồi nghĩ lung tung, làm gì có chuyện đó chứ!
- Chị không nghĩ lung tung. Chị cảm nhận được mà! T về nghỉ đi, chị khỏe rồi!
Chị buồn bã trở mình quay mặt vào trong, cái chăn kéo lên trùm kín đầu, giận mình rồi.
Mình hết biết nói sao, cũng không biết làm thế nào cho phải. Mình không thể bỏ đi, cũng không đành lòng ngồi trơ mắt nhìn chị buồn, nhất là trong lúc chị đang bệnh thế này mà tâm trạng không tốt e là sẽ lâu khỏi lắm. Nhưng lên đó ngủ với chị thì...
Đắn đo một hồi, mình nhẹ nhàng leo lên giường nằm cạnh chị. Cùng lắm thì ôm chị ngủ vậy, cũng chả sao, chị em ruột thân thiết vẫn có thể ôm nhau mà, huống chi mình và chị đã vượt quá giới hạn đó từ rất lâu rồi, bây giờ ôm nhau một chút chẳng phải việc gì lớn. Miễn là mình cứng lòng, chỉ ôm và ôm chị thôi, tuyệt đối không được để những đụng chạm làm lu mờ thần trí mà đi quá giới hạn cho phép.
Chị đã nhận ra mình chịu lên nằm rồi, chỉ là vẫn yên lặng trong cái chăn trùm kín. Lại đắn đo thêm một lúc, mình nằm nghiêng qua vòng tay ôm chị, khẽ nói:
- Ngủ hén!
Như chỉ chờ có vậy, chiếc chăn nhè nhẹ mở ra, thân thể mềm mại bên trong lao vào lòng mình rồi rúc chặt trong đó, thì thầm:
- Chỉ có vầy chị mới mau hết bệnh thôi!
Mình âm thầm cười khổ:
- Ngủ đi cô nương, nhõng nhẽo quá!
- Chị bệnh mà...
- Ừm.
Mình cúi hôn tóc chị, chợt nhớ ra không nên làm thế liền dừng lại, cố nhắm mắt và quên đi những xúc cảm trong lòng mà ngủ.
...
Sáng ra, tỉnh dậy mình phát hiện vẫn còn ôm chị cứng ngắt, có điều chị xoay lưng về phía mình, và tay mình thì... đang đặt hờ ở một bên ngực chị. Mình cảm nhận được rất rõ sự mềm mại và đàn hồi, chị không mặc áo ngực.
Ai là đàn ông cũng biết buổi sáng thức dậy là thời điểm sung mãn nhất và hứng thú với chuyện nam nữ nhất, hầu như cái thứ của nợ đó luôn trong tình trạng “12 giờ“. Hiện tại mình đang trong tình trạng như vậy, thậm chí tay còn đang chạm vào ngực chị nữa, càng thêm kích thích sự ham muốn của cơ thể, chỉ muốn siết chặt lấy chị mãi không rời. Thế nhưng một phần lý trí liên tục ra lệnh mình phải dừng lại, không được làm bậy, vậy nên mình lấy hết quyết tâm rụt tay về, đồng thời xích ra xa chị, tránh tiếp tục đụng chạm thổi bùng ham muốn rồi không kiềm chế được.
Có lẽ chị cũng nhận ra sự khác thường từ cơ thể mình, vì trước đó mình nằm áp sát vào chị. Nhận ra mình buông tay, chủ động tránh ra, chị nhè nhẹ xoay người lại, chút tóc rối rơi trên trán.
Sau một đêm ngủ vùi, chị tỉnh táo lên nhiều, trông thật xinh xắn dịu dàng, nhất là đôi môi buổi sáng hồng hào đỏ thắm, đúng là nụ hoa nào cũng đẹp nhất khi bình minh vừa thức giấc.
Mà nhìn chị rất tỉnh, mình đoán chị đã dậy trước mình khá lâu rồi, lấy làm khó hiểu vì tư thế vừa rồi của mình rất không đúng mực nhưng chẳng hiểu sao chị không đẩy mình ra hoặc né tránh, mà như thể đồng tình?!
Xưa nay chị không như vậy.
Tay chị chạm nhẹ vào một bên mặt mình, nhoẻn cười, trên mặt vẫn còn lưu chút sắc hồng hồng xấu hổ:
- T ngủ ngon không?
- Ngon lắm! Ôm chị ngủ mà! - Mình đáp, trong lòng không ngừng suy nghĩ về sự khác lạ từ chị.
- T hư lắm! Ngủ mà còn làm gì nữa nhớ không? - Hình như chị lấy hết can đảm để hỏi lí nhí, da mặt lần nữa đỏ dần lên.
Thôi chết rồi. Vẻ ngại ngùng của chị... chắc là đúng như mình nghĩ, chị dậy từ lâu rồi và đã phát hiện ra cái tay “hư đốn” đặt không đúng nơi của mình.
- Em ngủ mà, có biết gì đâu, giật mình thức dậy lấy tay về liền đó. - Mình giải thích.
- T xạo quá, chị biết T dậy lâu lắm rồi...
Chị nằm đó, suối tóc óng ả chảy bồng bềnh về một bên, đôi mắt đen láy ướt át nhìn mình như cười mà cũng như trách móc. Đáng yêu chết mất thôi!
Nếu như Uyên là một nữ thần băng giá, thì chị là cô thiếu nữ nhà bên dịu dàng xinh xắn lại thường hay thẹn thùng.
Thời gian chợt lắng đọng, mình ngắm chị vài giây mà ngỡ như thật lâu, hình ảnh đẹp đẽ ấy in sâu vào tâm khảm, giá như mình là họa sĩ thì lúc này sẽ không ngần ngại bật dậy mà vẽ cho chị một bức chân dung tuyệt đẹp.
Nhìn nét mặt chị, mình có trách nhiệm phải lên tiếng rõ ràng:
- Em mới dậy thật. Sao chị nói vậy?
- Mới dậy mà sao nãy giờ T... - Càng nói mặt chị càng đỏ như gấc - Tay T cứ... giống như T thức rồi vậy...
- Tay em làm sao? - Mình ngơ ngác, nhớ là chỉ đặt hờ bàn tay lên đó thôi, đâu làm gì nữa.
Chị không nói thêm, mím mím môi ngó mình, lồng ngực phập phồng trông càng hấp dẫn hơn nữa. Uyên thì kiêu kì ngạo mạn, chị thì e thẹn nhút nhát, hai thái cực hoàn toàn khác nhau nhưng cả hai kiểu con gái này đều có sức sát thương chết người, luôn thôi thúc đàn ông tìm cách khám phá.
Vừa ngủ dậy nên mình vẫn nhớ rõ giấc mơ đêm qua thế nào, mình vẫn còn bị ám ảnh chuyện xảy ra trước đó với Uyên, nằm mơ toàn thấy chuyện bậy bạ với cô nàng, bằng chứng là tỉnh dậy mà trong người vẫn còn cảm giác rạo rực khó tả. Hay là... có khi nào mình mơ như vậy, đang ôm chị nên vô thức hành động bậy bạ theo mà không biết? Không lẽ...
Mình đổ mồ hôi trán, thấp thỏm hỏi:
- Tay em làm gì... chị hả?
Chị vẫn mím chặt môi, gật nhẹ một cái coi như xác nhận.
Mình tự đặt tay lên ngực, co duỗi mấy ngón tay ra vào làm động tác bóp nắn:
- Em có làm vầy không?
Không khí mờ ám kỳ quặc, giống như đang trong vở hài kịch câm, chị đóng vai thiếu nữ bị câm bất đắc dĩ.
Mình nói huỵch toẹt ra vậy, mặt chị đỏ tới không thể đỏ hơn được nữa, thấp giọng trách móc:
- T biết rõ mà còn hỏi nữa...
Mình bần thần. Ngay từ đầu đã không muốn ngủ cùng chị rồi mà chẳng tránh được, cũng tự dặn lòng không táy máy tay chân gì hết, rốt cuộc lại nằm mơ hành động bậy bạ. Chẳng may xét nghiệm xong mà chị là chị ruột của mình thì... có khi trời đánh mình thiệt chứ không đùa.
Nhưng thú thật là mình chả còn nhớ chút gì cảm giác khi chạm vào ngực chị như chị nói cả, chỉ nghe chị trách thì tự cảm nhận vậy thôi, đúng là có tiếng mà không có miếng, oan ức chưa từng thấy. Mình đau khổ gãi đầu gãi cổ:
- Tại em nằm mơ rồi vô tình làm vậy, chứ em mới thức dậy thiệt đó!
Chị vẫn nhìn mình chằm chằm, bỗng nhiên cười bảo:
- Chị có trách gì T đâu mà giải thích dữ vậy? Chị đâu cổ hủ tới mức đó!
Ok, không trách là tốt rồi. Mình thở phào:
- Mà em nằm mơ thiệt...
- Vậy giờ T thức rồi đó. - Chị cắt lời.
Mình khó hiểu không nói gì, thầm nghĩ chẳng lẽ chị đang đòi bắt đền?
Ngó mình cứ đực mặt ra đó, môi chị hết mím rồi lại nhả, xong lại mím như đang vô cùng xấu hổ:
- Sao nay T chậm tiêu vậy nè?
Ngẩn ngơ giây lát, mình ngờ ngợ hiểu ra:
- Ý chị là...
Chị đột ngột nằm sát lại gần mình rồi ôm mình thật chặt, thì thào như mời gọi:
- Lâu nay chị khó khăn với T lắm phải không? Nghĩ lại chị thấy có lỗi quá, mình bây giờ có khác gì vợ chồng nữa đâu...
Nói rồi chị đánh bạo cầm tay mình chạm vào ngực chị, mắt nhắm chặt lại.
Dù cách một lớp áo song cảm giác êm ái đột ngột truyền vào mấy đầu ngón tay khiến mình hết hồn vội rụt về, nghe được cả tiếng tim chị đập bình bình trong lồng ngực. Chị đang rất run nhưng thấy mình bất ngờ lảng tránh làm chị hụt hẫng, hơi ngẩng lên nhìn mình:
- T...
Chị thật khéo trêu ngươi mình, lúc thường không chịu, lựa ngay giai đoạn mình đang lấn cấn khó xử chuyện máu mủ lại rộng rãi “cho mình”, vậy mới khổ. Vừa khổ cho mình, vừa khổ cho chị.
Mình biết chị đang rất xấu hổ và hụt hẫng khi chủ động hiến dâng lại bị mình thẳng thừng từ chối. Nhất là trước đó chị đang nghi ngờ mình không còn thương chị nữa, bây giờ mình làm vậy khác nào xác nhận.
Đôi mắt long lanh nhìn mình chờ đợi, cảm tưởng như chỉ cần một lời nói không kiểm soát của mình, biển nước bên trong đó sẽ vỡ òa ngay lập tức.
Nén thôi thúc chỉ muốn ôm chị mà yêu thương một phen cho thỏa lòng, mình nghiêm mặt:
- Tụi mình đã hứa với nhau những gì, chị còn nhớ không? Với lại đạo mình đâu cho phép làm chuyện đó trước hôn nhân. Em ôm chị là đủ rồi, không đòi hỏi gì thêm đâu, vậy nên chị đừng thấy tội nghiệp hay cảm thấy có lỗi với em làm gì. Ráng vậy, chờ khi cưới rồi thì chị chết với em!
Mình không khéo đóng kịch, nói những lời hứa hẹn tương lai trong khi cứ nghĩ mãi về tờ giấy xét nghiệm chiều nay sẽ có, mặt mình liền trơ cứng, vội vàng ôm chị dỗ dành tránh để chị phát hiện ra.
Chị lặng yên nằm trong lòng mình, lát sau phụng phịu đấm ngực mình mấy cái:
- T làm chị quê quá à! Ai biểu hồi nãy T cứ táy máy tay chân làm chị cứ tưởng...
- Thì em đã giải thích là em nằm mơ mà, ai kêu chị không tin chi? He he!
- Mơ gì kì cục, ta nói ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó. Chắc T toàn nghĩ bậy bạ không chứ gì?
- Ừ, suốt ngày thấy chị thả rông đi tới đi lui, làm sao không nghĩ bậy cho được.
- Hứ, mốt chị mặc kín đáo lại. Ai mà biết T dê xồm suốt ngày nhìn lén như vậy chứ.
- ...