Yêu Thầm Chị Họ

Chương 147: Chương 147: Chương 146




Kệ, mình bất chấp hết. Lúc này an toàn của chị vẫn là trên hết, chuyện khác tính sau. Giờ phút khẩn cấp, mình không còn thời gian để đắn đo suy xét thêm, liền gọi dì hai.

- Có chuyện gì nữa hả con? - Dì bắt máy.

Mình cắn răng nói:

- Dì... xin địa chỉ nhà ở Đà Lạt giùm con được không?

- Hả? - Giọng dì có vẻ ngạc nhiên - Chi vậy con?

- Dạ, tại... À, tại con đang ở Đà Lạt nên nhân tiện muốn ghé qua thăm chị luôn cho vui. - Chả biết từ đâu cái lý do vớ vẩn này xuất hiện trong tâm trí mình.

May thật, chẳng ngờ vậy mà dì hai lại tin, có điều vẫn hơi ngần ngừ:

- Nhưng mà... tụi con đâu có hợp nhau, qua đó rủi xảy ra chuyện gì thì phiền lắm!

Ý dì là mình và thằng Quang. Hai thằng như trâu trắng và trâu đen, gặp nhau thế nào cũng đâm chém đánh lộn.

Mình cười khan vài tiếng, cố trấn an:

- Không có đâu, dì khỏi lo! Con nghĩ kĩ rồi, chuyện gì qua rồi thì nên cho qua luôn, nên mới muốn ghé để hai bên giải hòa.

- Ừ, được vậy thì tốt rồi. Để dì gọi hỏi con Diễm thử coi sao.

- Không được đâu dì, chị Diễm còn giận con, sẽ không cho đâu.

Dì mà gọi cho chị là hỏng bét, thằng Quang thế nào cũng tránh đi nơi khác, đừng mong tìm được. Với lại nghe nói cho mình địa chỉ nhà thì dễ gì chị đồng ý.

Dì khó xử:

- Không gọi nó thì dì biết hỏi ai đây?

- Hỏi nhà chồng chị được không dì? Dì có số không?

- Dì có số của bà sui, nhưng gọi thấy ngại quá con ơi...

- Dì ráng hỏi giùm con đi! Con ở trên này có một mình cũng buồn! - Mình ráng kèo nài, mặt đỏ hết lên vì ngại.

Dì ngập ngừng rồi nói:

- Chờ dì chút, để dì gọi thử.

- Dạ.

Cúp máy, mình và Thanh sida hồi hộp chờ đợi, gần như nín thở. Nếu không xin được địa chỉ thì chẳng biết phải làm sao nữa, không lẽ trơ mắt nhìn chị bị nó hại đời, hoặc là chỉ biết ngồi ở nhà cầu mong vào may mắn che chở cho chị.

Ít phút sau, dì gọi lại, đọc cho mình địa chỉ cụ thể. Đồng thời nhờ dì gọi, mình cũng xác nhận được đúng là bà nội thằng Quang có kêu nó đưa chị lên đó thật, không phải nó cố tình bịa ra lý do để dụ dỗ chị. Nhưng vậy cũng chỉ làm mình tạm yên tâm một chút thôi, ai biết sắp tới nó sẽ còn giở những trò gì.

Ngay khi có địa chỉ, bọn mình tính tiền ra về ngay, chẳng còn hứng thú nhìn ngó cái quán café to với đông đảo khách khứa lui tới này nữa.

Thanh sida điều khiển xe phóng nhanh, hỏi mình:

- Giờ sao? Cần tao đi chung không?

- Mình tao được rồi. Mày chạy nhanh lên! - Mình hối thúc, cảm thấy tốc độ 80 km/h trong nội thành thế này vẫn còn quá chậm.

Nó rồ ga tăng tốc, hét lớn vì gió thổi bạt đi rất khó nghe:

- Tay chân mày vậy làm được quái gì? Để tao đi chung, có gì còn đập nó phụ.

- Sao cũng được. - Mình đáp nhanh.

Do đi gấp, tụi mình chỉ kịp tạt về nhà lấy tiền, giấy tờ tùy thân cùng mấy bộ đồ, ngoài ra chả mang theo bất kỳ thứ gì. Thanh sida cạn túi rồi, may mà thời gian trước làm nhà máy đường mình còn dư được một ít tạm đủ chi phí cho hai thằng. Mình chẳng kịp thông báo cho ba mẹ, cứ thế mà đi, ra đó sẽ gọi về sau. Mình lớn rồi, tự lập đã lâu, ba mẹ cũng không phải quá lo lắng.

Hai thằng chạy ào ào xuống bến xe, gửi lại xe của Thanh sida vào bãi rồi bắt xe tốc hành xuống thẳng Sài Gòn, chạy tới sân bay. Đến nơi cũng đã quá trưa, may mắn đặt được hai ghế trống chuyến bay 14h ra thẳng Lâm Đồng (Đà Lạt là thành phố thuộc tỉnh Lâm Đồng). Càng nghĩ càng tức, lần trước tìm chị cùng lắm cách nhà vài chục cây số, không ngờ lần này phải lặn lội lên tận Đà Lạt, chẳng biết nếu còn có lần thứ ba sẽ là tận đâu đây, nước ngoài chắc?

Delay giật lùi cả buổi, rốt cuộc 16h hơn bọn mình ra tới Lâm Đồng, chính xác là sân bay ở thị trấn Liên Nghĩa, huyện Đức Trọng, cách trung tâm thành phố Đà Lạt 30 km. Vật vờ suốt từ sáng tới giờ, hai thằng mệt phờ người, tiếp theo lại gọi taxi chạy thẳng lên Đà Lạt, không quên đưa địa chỉ nhà cho tài xế.

Ngồi trên xe, biết mình đang rất lo lắng, Thanh sida an ủi:

- Đừng rầu quá! Lần này biết đâu lại là cơ hội tốt để chị Diễm và nó cắt đứt. Tao không biết nên nói chuyện này là tin vui hay tin buồn, nếu nó không diễn ra, có nghĩa thằng Quang không có ý giở trò xấu, cũng đồng nghĩa mày không còn cách nào ngăn chị Diễm lấy nó. Nhưng nếu thực sự thằng Quang giở trò, tụi mình chỉ cần ngăn cản đúng lúc, sau đó dù có mười cái miệng nó cũng chả giải thích được, kiểu gì chị mày cũng giận dữ đá đít nó, đừng hòng cưới xin gì nữa.

Nhiều chuyện Thanh sida suy nghĩ thấu đáo hơn mình, chuyện đáng lo vầy mà nó cũng tìm ra được chút mặt tích cực, cũng an ủi phần nào.

Ngồi xe mà bụng hai thằng sôi ùng ục, nhịn đói từ sáng tới giờ chưa ăn gì cả, đói rã rời, chỉ toàn uống nước cầm hơi. Nhìn nó nhăn nhó, mình nói:

- Ráng đi, giải quyết xong tao dẫn mày đi ăn nhậu một trận bí tỉ luôn.

- Ờ. Có ra giá không mày?

- Giá gì?

- Thì ví dụ đục vô mặt thằng Quang một cái bao nhiêu tiền, đá đít nó một phát bao nhiêu, rồi thẻo cây hàng của nó thì được mấy triệu? - Thanh sida nhăn nhở.

Mình vét túi được mười mấy triệu, cầm ra:

- Mày dám thẻo, tao đưa mày hết số này.

- Đùa thôi, có mười mấy triệu muốn tao vô tù hả ku? Mày còn thiếu tiền tao chưa trả đó.

Mình vẫn còn nợ tiền nó đợt vừa bỏ nhà đi với chị Diễm, may lúc đó có nó đưa tiền cho mới cầm cự được, không thôi tiêu rồi.

- Đi về tao trả, mày không nhắc tao quên luôn rồi.

- Ờ, móa, khôn vãi!

Có Thanh sida pha trò, mình đỡ căng thẳng phần nào. Mình biết nó cố tình làm vậy để giúp mình trấn tĩnh, từ trưa tới giờ mặt mày mình xám ngoét, cả buổi chả ừ hử được một câu làm nó lo.

Taxi chạy không nhanh, gần cả tiếng đồng hồ mới tới trung tâm thành phố, sau đó bắt đầu vòng vèo tới lui tìm đường đến địa chỉ trong mảnh giấy mình đưa. Thời tiết trên này khá thất thường, khi nãy trời còn trong xanh đó mà giờ đã kéo mây mù, mưa lất phất. Tiết trời khá lạnh, tầm khoảng dưới 20 độ, may mà bọn mình có mặc áo khoác, tuy vậy vẫn cảm nhận được hơi lạnh rồi.

Chiếc taxi lòng vòng một hồi rồi dừng ở góc đường, cách điểm đến khoảng vài chục mét do mình đã dặn trước. Trả tiền taxi xong, hai thằng vừa bước xuống xe lập tức co ro vì khí lạnh bủa vây, trời mưa kiểu này khả năng nhiệt độ xuống mười mấy rồi.

Mình chạy lại quầy hàng gần đó mua hai cây dù, mỗi thằng cầm một cây cuốc bộ tới căn nhà xa xa.

Căn biệt thự nằm ngay mặt đường vô cùng bề thế, đất rất rộng, đúng kiểu biệt thự nghỉ dưỡng, trước sân trồng thảm cỏ xanh mướt, ngoài ra còn rất nhiều cây kiểng, dây leo xanh um tường rào màu trắng bọc phía ngoài. Lúc này trời nhập nhoạng gần tối, trong nhà đã lên đèn, ánh đèn vàng và trắng đan xen khiến căn biệt thự vốn đã cổ kính càng thêm ấm cúng.

Bọn mình đứng co ro bên kia đường ngó sang. Trời vẫn mưa, Thanh sida cầm cây dù run lập cập nói:

- Đúng nhà giàu có khác, giàu cha truyền con nối. Nhà đất chỗ này cả trăm tỷ chưa chắc mua được.

Kệ mẹ nó, mình không quan tâm. Thứ mình bận tâm hiện giờ chỉ là chị, rướn cổ ngó vào nãy giờ vẫn không thấy chị đâu, mình hơi lo, không biết chị còn trong nhà không, hay đã theo nó ra ngoài rồi? Cất công lặn lội đến tận đây, nếu chẳng may không ngăn chặn được thằng chó kia giở trò chắc mình hộc máu mà chết vì tức mất.

Ngóng hoài không thấy người, mình kéo Thanh sida vào tán cây lớn tránh mưa, sau đó móc điện thoại tiếp tục gọi dì hai.

Chờ dì nghe máy, mình nhã nhặn hỏi:

- Dì ơi, sáng giờ dì có liên lạc với chị không?

- Không con, dì mới gọi hồi nãy mà không được, chắc nó bận, lát nữa sẽ gọi về thôi. Sao vậy?

- Con đang đứng trước nhà đó nè, mà không biết có chị ở trỏng không nên chưa dám vào, ngại quá! Dì thử gọi hỏi thăm chị lần nữa giùm con được không?

- À, được chứ, để dì gọi cho.

- Dạ, dì đừng nói con nhờ nhen. Con muốn cho chị bất ngờ!

- Dì biết rồi.

Lát sau dì gọi lại, giọng thoáng lo lắng, không còn bình tĩnh được như trước nữa:

- Gọi không được con ơi...

- Sao vậy dì? Chị không bắt máy hay là không liên lạc được?

- Nó không nghe, không biết bận gì mà cả tiếng đồng hồ rồi... Hay con cứ đi vô đi, sẵn coi tình hình rồi điện lại báo tin dì biết liền cho yên tâm!

Tưởng thế nào, nhờ dì rốt cục dì nhờ ngược lại, mình dở khóc dở cười đáp ứng dù chưa biết phải làm sao.

Hai thằng qua đường, lén lút tới gần cổng căn biệt thự, lấp lấp ló ló ngó vào như ăn trộm. Đứng cả buổi không biết làm thế nào, mình cứ lo ngay ngáy trong bụng, nãy giờ bị mấy người đi ngang qua ngó quá trời, sợ có ai báo cảnh sát tóm cổ thì bỏ mẹ. Về đồn không sợ, chỉ sợ trong thời gian đó thằng Quang làm gì bậy bạ thì tàn đời chị.

Đột nhiên Thanh sida tới gần cổng, thò tay ấn mạnh vào chuông cửa mấy cái, sau đó vội vã cắm đầu băng qua đường, kêu mình:

- Chạy lẹ!

Mẹ nó, thằng này hành động mà không hề báo trước, báo hại mình chạy vắt giò lên cổ, mém chút nữa bị xe tông vì qua ẩu.

Hai thằng thở hổn hển đứng nép vào sau mấy gốc cây lớn, lát sau trông thấy từ trong nhà có người đi ra ngoài cổng nhìn quanh một vòng như kiếm xem ai vừa bấm chuông.

Thanh sida hí hửng đập vai mình mấy cái:

- Kìa, coi phải thằng Quang không mày?

- Ừ, hình như là nó.

Dù hơi xa nhưng mình chăm chú nhìn vẫn nhìn ra, đúng là thằng Quang rồi, vậy là bọn mình không tìm nhầm chỗ. Nó còn ở trong nhà, có nghĩa chị Diễm cũng đang ở trong đó, hơn nữa mình còn nhìn thấy mấy bóng người qua lại phía trong. Người nhà đông đủ thế này, trước mắt tạm thời an tâm là nó chưa có cơ hội làm bậy. Muốn gì cũng phải chờ tới khuya, cả nhà ngủ hết mới được.

Ngó sơ qua không thấy ai, nghĩ chắc đứa trẻ nào đi ngang phá chuông, thằng Quang bỏ vào trong nhà. Mình vừa lạnh nhạt ngó theo bóng lưng nó vừa nói:

- Mày đoán coi nó tính làm chuyện đó ở trong nhà, hay là đưa chị ra khách sạn?

Thanh sida ngần ngừ mới đáp:

- Hên xui. Trong nhà vừa tiện cũng vừa bất tiện, còn tùy thuộc nó tính thế nào nữa. Tiện là có phòng riêng, chứ như bây giờ nó kiếm cớ đưa chị Diễm ra khách sạn dễ gì chị ấy chịu, mà bất tiện là có đông người trong nhà, dễ bị trông thấy, chẳng may chị Diễm kêu la thì hỏng bét.

Thằng khỉ này chả biết có dòng họ gì với thám tử Sherlock Holmes không mà suy luận kinh thật, giờ mình mới nhận ra. Đang nghĩ lan man, nó lại khều mình:

- Mày nên hy vọng nó đưa chị Diễm ra khách sạn, lúc đó tụi mình mới cứu được. Còn như nó giở trò trong căn nhà đó thì thua, tao với mày làm sao vào?

Chỉ vào gánh bánh ướt gần đó, nó than:

- Đói quá, lại đó ăn chút gì đi, vừa ăn vừa canh, lát mới có sức đập nó chứ.

Mình cũng đói nhưng chả muốn ăn gì lúc này, nhưng không lẽ trơ mắt đứng đây ngó hoài cũng không giải quyết được gì, đành theo chân Thanh sida gọi hai đĩa bánh ướt, kêu thêm mấy ly chè và các món lặt vặt.

Trước khi ăn, mình tranh thủ gọi lại báo dì biết chị vẫn bình an để dì khỏi lo, đồng thời nói với dì là mình ngại nên chỉ đứng ngoài nhìn thấy chị thôi, không vào nhà mà quay về rồi, dặn dì đừng nói lại với chị mất công.

Mình lên Đà Lạt nhiều lần rồi, tất nhiên là đi du lịch, chỉ riêng lần này lên đây chỉ để bắt quả tang, cảm giác cứ như đi đánh ghen vậy, vừa lo vừa hồi hộp, vừa có chút gì đó mờ mịt khó tả. Tâm trạng cay đắng ngũ vị đủ cả, co ro ngó từng đoàn khách bộ hành vui vẻ cười nói đi qua đi lại, hai người kia thì ở trong ngôi biệt thự ấm cúng sang trọng, trong khi tụi mình ngồi đây ăn hàng rong, ăn mà mắt cứ láo liên canh chừng, nào còn tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, không khí mát mẻ trong lành của thành phố cao nguyên nổi tiếng này.

Miếng ăn cho vào miệng cũng vì thế mà chả ngon lành gì, chỉ có Thanh sida là hào hứng ăn hết cái này tới cái khác. Thấy mình trệu trạo như người mất hồn, nó bất nhẫn tặc lưỡi:

- Rồi đâu sẽ vô đó thôi, mày yên tâm đi, chị Diễm số may mắn lắm, chắc là không việc gì đâu. Không nhớ lần trước sao, tít ở trên chỗ khỉ ho cò gáy mà mày cũng tìm ra được, lại tới vừa kịp lúc nữa. Còn lần này, nếu sáng nay mày không gọi điện thì xong phim rồi, nhờ vô tình gọi đúng lúc chị Diễm mới đi nên tụi mình mới lên đây kịp, mày phải mừng mới đúng. Tóm lại tao thấy ông trời vẫn còn rất chiếu cố chị Diễm, không sao đâu.

- Lỡ đêm nay chị và nó ngủ lại trong nhà, rồi khuya nó mò vào phòng làm bậy thì sao? Tao với mày làm gì được?

- ...

Thanh sida cười gượng vài tiếng, cắm cúi ăn tiếp, chả biết đáp lời mình thế nào.

Nhìn nó mà tội, lang thang lếch thếch với mình, tận giờ này hai thằng còn chưa có chỗ ngả lưng, chưa được tắm rửa, người ngợm hôi hám dơ dáy.

Chưa bao giờ mình thấy hận ba mình như lúc này. Hận lắm!

Lẽ ra thời điểm này mình đang hạnh phúc ôm chị ở một nơi nào đó, chứ không phải là ngồi đây như con chó chực xương, nhìn chằm chằm vào căn nhà kia xem cảnh tượng cả nhà đoàn viên hạnh phúc của chị bên người khác.

Càng về đêm càng lạnh, mình mơ màng cứ ngẩn người nhìn mãi vào căn biệt thự vẫn sáng đèn, nhiều lần tự hỏi mình đang làm cái quái gì ở đây?

Cảm giác này rất thiếu chân thực, dường như đang lặn ngụp trong một giấc mơ dài vậy, tự dưng bay thẳng lên đây chỉ để theo dõi chị và thằng chồng sắp cưới, nghĩ thật nực cười và cay đắng làm sao.

Cớ gì mình phải tự hành hạ bản thân, dầm sương mưa lạnh đến mức này chứ???

Lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề, mấy lần chỉ muốn phủi đít đứng lên bỏ quách về nhà cho xong, kệ mẹ hết mọi thứ trên đời này. Ông trời đã sắp đặt hết thảy rồi, mình có muốn cũng chẳng thay đổi được quái gì đâu.

Thế mà cứ nghĩ tới bóng dáng mảnh mai ấy, lòng mình lại mềm nhũn, không cách nào vứt ra khỏi đầu được, chỉ có thể cắn răng ngồi chết dí bên đường mà chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.