Yêu Thầm Chị Họ

Chương 149: Chương 149: Chương 148




Cũng may là từ đầu đến giờ, ông tài xế thủy chung vẫn im lặng làm phần việc của ổng, không nhiều chuyện hỏi xem tụi mình đuổi theo chiếc xe kia làm gì, bằng không một mình Thanh sida đã đủ khiến mình phát điên, thêm ổng nữa chắc chết luôn.

Không biết thằng Quang tính đưa chị đi đâu, chiếc ô tô đen cứ chạy mãi, tốc độ không nhanh không chậm, vòng vèo qua nhiều dãy phố sầm uất náo nhiệt. Cứ lặng lẽ bám theo mãi như vậy mà chưa tới điểm dừng khiến mình vô cùng khó chịu và cả hiếu kỳ, lo âu không dứt. Thà nó làm gì làm nhanh đi còn tính, giống như nó đang cố tình thử thách lòng kiên nhẫn của mình.

Hồi xưa, lúc chị mới lên ở nhà mình một thời gian, có lần mình cũng theo dõi nó và chị thế này, rốt cuộc bị nó chơi ngược lại, chạy lòng vòng cho mình bám theo bở hơi tai, sau đó mới ngửa bài rồi dần mình một trận tơi tả. Đợt đó bầm mắt xịt máu mũi tùm lum, loạng choạng chạy xe về mém té, may được chị băng bó. Mình còn nhớ rất rõ, lúc ấy vừa chăm sóc mình, chị vừa khóc, cái cảm giác khi giọt nước mắt nóng hổi đó rơi xuống tay mình vẫn không thể quên, vậy mà... mọi thứ thay đổi quá nhanh.

Mình khều Thanh sida:

- Ê, có khi nào nó phát hiện ra tụi mình rồi không?

Thanh sida giật mình, xua tay:

- Không đâu. Mày coi phim nhiều quá riết nhiễm à, chứ đường đông vầy, tụi mình còn ngồi trong ô tô, nó phát hiện kiểu gì?

- Cũng đúng, nhưng bộ mày không thấy lạ hả?

- Lạ gì mới được?

- Nãy giờ gần nửa tiếng rồi, nó cứ chạy lòng vòng hoài, tao thấy giống như nó đang cố tình.

Thanh sida gãi gãi cằm, do dự nói:

- Cũng có lý. Nhưng biết đâu chỉ là trùng hợp thôi, hoặc nó tính đưa chị Diễm đi đâu đó mà chưa tìm được địa điểm ưng ý. Tao đếch tin nó phát hiện tụi mình theo dõi, mịa, không lẽ Cô Văn Nan tái thế à?

- Ừ. Chắc tao thần hồn nát thần tính. - Nghe nó nói vậy, mình yên tâm phần nào.

- Mà cũng hên xui, chả biết được. Ai chứ thằng Quang ranh ma lắm!

Thanh sida thòng thêm một câu làm mình hết biết phải nói gì với nó.

Có lẽ mình lo hão thật, vì ít phút sau chiếc ô tô phía trước chạy chậm lại rồi đỗ trước một cửa hàng. Bác tài không đợi mình nói, lập tức cho xe dừng gần đó, quay đầu hỏi:

- Hai cậu xuống ở đây, hay tiếp tục ngồi chờ?

Hình như ông ta lặp lại câu hỏi mấy lần, mình mới nghe, ra hiệu tiếp tục chờ. Hiện tại mình đang như bị đóng đinh trên ghế khi nhìn thấy biển hiệu của cửa hàng kia.

Đây là tiệm kinh doanh đồ cưới.

Chiếc Mercedes đen mở cửa, thằng Quang bảnh bao bước ra, từ tốn mở cửa bên kia, thế rồi đúng là chị ngại ngùng bước xuống.

Hôm nay nhìn chị thật lạ, mặc chiếc váy ôm sát toát lên vẻ đài các quyến rũ mà mình chưa từng thấy qua, chân còn đi giày cao gót. Trước kia yêu mình, chị chưa bao giờ ăn mặc như vậy, ngoài ra tóc chị vấn cao, để lộ cái gáy nhỏ trắng trẻo, trông chị đứng hơn, cũng đẹp và sang trọng hơn. Hoàn toàn khác xa cô gái với nét trong trẻo đáng yêu mình từng biết.

Mình lặng lẽ ngó theo bước chân đôi tình nhân vui vẻ đi vào cửa hàng áo cưới mà tâm hồn như chết lặng, tứ chi bải hoải.

Đi theo cả tiếng đồng hồ, mệt mỏi suy đoán vẫn không tài nào đoán đúng, hóa ra bọn họ đi thử đồ cưới.

Giờ phút này thật muốn khóc, trái tim không tài nào chịu nổi.

Có bàn tay chạm nhẹ lên vai mình, kèm theo tiếng thở dài. Thanh sida chẳng nói gì, có lẽ nó cũng thấy bất lực, không biết an ủi mình thế nào.

Dù sao, hành động của nó cũng nhắc mình nhớ ở đây có sự hiện diện của hai người nữa, mình không được khóc.

Tiệm áo cưới thật lớn, ba tầng, trước cửa trang trí đầy ánh đèn vô cùng rực rỡ. Từ bên ngoài, ngồi trên xe mình có thể nhìn rõ quang cảnh bên trong tiệm, dõi nhìn thằng Quang đưa chị đi vòng quanh chọn lựa.

Cuộc đời này lạ thật, cũng thật trớ trêu làm sao, lẽ ra người đang đứng bên cạnh chị, vui vẻ cùng chị chọn mẫu váy cưới phải là mình. Người đó phải là mình, không thể là một ai khác được.

Hai nắm tay mình bóp chặt đến mức kêu răng rắc, cố kiềm ý định xông thẳng vào tiệm đánh thằng Quang một trận sống chết, vì mình biết hành động như vậy vào lúc này là không khôn ngoan, chẳng giúp ích được gì, chỉ khiến chị càng xa mình thôi.

Thế nên chỉ còn biết chịu đựng, mệt mỏi lắng nghe tiếng trái tim đang nặng nề thổn thức. Hai tai bỗng ù đi, nhịp thở trở nên hỗn loạn khó nhọc.

Chọn xong vài mẫu, chị theo nữ nhân viên hướng dẫn vào trong thay đồ. Còn lại thằng Quang ung dung ngồi trên sô pha chờ, một chân nó gác lên, vừa rung đùi vừa huýt sáo vô cùng thảnh thơi vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của một thằng lôi thôi lếch thếch đang choáng váng trong chiếc taxi cũ mèm nhỏ xíu bên ngoài.

Mình bị tê chân, hơi nhổm dậy sửa lại tư thế, hành động này lại khiến Thanh sida tưởng mình nổi điên muốn chạy vào trong, nó vội kéo mạnh vai mình:

- Bình tĩnh mày, đừng nóng nảy hỏng việc hết!

Mình ngồi xuống, cười khổ:

- Tao mỏi chân thôi, đâu có điên chạy vô đó làm gì.

- Ờ, làm tao cứ tưởng...

Từng giây chậm chạp và nặng nề qua đi, lát sau chị e ấp bước ra khỏi phòng thử đồ, trên người khoác chiếc váy cưới trắng muốt ôm trọn vóc dáng mảnh mai cao cao.

Sảnh cưới vốn đã rực rỡ ánh đèn, khi chị đi ra, không gian càng bừng sáng lên, như mọi ánh đèn đều soi chiếu vào chị vậy.

Thanh sida vô thức bấm mạnh vào lưng mình đau nhói, lẩm bẩm:

- Đẹp thật! Tiếc cho mày!

Nó nói đúng, chị thật đẹp.

Khoảnh khắc này, chị đẹp mê hồn, vượt xa những hình ảnh luôn tồn đọng trong ký ức mình. Mái tóc dài màu đen nhánh xõa tung trên vai, hình ảnh tương phản hoàn toàn với chiếc váy trắng tinh khôi, trên đầu cài chiếc vương miện nho nhỏ sáng lấp lánh. Rất khó để diễn tả vẻ đẹp này, vừa trong trẻo, vừa thánh khiết, lại thật sang trọng kiêu kỳ. Mình chưa bao giờ nghĩ khi chị mặc váy cưới và có thêm một lớp son phấn nhẹ lại đẹp thế này.

Thằng Quang đang ngồi bật ngay dậy, vội vàng bước tới đón chị, kéo chị tới trước tấm gương lớn nhìn vào trong, lại còn kề miệng vào tai chị thì thầm gì đó rất thân mật.

Vài cặp đôi chọn đồ cưới bên trong cũng quay nhìn chị, nhất là mấy người nam. Dù ở xa và cách mấy lớp kính, mình vẫn cảm nhận được những tiếng xuýt xoa không bật ra.

Mình mê muội lặng lẽ ngắm nhìn chị từ xa, ngắm nhìn cô gái trong chiếc váy cưới rạng ngời mà cả đời này mình sẽ không thể nào chạm đến. Nỗi cay đắng chua chát dồn nén tận sâu trong lòng dâng lên ngập miệng, khi thời khắc này mơ hồ nhận ra hình như mình đã bỏ công làm chuyện vô ích từ sáng đến giờ.

Còn rất lâu mới đến đám cưới mà chị đã đồng ý cùng nó đi chọn đồ cưới, điều này có khác gì chị đã chấp nhận.

Bỗng muốn buông xuôi, bỏ hết tất cả mà quay về, xóa sạch toàn bộ những gì thuộc về chị.

- Tao muốn về. - Mình nói, nghe được tiếng của chính mình cứ liên tục vọng vào tai.

Thanh sida chưng hửng:

- Gì vậy? Cất công lên tới đây chờ đợi đã đời rồi giờ tay không quay về à?

- Thà vậy. Ở đây chứng kiến cảnh này, tao khó chịu quá!

- Ráng đi! Chờ coi thử đồ cưới xong, nó còn đưa chị Diễm đi đâu nữa.

- Đi đâu chả vậy. Mày nói đúng, chị Diễm tự nguyện rồi.

- Chưa chắc. Mày không thấy nãy giờ nhìn chị Diễm có vẻ miễn cưỡng hả?

- Có sao? Tao thấy đang rất vui vẻ thì đúng hơn, còn cười nữa mà. - Mình chua chát.

- Cười gượng thôi. Mày bị máu ghen bốc lên đầu che mờ mắt rồi, không rõ ràng bằng tao đâu. Tao kêu mày chờ thì cứ chờ đi, đừng cãi nữa!

- Ừ. - Thú thật bây giờ có về cũng không kịp nữa, và mình cũng chẳng biết phải làm gì cho qua hết đêm nay.

Trong kia, chị vẫn miệt mài thử đồ. Chị thử rất nhiều váy nên trông có vẻ hơi mệt, mình đếm trên dưới chục cái có, cái nào cũng đẹp, có lẽ vì nó được khoác lên cơ thể chị.

Thật lâu, hai người bước ra. Thằng Quang khệ nệ ôm mấy chiếc hộp lớn khá nặng, chắc là váy cưới bên trong. Theo lịch thì cuối năm chị mới làm đám cưới, vậy mà giờ đã thuê đồ rồi sao? Xa tận năm, sáu tháng? Hay là... ngày cưới đã được dời lên sớm hơn?

Song nghĩ lại, nó giàu như vậy thì đâu cần phải thuê, hẳn là mua luôn đồ cưới. Bấy nhiêu đó ít nhất cũng phải mấy chục triệu, giàu thật.

Mình thoáng qua suy nghĩ một cách bất lực rằng có vẻ như chị lấy nó cũng tốt, ít ra cũng được hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý, không như mình nghèo kiết xác, ban đêm chị đói bụng chỉ biết dẫn chị đi ăn hủ tiếu gõ.

Chờ hai người họ lên xe, chạy đi, bác tài tiếp tục âm thầm bám theo.

Lần thứ hai thằng Quang dừng xe, không như mình nghĩ, lại là đi vào một quán café lớn.

Bác tài dừng xe cách quán chừng chục mét, lớn giọng hỏi:

- Giờ sao đây?

- Chờ tiếp thôi chú. - Thanh sida đáp thay mình.

- Cũng được. Mà tui nói trước là chờ vầy tui tính thêm tiền à, thời gian chết lâu quá.

- Yên tâm, tụi cháu không để chú lỗ đâu mà!

Nói rồi, Thanh sida quay qua hỏi mình:

- Muốn vào trong không, hay ngồi đây chờ?

- Không. Vô đó làm gì? Mất công nhìn thấy cảnh chướng tai gai mắt. - Mình từ chối.

Nó uể oải vươn vai:

- Tùy mày. Tao chỉ sợ vô quán nó lựa chỗ tối tối rồi táy máy tay chân thôi.

Thấy mình nhìn, nó lại cười:

- Giỡn, ngồi đây cũng được. Quán café đông người thì làm gì có chuyện đó!

Nãy giờ thấy mình rầu rĩ nên Thanh sida làm trò chọc mình cười, nhưng nó càng chọc càng làm mình điên tiết thêm, mặt mày quạu quọ hầm hầm như con gái đến tháng, cảm giác như sắp sửa bùng nổ rồi. Mà đúng là lúc này mình giống như trái bom nguyên tử đã dồn nén cực độ, chỉ cần một tác động nhỏ nữa thôi sẽ rơi vào tình trạng mất kiểm soát, thậm chí còn nảy ra ý định kiếm dao đâm chết thằng Quang rồi sau đó tự sát để kết thúc mối quan hệ oan nghiệt này. Điên thật!

Ngồi chờ mà tâm trí mình quay cuồng trong hình ảnh đẹp đẽ khi thử váy cưới của chị khi nãy, không cách nào gạt đi được.

Gương mặt ấy, vóc dáng ấy, và cả nụ cười đáng yêu ấy, sao giây phút này cứ như đang trêu ngươi, châm chọc mỉa mai mình. Càng trông thấy chị xinh đẹp, lòng khát khao chiếm hữu chị trong mình càng thêm mãnh liệt. Bỗng chốc nhận ra một sự thật là mình chưa bao giờ chấp nhận từ bỏ chị, bao nhiêu lý do bấy lâu nay mình đưa ra để bằng mọi cách ngăn cản chị đến với thằng Quang, không đơn thuần chỉ vì lo cho chị, mà dường như mình sợ mất chị, sợ chị chính thức thuộc về một ai đó không phải là mình.

Mình vỗ mạnh mấy cái lên mặt, cố xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, điên quá, mình điên quá rồi.

Mình tuyệt đối không được nghĩ như vậy. Chị là chị ruột của mình, chuyện này tuyệt đối không thể được, dù chỉ là trong suy nghĩ cũng không thể.

Mình cũng không được hành động dại dột, mình còn có gia đình, người thân lo lắng cho mình.

- Mày sao vậy? Làm tao sợ đó!

Thanh sida nãy giờ nhìn mình thom lom, lúc này liếm môi bảo. Người tinh minh như nó không thể nào không nhìn ra được trạng thái tâm lý đang cực kỳ bất ổn của mình.

Mình khoát tay:

- Tao không sao hết. Bình thường!

- Móa, mấy đứa luôn khăng khăng mình bình thường thì hay ngược lại lắm, đều rất bất bình thường. - Lẩm bẩm xong, nó tiếp - Nãy giờ tao dặn mày câu này nhiều lần rồi, bây giờ tao buộc phải nhắc lại lần nữa cho mày nhớ, là phải bình tĩnh, hiểu chưa? Bình tĩnh thì mới giải quyết được những vấn đề phức tạp, mày mà mất tỉnh táo là coi như vứt, chưa kể dễ gây ra hậu quả nghiêm trọng nữa.

- Biết rồi. - Mình đáp đại cho xong để nó đừng lảm nhảm nữa, mệt cả đầu.

- Lầm lầm lì lì, đếch giống mày ngày thường chút nào...

Kệ xác Thanh sida cứ càu nhàu, mình từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quán café và chiếc ô tô đen bóng đậu trước cửa quán, chờ đợi hai người kia uống nước xong đi ra.

Nửa tiếng chậm chạp trôi qua, thằng Quang và chị Diễm vẫn chưa xuất hiện trở lại. Ngó đồng hồ đã hơn 9h30 tối rồi, mình thấy hơi sốt ruột, dù biết nơi công cộng đông người, thằng Quang dù có muốn cũng không thể nào giở trò gì nhưng vẫn cứ thấy lo. Mình mở cửa xe bước ra bên ngoài, Thanh sida gọi giật:

- Ê, đi đâu đó?

Mình hất hàm vào trong:

- Vô trong kia ngó thử coi nó với chị Diễm đang làm gì mà lâu vậy.

Thanh sida nghe vậy liền tót khỏi xe, đề xuất:

- Để tao vô cho, mày ở đây chờ đi!

- Mày giành vô làm gì?

- Để tránh xảy ra án mạng. Mày vô xe ngồi giùm tao cái, bình tĩnh, bình tĩnh lại!

Thanh sida kéo mình tống vào trong xe. Nó quay lưng rảo bước vào quán, chỉ ném lại một câu:

- Ở yên đó chờ tao, đừng đi đâu à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.