Mình mở mắt ra, nhìn quanh chỉ thấy một màu trắng toát, không gian im ắng lạ thường. Mình toan nhổm người dậy bỗng thấy đau nhức khắp mình mẩy, bật ra tiếng rên khẽ, buộc phải nằm xuống trở lại.
Đây là đâu? Hình như là bệnh viện, tại sao mình lại nằm ở đây?
Mất một lúc mình mới lờ mờ nhớ ra, hình như mình té xe bất tỉnh. Chẳng biết ai đã đưa mình vô đây?
Nhìn tay chân băng trắng xóa từng mảnh từng mảnh nhỏ rời nhau, trên đầu cũng có mấy cục bông băng nhức nhối, khắp người vừa đau vừa rát. Số mình đen thật, từ lúc quen chị tới giờ bị thương vào viện cũng trên dưới mấy lần rồi.
Lúc này cửa phòng mở ra, Uyên đi vào. Trông thấy mình đã tỉnh, mắt cô nàng ánh lên sự vui mừng nhưng rất nhanh liền chuyển sang giận dữ, hầm hầm đi tới:
- T nghĩ sao mà làm vậy?
- Làm vậy là làm gì? - Mình nhăn nhó vì cơn đau nhức không ngừng hành hạ.
- Còn nói nữa, T muốn chết phải không? - Cô nàng kéo ghế ngồi xuống trước mặt mình, giọng đề quyết.
- Có đâu, vô tình té xe thôi.
Mình phản ứng yếu ớt, trong đầu hiện ra tình cảnh lúc đó. Mình nhắm mắt có lẽ cũng tầm bốn năm giây, nghĩ lại mà rùng mình, ngoài miệng không thừa nhận nhưng mình lờ mờ nhớ lúc đó hình như trong đầu mình lướt qua suy nghĩ chết đi thật tốt, đúng là mình có nghĩ như vậy. Điên mẹ rồi!
Uyên nhìn mình chằm chằm, vẻ tức giận vẫn hiện rõ trên mặt, không vì nghe vậy mà phai đi chút nào. Cô nàng mím môi:
- Chỉ vô tình té xe thôi à? Sao đúng lúc quá vậy, té lúc nào không té lại nhằm ngay lúc này?
- Ai mà biết...
- T đâu có say xỉn gì, đang rất tỉnh táo mà. Tại sao lại vậy?
Mình cười gượng:
- Không biết thật mà. Đang chạy ngon trớn tự nhiên cán trúng ổ gà hay gì đó rồi mất thăng bằng té thôi, đâu phải T muốn.
Uyên vẫn nhìn mình chăm chú, mắt long lanh rồi thình lình quay đi, nén tiếng thở dài bất lực.
- Sao Uyên biết T bị mà tới đây? Ai đưa T vô đây vậy? Còn nữa, đây là bệnh viên nào? - Mình hỏi.
- Bệnh viện tỉnh. Tất nhiên phải có người gọi điện báo nên Uyên mới biết.
Vừa nói cô nàng vừa lấy điện thoại mình ra ném xuống giường, va trúng phần cẳng tay bị trầy trụa băng bó làm mình xuýt xoa kêu đau. Uyên không hề động lòng, cười khẩy:
- Chết còn không sợ mà, đau chút nhằm nhò gì mà kêu la?
Mình cầm điện thoại lướt xem nhật ký cuộc gọi, đúng là có người dùng máy mình gọi cho Uyên:
- Xàm quá! Đã nói chuyện không phải như Uyên nghĩ rồi mà. Nhà T có ai biết chuyện này không?
- Không. Biết T không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại bây giờ nên Uyên không báo ai hết. Hay T muốn? Vậy để Uyên gọi điện cho chị Ngà...
Nói rồi cô nàng móc điện thoại ra như muốn gọi thật, mình vội xua tay:
- Không cần, gọi chị Ngà làm gì.
- Vậy gọi chị Diễm chắc được chứ hả?
- Điên quá! Không được gọi ai hết... - Mình trợn mắt.
Qua cơn giận dữ, Uyên bất chợt thở dài:
- T làm Uyên thất vọng quá! Không nghĩ T yếu đuối tới mức vầy, thật đó!
Đến nước này rồi, mình cũng không muốn giải thích gì nữa, hỏi sang chuyện khác:
- Mà cũng lạ, sao người ta không gọi cho ai khác mà lại gọi Uyên để báo tin?
- Có gì lạ đâu. Tên Uyên nằm trên cùng, vừa mới nói chuyện với T xong mà, họ tìm người liên lạc gần nhất rồi gọi thôi.
- Ừ hén, chắc là vậy rồi.
- Thôi, bớt nói nhảm đi! T té bị mát dây rồi hay sao mà chuyện quan trọng nhất thì lại không nghe hỏi han gì?
- Hả? Là chuyện gì? - Mình ngơ ngác.
Uyên gõ gõ ngón tay vào đầu cô nàng:
- Cái đầu T băng mấy cục đó, không muốn biết có chấn thương sọ não hay sao hả?
- He he, khỏi cần hỏi cũng biết là không sao. T mà bị gì Uyên đã khóc um lên rồi, đâu bình tĩnh ngồi đây.
Mắt cô nàng tóe lửa:
- Vớ vẩn! Mắc gì phải khóc? Uyên nói cho T biết, cái mạng của T mà T còn không biết quý thì Uyên cũng chẳng quan trọng đâu. Có giỏi T làm thử một lần nữa xem, lúc đó Uyên mặc xác, nếu còn vác mặt tới lo lắng thì Uyên này không còn là Uyên nữa...
- Thôi được rồi, được rồi. Đừng chửi bới nữa, khổ lắm! - Mình rối rít xua tay.
Cô nàng vẫn chưa hả giận, nghiến răng kèn kẹt như muốn ăn tươi nuốt sống mình:
- Thiệt... càng nghĩ càng tức! Cái số Uyên mắc nợ T hay sao đó nên kiếp này phải trả, trả hoài trả hoài mà không hết...
- Nói chung là T vẫn bình thường, không sao hết phải không? - Không muốn nghe cô nàng trách mắng nữa, mình tiếp tục đánh trống lảng.
- Ừ, vẫn khỏe như trâu, không chấn thương sọ não hay gì hết, chỉ trầy trụa dập phần mềm chút thôi. Tạm thời bác sĩ yêu cầu đêm nay ngủ lại đây để theo dõi, mai hẵng về. Công nhận số T lớn, tai nạn hoài không chết!
- Ê, trù ẻo hả?
- Ừ trù đó. Chết đâu chết phứt cho rồi, phiền quá!
Lạ thật, nghe Uyên chửi loạn một hồi mình lại thấy đỡ hơn, không phải đỡ đau mình mẩy, mà là tâm trạng bình ổn hơn, dù vẫn còn day dứt khó chịu nhưng không đến mức chẳng thể thở nổi như trưa giờ. Hình như mình sai rồi, lẽ ra mình nên gặp Uyên sớm hơn mới phải, sẽ không đến nỗi buồn chán như vậy.
- Đói chưa? - Chửi đã đời, cô nàng hỏi.
Nhắc mới nhớ, cái bụng mình đang sôi ùng ục, từ sáng tới giờ có ăn cái gì đâu, kể cả nước cũng chỉ uống được vài ngụm. Mình gật đầu:
- Đói lắm! Sáng giờ chưa ăn gì...
- Ai kêu nhịn rồi giờ than. Giỏi nhịn nữa đi!
- ...
- Nằm yên đó, chờ chút! Nợ đời mà!
Nhìn theo bóng lưng Uyên quày quả đi khỏi phòng, mình phì cười. Đúng như Uyên nói, kiếp trước chắc cô nàng mắc nợ mình dữ lắm nên kiếp này trả mãi không xong. Từ lúc biết nhau tới giờ, mình chả làm được gì cho Uyên, không hề cho đi thứ gì, chỉ có nhận thôi. Dù không muốn vẫn cứ phải nhận. Nghĩ cũng lạ, mỗi khi mình xảy ra chuyện y như rằng Uyên luôn xuất hiện cứu giúp. Không lẽ đây là cái “duyên” mà người ta thường nói sao, mình và Uyên có duyên mới vậy?
Nghĩ vu vơ giây lát đã thấy Uyên bưng một mâm cơm nóng hổi nghi ngút khói đi vào, để xuống:
- Tự ngồi lên ăn được không?
- Ừ, để coi.
Mình ráng sức ngồi dậy, vừa chống tay liền nghe đau điếng, phải cắn chặt răng tỏ ra kiên cường mới không bật kêu lên.
Thấy vậy, Uyên phẩy tay:
- Thôi, khổ quá! Tay chân quều quào vậy ăn được gì, để tui chịu khó chịu khổ đút cho!
- Không cần, T tự ăn được! - Mình tự ái không chịu, ráng thò tay run run cầm muỗng. Mẹ nó, bị trầy ngay phần chỏ thành ra cử động nhẹ một chút cũng đau chảy nước mắt.
- Đưa đây!
Uyên giằng lấy không cho mình gắp thức ăn, sau đó cầm muỗng múc cơm kèm theo miếng thịt miếng rau chậm rãi đút vào miệng mình.
Công bằng mà nói thì thức ăn ở đây nấu không vừa miệng mấy, do mình đang đói, phần vì cơm canh nóng sốt nên ăn mới thấy ngon. Còn một nguyên nhân quan trọng nhất, là được Uyên đút cho ăn. Thế nên chẳng mấy chốc mình đã ăn sạch không còn thứ gì, lại uống thêm ly nước dừa, no căng.
Uyên gọi điện sang quán cơm bên kia đường kêu người qua dọn, nhìn mình:
- Sao, đỡ chưa?
- Đỡ rồi. - Mình gật.
- Không phải cái đó, ý Uyên là chuyện chị Diễm.
- À, cũng đỡ rồi.
Nói vậy chứ nghe nhắc tới chị, cơ mặt mình đang tươi cười bỗng cứng đờ. Chị cứ như cái dằm trong tim, quên đi thì thôi, chỉ cần thoáng nghĩ tới lại đau nhói từng cơn.
Uyên thản nhiên bảo:
- Tất nhiên phải đỡ hơn chứ, tự mình gây thương tích thì phải thấy đỡ hơn, bằng không T chết đi được rồi.
- Ừ. - Mình ỉu xìu.
- Ngủ đi cho mau khỏe! Uyên cũng ngủ, đuối rồi!
Cô nàng leo lên cái ghế bố gần đó nằm vươn vai uể oải. Cái ghế rất mới, chắc cô nàng mới mua hoặc thuê tạm vì trong phòng dịch vụ này ngoại trừ cái giường bệnh của mình thì chẳng còn chỗ nào cho thân nhân nằm, chỉ có nước trải chiếu nằm đất.
Thấy Uyên như vậy, mình bỗng chạnh lòng, tự hỏi mình có đang quá bất công với Uyên hay không?
Mình và chị nói thế nào cũng dứt khoát rồi, nếu mình tiếp tục từ chối Uyên chỉ vì điều đó, liệu rằng đúng hay là sai đây? Một người khổ, hai người hạnh phúc dù sao vẫn tốt hơn là cả ba cùng khổ, có phải thế không?
Đang ngẩn người thì Uyên lên tiếng:
- Đừng nhìn Uyên bằng ánh mắt đó! Uyên nói rồi, Uyên sẽ không tiếp nhận T khi nào trong lòng T còn vương vấn chị Diễm! Vậy nên nếu T có ý định bù đắp cho Uyên, hoặc để chạy trốn chị Diễm thì thôi bỏ đi! Uyên không phải cỏ rác bên đường, T muốn hái là hái đâu!
- Nói xàm gì vậy? Làm gì có chuyện T nghĩ vậy chứ! - Mình gượng gạo.
Không cần Uyên nói, mình cũng không thể làm thế được. Cái bóng chị trong tâm trí mình còn rất lớn, chẳng thể một sớm một chiều mà phai nhạt, dù người thay thế là Uyên cũng không thể. Mỗi người trong họ đều có vị trí riêng của mình, và đối với mình, sau chuyện hôm nay, mình dần nhận ra tình cảm mình dành cho chị sâu nặng hơn.
Đối với Uyên, đó là sự ham muốn, lòng yêu thích ngưỡng mộ, và cả tấm lòng biết ơn, thêm vào chút gần gũi thân cận, đồng cảm khó diễn tả. Riêng chị, mình cảm nhận được một tình yêu rất đỗi chân thành, sự khăng khít gắn bó như máu thịt, khó thể rời ra, tình cảm đó thậm chí còn vượt trên cả tình cảm gia đình thân thuộc. Thế nên, có lẽ mình có thể sống thiếu Uyên, như đã từng với chị bao lâu nay, dù trong lòng luôn thấy vướng mắc ứ nghẹn. Nhưng nếu thiếu vắng chị, dù chỉ chưa đầy một ngày thôi, mình đã không thể nào chịu nổi.
Trông vẻ mặt mình đầy tâm sự, Uyên cười:
- Không phải Uyên đã khuyên T rồi sao, hãy đưa chị đi thật xa, hai người tha hồ sống hạnh phúc, mà T đâu chịu. Giờ hối hận rồi chứ gì?
- Hối hận thì không. T đang làm đúng mà, sao lại hối hận? - Mình lắc đầu.
- Vậy chứ cái mặt đưa đám đó là sao đây?
- Uyên vô duyên quá, buồn cũng không cho à?
- Cho chứ sao không. T cứ ngồi đó buồn đi, Uyên ngủ đây!
Cô nàng nhắm mắt lại, không thèm đếm xỉa tới mình nữa.
Ngồi nãy giờ cũng tiêu cơm rồi, mình chậm chạp nằm xuống, bỗng thấy Uyên ngồi dậy bước tới gần. Mình thoáng giật mình, vội nói:
- Gì vậy?
Trong bụng cứ nghĩ chẳng lẽ cô nàng sáp sáp lại gần mình vầy là muốn... Như vậy sao được, đây là bệnh viện chứ không phải khách sạn. Hơn nữa mình đang trong tình trạng này, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý.
Uyên tiến tới sát bên, thò tay giật lấy cái chăn dưới chân mình, hừ mũi:
- Lạnh quá, cho mượn! Tưởng bở hả?
Nói rồi nghênh ngang quay về ghế bố nằm xuống, đắp chăn kín mặt.
- Nè, chăn của người bệnh đó. Uyên bệnh hay T bệnh đây? - Lúc này mình mới nhận ra trong phòng khá lạnh, dở khóc dở cười nói.
Không nghe hồi đáp, mới đó mà đã ngủ rồi sao? Giả vờ thì có.
Sáng giờ mình ngủ nhiều lắm rồi nên chẳng thể chợp mắt được nữa, mà nằm không thì rất nhớ chị, nhớ chị lại buồn kinh khủng. Chả biết nghĩ sao bèn len lén bò khỏi giường, lê lết què quặt đi tới gần cái ghế Uyên nằm, nắm cái chăn giật ra, định bụng trêu chọc cô nàng một phen.
Nào ngờ, chăn vừa tốc lên, Uyên nằm bên trong giật mình ngó ra, trông thấy mình cười cợt liền đưa hai tay che kín mặt.
Khoảnh khắc đó, nụ cười đắc ý trên miệng mình sượng cứng, loáng thoáng nhìn thấy nước mắt ướt đẫm trên mặt cô gái ấy.
- Khờ quá! Ngủ sớm đi!
Sững người giây lát, mình thở dài thả tấm chăn xuống, đắp kín cho Uyên. Tâm trạng vừa hồi phục đôi chút lại chìm xuống tận đáy.
Đêm nay, trong cái phòng bệnh lạnh lẽo này, không chỉ một mà những hai người khóc. Dù biết khóc chẳng để làm gì, cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng ít ra có thể bớt đau một chút, dù chỉ một chút thôi cũng rất đáng giá trong thời điểm vô cùng khó khăn này.
Mình khóc vì chị. Còn Uyên, Uyên khóc vì điều gì mình không biết. Vì chị, vì mình, hay vì lý do nào đó, chẳng quan trọng, miễn là có người cùng khóc với mình, chia sẻ với mình, nhờ vậy mà thấy lòng trở nên ấm áp đôi chút.