- Chết cmm, muốn chơi hả? Tao kêu đám anh em ngoài kia vô hốt xác mày bây giờ. Ở Cần Thơ dám lên đây láo với tao à? - Mình cũng bật dậy thủ thế, có gì nó đánh thì chạy, nhưng miệng vẫn nói cứng.
Nghe mình hù, thằng Khang hơi hoảng, mắt nó liếc liếc ra phía ngoài bãi giữ xe, tìm coi
“đám anh em
“ của mình núp chỗ nào.
- Ỷ sân nhà hù dọa tao à? - Nó nhìn mình gầm gừ.
- Đâu có. Mày đàng hoàng thì tao chẳng làm gì mày cả, ngồi xuống đi. - Mình biết nó cũng ngán rồi, chỉ giữ thể diện nói thế thôi.
- Chuyện của tao và Uyên, đ*ó liên quan gì tới mày. - Nó ngồi xuống, để chai sting lên bàn.
- Sao không liên quan? Đây là người yêu mới của tôi, chuyện tôi với anh kết thúc rồi. Về đi! - Em Uyên cười khẩy.
- Em và nó có gì chưa? - Thằng Khang nhìn bọn mình dò xét.
- Có hay không là chuyện của tôi, hỏi làm gì? - Em Uyên khinh khỉnh.
- Mày trả lời tao đi. - Nó nhìn sang mình hất hàm.
Thật sự, mình chả biết làm thế nào. Nhìn thái độ em Uyên với thằng này rất tuyệt tình. Mình biết có lẽ ẻm còn yêu nó, nhưng đã quyết cắt đứt rồi. Đầu óc mình xoay chuyển thật nhanh.
- Mày nghĩ có chưa? - Mình đánh bạo đưa tay sờ má em Uyên, rồi hôn mạnh lên đó một cái, cười đểu.
Thật ra, mình chẳng muốn làm thế này, định dùng phương pháp mềm mỏng với nó thôi. Nhưng thái độ nó cứ như kiểu ta đây vô đối, là bố của mọi người. Mình thấy rất khó chịu.
- Đmóa, mày chết với tao!! - Thằng Khang gầm rú như bò tót thấy vải đỏ, cầm chai sting quơ mình.
- Mày muốn chết hả? Không bỏ chai xuống đừng trách tao chôn xác mày ở đây. - Mình lật đật né ra sau, miệng gầm to, tay thì giơ lên giả bộ ngoắc ngoắc ra hiệu cho phía ngoài.
Đánh hụt, thằng Khang bỗng ném mạnh chai sting vào tường bể nát, rồi ngồi xuống ghế vò đầu bứt tóc, nhìn rất đau khổ, cứ như thằng nghiện lên cơn thèm thuốc.
- Quay lại với anh đi! Em có gì với nó cũng được, anh bỏ qua hết! - Một lúc sau, nó ngẩng lên nói, nhìn cực kỳ tội nghiệp.
- Anh có tư cách đó sao? Câu này lẽ ra phải để tôi nói mới đúng. - Em Uyên cười cay đắng.
- Anh biết. Anh hối hận lắm rồi, thật đó! Em cho anh một cơ hội thôi, anh hứa...
- Thôi đi. Tôi chán nghe những lời hứa của anh lắm rồi. Và tôi cũng chẳng còn tình cảm gì với anh nữa, tôi có người yêu rồi, hiểu không? Đừng làm phiền tôi nữa, để tôi yên!! - Em Uyên run rẩy nói, dường như ẻm đang rất xúc động nhưng cố nén.
- Nói dối. Anh biết em vẫn còn yêu anh lắm!! - Thằng Khang nói to, hai mắt nó đỏ rực lên, như sắp điên rồi.
- Anh lúc nào chả tự tin như vậy. Lầm rồi! - Em Uyên bĩu môi.
- Từ lúc em đi mất. Anh tìm em cực khổ lắm biết không? Đến hôm nay, gạt hết sĩ diện năn nỉ lắm con Thoa mới cho anh địa chỉ em, anh chạy lên ngay. Về dưới với anh đi...
Nhìn thằng Khang mình bỗng thấy mủi lòng. Đúng là nó có vẻ rất ăn chơi, ngông nghênh chẳng xem ai ra gì, nhưng mình tin nó yêu em Uyên thật lòng, và những gì nó nói đều là sự thật.
- Không là không. Tôi nói rồi, tôi và anh chẳng còn gì nữa. Chẳng phải hồi nãy anh bắt tôi gọi người yêu ra đây, chứng minh cho anh thấy, rồi sẽ buông tha cho tôi sao? Giờ thấy rồi đó, tôi về được chưa? - Em Uyên gằn giọng, nghe hơi nghẹt mũi.
- Mày muốn bao nhiêu? Chia tay và thuyết phục Uyên quay về với tao đi, muốn bao nhiêu tao cũng cho. - Thằng Khang bỗng quay qua mình đề nghị.
Hết gặp thằng Quang hở ra mang tiền dọa người, giờ đến thằng này. Bọn công tử thiếu gia dạo này thích dùng tiền trao đổi thế nhỉ? Kể cả tình yêu, thân xác con người.
Mặc dù rất bực, nhưng thấy nó yêu em Uyên thật lòng tha thiết đến vậy, mình cũng thấy tội. Chả biết phải làm sao, mình không nỡ dội gáo nước lạnh vào hi vọng mong manh sắp tắt của nó.
Mình xoay sang em Uyên, đúng lúc ẻm cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt cầu khẩn. Chưa bao giờ mình thấy ẻm tỏ ra đáng thương như lúc này. Sự đau khổ hằn sâu trong đáy mắt, không phải như những lần giả vờ trêu đùa mình trước đây.
- Tao không cần tiền, cái tao cần là Uyên thôi. Mày hiểu chứ? - Mình cố thản nhiên nói.
- Mày đừng hối hận... - Nó trừng trừng nhìn mình đầy căm tức, giá mà ánh mắt có thể giết người chắc mình bị nó giết mấy trăm lần rồi.
- Về chưa? - Mình không thèm để ý, hỏi em Uyên.
- Ừm. Mình kéo em Uyên đứng dậy, đi ra khỏi quán. Rời khỏi đây càng sớm càng tốt, kẻo thằng điên này nổi khùng cắn mình một phát thì khốn.
- Tao còn ở đây, mày không yên với tao đâu... - Thằng Khang đứng chắn đường mình một lúc, hằm hè nói.
- Thích thì tao tiếp, cần cho địa chỉ nhà không? - Mình hỏi.
- Không cần. Nhà mày tao biết rồi. Chờ vài hôm hội tao lên, lúc đó đừng trách!!
- Ờ, nhớ kêu đông đông, hội tao có vài trăm thằng thôi, sao cho đủ 1 vs 1 mới vui!!
Mình cười hắc hắc, kéo tay em Uyên ra bãi giữ xe. Thật ra trong lòng run bỏ mợ, lần này mệt rồi. Có khi nào thằng điên này kéo đám chiến hữu vào tận nhà chém mình không nhỉ? Hix...
Mình đẩy xe giùm cho em Uyên, nhìn mắt ẻm đỏ hoe, hai tay dụi mắt liên tục.
- Có khăn giấy không? - Mình hỏi.
Ẻm im lặng lắc đầu.
Mình mở cốp xe, lấy bọc khăn giấy đưa cho ẻm. Em Uyên kiên cường mạnh mẽ mà mình biết, lúc này chẳng khác nào đứa trẻ lạc mất cha mẹ, nước mắt tuôn như mưa. Bọc khăn giấy mới đó đã vơi gần hết.
- Còn một bọc thôi đó, xài tiết kiệm thôi! - Mình lấy thêm bọc nữa đưa ẻm, cố pha trò nhưng vô hiệu.
Nãy giờ ngồi trong đó, đối mặt với thằng Khang, chắc em Uyên xúc động dữ dội lắm. Vậy mà vẫn kìm nén được đến tận khi ra đây mới khóc, mình cũng thấy nể phục sự gan lì của ẻm.
- Còn yêu nó vậy sao không tha thứ quay lại với nó đi? - Mình chép miệng.
Nếu em Uyên quay lại với thằng Khang, phải nói người mừng nhất là mình. Thứ nhất, ẻm không còn ở chung nhà phá rối mình nữa, thứ hai - thằng Khang cũng sẽ không tìm mình gây chiến, đỡ rắc rối ình biết bao nhiêu.
- Đừng nhắc tới thằng khốn nạn đó nữa!! - Em Uyên hét to.
- Ờ, không nhắc thì thôi, làm gì ghê vậy? - Mình hoảng hồn, nhún vai.
Lúc này, thằng Khang bỗng đi ra.
- Nó ra kìa, về lẹ đi! - Mình hối. Gì chứ thằng kia đang điên, ai biết nó làm gì, rủi cầm dao lụi ình vài nhát chết oan mạng nữa.
Em Uyên nghe vậy cũng giật mình, vội lên xe chạy đi. Mình hối hả vọt theo.
- Đi nhậu không? - Trên đường, ẻm chợt hỏi mình.
- Không.
- Uống một chút đỡ buồn thôi.
- Không uống. - Mình kiên quyết lắc đầu.
- Vậy thôi. T về trước đi, Uyên uống một mình. - Em Uyên cười buồn.
- Về nhà đi, không đi đâu nữa hết!!! - Mình trừng mắt.
- Đi đâu là quyền của Uyên. - Ẻm sừng sộ lại.
- Ok. Vậy đi đi. Mốt có chuyện gì, nhớ đừng gọi T ra nhen, không bao giờ ra nữa đâu.
Mình nói xong, rồ ga chạy đi luôn.
Vừa về đến nhà, đang mở cửa định đẩy xe vào, thì em Uyên cũng về tới.
- Không đi à? - Mình hừ mũi.
- Đi rủi T bỏ mặc Uyên thì sao.. - Em Uyên cố cười tươi, nhưng mặt vẫn buồn thiu.
- Lên lầu ngủ đi, để xe T đẩy vô cho!
- T tốt quá!
Em Uyên chợt hôn nhẹ vào má mình, rồi đi lên lầu. Mình cũng không nghĩ nhiều, ẻm như thế nào kệ ẻm, quan trọng là ở mình. Với lại, mình cũng tin nụ hôn này của em Uyên thay một lời cảm ơn thôi, chẳng có ý gì khác đâu. Sau nhiều biến cố, vài ngày gần đây sinh hoạt của mình bắt đầu trở lại nề nếp bình thường như trước. Sáng dậy sớm đưa chị đi ăn sáng, chở đến tiệm, rồi vòng về đi học. Cả nhà mình có thể ra ngoài ăn sáng, để chị được ngủ thêm tí nữa, chứ ngày nào cũng phải dậy thật sớm nấu đồ ăn, cực cho chị quá.
Chỉ có một điều thay đổi làm mình hơi lo lắng, đó là bây giờ buổi trưa mình phải giáp mặt riêng với em Uyên, do chị ở tiệm cả ngày. Mình thật sự sợ hãi những giây phút riêng tư cùng ẻm. Mình cũng là một thằng đàn ông với những ham muốn tầm thường, em Uyên xinh đẹp rực lửa như thế, cứ sáp vào, lượn qua lượn lại trước mặt mình, chẳng biết mình có thể đóng đạt vai Tam Tạng được bao lâu nữa đây.
Thế nên, ăn cơm trưa xong, phụ ẻm dọn dẹp sơ sơ, mình chui tọt lên phòng trốn ngay, bấm khóa trong luôn.
Lướt web được một chút thì ẻm gõ cửa làm mình thót người.
- T... - Ẻm gọi nhỏ.
Mình im re không đáp, cả thở cũng cố thật nhẹ. Từ khi nào mình sợ gái còn hơn sợ cọp thế này.
- T làm gì vậy? - Ẻm kêu to hơn.
- Có gì không? - Cực chẳng đã mình phải lên tiếng.
- Có, mở cửa đi. Làm gì bậy bạ mà khóa cửa?
- Ngủ. Làm biếng ngồi dậy quá! - Mình vờ ngái ngủ.
- Lẹ đi!!! - Ẻm hối thúc, tay vặn nắm đấm lộc cộc.
Mình vội tắt máy, vò đầu cho rối bù lên, rồi mở cửa.
- Ăn lê nè!! - Em Uyên cười toe bước vào, tay cầm đĩa lê gọt sẵn tươi rói.
- Tưởng chuyện gì, đang ngủ lôi đầu dậy ăn lê. - Mình làu bàu.
- Nghe tiếng máy tính chạy rè rè, mới tắt tưởng Uyên không biết hả? - Ẻm trề môi.
- ...
Mình hơi sượng khi bị phát hiện, bốc một miếng lê cho vào miệng ăn chống nhục.
Lê ướp lạnh ăn ngọt mát thật, mình tém lia lịa, chưa được 5p đĩa lê đã sạch bóng.
- Ngọt hén!! - Em Uyên nhìn mình hí hửng.
- Ờ, cũng được. - Mình gật gật. Càng hờ hững với ẻm càng tốt ình lúc này.
- Nói cái giọng... Trước giờ chưa gọt trái cây cho thằng nào ăn đâu à! - Em Uyên giơ tay giá mình.
- Vậy sao? Lí do gì hôm nay phá lệ vậy? - Mình hơi buồn cười.
- Cảm ơn T chuyện tối qua!
- Ờ, cảm ơn xong rồi đó. Về phòng đi cho T ngủ! - Mình hạ lệnh trục khách.
- Quý giá lắm đấy!! Đang làm chuyện mờ ám gì tưởng Uyên không biết sao? - Em Uyên cười khinh khỉnh.
- Làm gì mà mờ ám? - Mình ngạc nhiên.
- Khóa cửa, mở máy, nghe Uyên gọi thì tắt máy vờ ngủ. Đủ hiểu đang làm gì bậy bạ rồi. - Ẻm lại trề môi cả thước.
Đệch, chẳng lẽ ẻm nghĩ mình đang...
- Nói rõ coi, làm bậy bạ là làm gì? - Mình vờ ngây thơ không hiểu.
- Tự hiểu. Ngoài mặt ra vẻ ta đây trong sáng lắm, không hám gái, hóa ra cũng như mấy thằng khác. Toàn một lũ khéo vờ vịt như nhau!
Ném ình cái nhìn khó hiểu, em Uyên đóng sầm cửa lại.
Tự dưng bị nghĩ xấu, mình bực bội vò đầu. Cơ mà như thế cũng tốt, mấy hôm nay hình tượng trong lòng ẻm tốt quá, khéo say nắng mình thì chết. Giờ ẻm càng ình xấu xa càng tốt, đỡ phải đề phòng ẻm cướp mất đời trai của mình.
Đánh một giấc đến xế xế, mình lên máy viết truyện. Gần đến giờ rước chị vẫn chưa xong kịp, để đó tối rảnh viết nốt vậy, thay đồ rước chị đã. Đó là lí do vì sao tối khuya tầm 10h trở đi mình mới up được.
Trời chiều mây đen vần vũ, gió thổi cát bụi tung bay mù mịt. Dự định đưa chị đi dạo, ăn quà vặt như hôm qua đành xếp xó, mình chở chị về nhà. Trên đường đi, mình không quên thường xuyên quan sát trước sau, lời thằng Khang bò tót hù dọa hôm qua vẫn văng vẳng bên tai. Mình có gì chả sao, chẳng may chị bị ca axit thì tàn đời, nghĩ đến đã thấy rùng mình. - Gì mà ngó dáo dác hoài vậy T? - Chị hỏi.
- Hôm qua Uyên không kể gì cho chị nghe hả?
- Có kể chuyện T đóng giả làm người yêu của bé Uyên. Sao vậy? - Chị nép sát vào lưng mình vì bụi cát.
- Thì cái thằng bồ của nhỏ Uyên đó, hù dọa đòi kéo hội lên tìm em.. - Mình chép miệng.
- Ghê vậy hả? Chị không nghe bé Uyên kể chuyện đó, chắc sợ chị lo! Vậy ra nãy giờ T sợ gặp tụi nó à? - Chị giật mình.
- Ừ, mà chắc em hơi lo xa! Thằng đó được cái hổ báo thôi, dám làm gì.
- Thôi, cẩn thận vẫn hơn. Nghe bé Uyên nói thì thằng đó yêu bé Uyên dữ lắm đó!! Hồi trước còn mua xe hơi tặng bé nữa..
Ax, còn thế nữa cơ đấy. Thảo nào... quen thằng người yêu giàu có quá mà, mở miệng ra là đòi Audi với Mer rước phải rồi.
- Em biết mà! Cũng phải đề phòng chứ, vậy nên mới ngó qua ngó lại mỏi cổ luôn nè! - Mình cười to.
- Hay... kể cho dì dượng nghe đi T! Chị linh cảm lần này không đơn giản đâu..
- Để xem tình hình sao đã, tùy cơ ứng biến. Rủi nó chỉ dọa suông, chưa gì mình đã kéo người lớn vào cuộc, phiền lắm!!
- Ừm, T hứa với chị không được làm liều nghen!! - Hai tay chị siết nhẹ vào eo mình trìu mến.
- He he... em đâu phải trẻ con mà chị lo! Yên tâm đi, em chưa muốn chết trẻ bỏ chị lại cho thằng khác đâu. Đừng hòng! - Mình cười hắc hắc.
- Hi hi... nhớ đó!!! - Chị cũng cười khúc khích.
Về đến nhà, đã thấy em Uyên đang vo gạo đặt cơm, cũng đảm đang thật.
- Về sớm vậy? Bữa nay không đi ăn gì nữa hả? - Ẻm cười đá đểu.
- Gió bụi quá, về nhà ăn cơm cho sướng! - Mình phớt lờ, như không biết ẻm hỏi xoáy.
Chị làm đồ ăn, ẻm lặt rau, mình lên phòng xem phim. Cuộc sống kể cũng nhàn hạ sung sướng thật, thôi cố tận hưởng bù cho những ngày khó khăn có thể sau này sẽ đến.
Dùng cơm tối xong, trời mưa ào ào. Được vài hôm nắng ráo lại bắt đầu ẩm ướt nữa rồi. Nhưng mình lại thích những ngày mưa thế này, không khí mát mẻ dù sao vẫn dễ chịu hơn nóng bức. Hơn nữa, ngày mưa lại càng lãng mạn, hợp với thằng con trai bắt đầu
“sến
“ trong tình yêu như mình.
Như thường lệ, mình và chị lại ra ban công ngồi ngay thềm cửa ngắm mưa. Hôm nay, em Uyên không làm việc, cũng chả đi đâu, lại ra theo phá đám.
Mình ngồi ngoài cùng bên trái, đến chị, xong rồi tới ẻm, nước sông không phạm nước giếng. Tuy vậy, đôi chân thon dài trắng nõn của ẻm duỗi thẳng ra vẫn đập vào mắt mình.
Ba người ngồi im lặng, đuổi theo những dòng suy nghĩ riêng tư. Mình bực bội vì sự chen ngang của em Uyên, chị Diễm trầm ngâm nhìn mưa bay, em Uyên thì ngồi đá đá chân nghịch những giọt nước mưa đọng lại trên sàn.
Không gian dễ chịu nhưng lại phảng phất mùi vị hơi quái dị. Mình muốn mở lời với chị mà ngại em Uyên nên không thoải mái, nói chuyện với em Uyên thì mình lại càng không dám lẫn không muốn.
Dường như cả ba đều cảm nhận được có điều mờ ám khó hiểu gì đó đang thầm lặng diễn ra, nhưng chẳng ai lên tiếng phá vỡ nó. Thời gian cứ thế trôi đi cùng cơn mưa ngày càng nặng hạt hơn. Cuối cùng, chị Diễm là người phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
- Chuyện Uyên sao rồi? - Chị xoay sang hỏi em Uyên.
- Nó vẫn đt, nt cả ngày. Nài nỉ không được thì chuyển sang hăm dọa, đòi giết T... - Em Uyên cười nhẹ, quăng bom vô mặt mình.
Nghe ẻm nói, tim mình thắt lại. Không phải chứ? Chỉ giúp ẻm đóng vai người yêu một buổi thôi mà, thằng kia cũng đừng vì vậy mà thù mình kinh khủng thế chứ, cứ như tại có mình nên em Uyên không quay lại với nó vậy.
- Trời! Gì ghê dữ vậy? Rồi Uyên có khuyên nó không? - Chị lo lắng.
- Lúc đầu em không nghĩ nó làm dữ đến mức đó, nên mới nhờ T. Giờ thấy vậy, em có nói với nó rồi, rằng T không phải người yêu của em, chỉ là người bạn em nhờ ra đóng kịch thôi.
- Rồi sao? - Mình không chịu được, chen vô hỏi.
- Nó không tin! Càng tỏ ra tức tối hơn, nói Uyên vì lo cho T nên giả bộ trớ đi. - Ẻm liếc mình.
- Zzz... hết người quen hay sao, đi quen thằng khìn quá cỡ!! - Mình ngao ngán lắc đầu.
- Vậy giờ tính sao đây?? Chị hết xoay sang mình, rồi lại quay qua em Uyên, gương mặt xinh xắn tràn ngập sự lo sợ.
- Có khi nào nó chỉ hù thôi không? - Mình gãi đầu.
- Không đâu. Nó có máu liều lắm, hồi ở Cần Thơ, thằng nào chọc Uyên là nó xử đẹp vô viện nằm luôn. Mấy lần rồi.
- Ax... - Uyên có cách nào không? - Chị nhìn em Uyên.
- Không. Trước giờ nó là thằng bất trị, chỉ nghe lời em thôi, ba mẹ nó nói còn không quan tâm mà! Nhưng giờ tình hình thế này, em đâu nói được gì... - Em Uyên lắc đầu.
- Phải có cách gì chứ? Ít ra nó cũng đòi Uyên làm gì đó thì nó sẽ để yên? - Mình liếm đôi môi khô khốc.
- Ừ, chỉ có một cách là Uyên quay lại với nó, hai đứa về Cần Thơ. Nó sẽ để cho T bình yên! - Mặt em Uyên hiện lên sự chua xót, đôi môi mọng mím chặt lại.
- Uyên... còn yêu nó không? - Chị hỏi ẻm, nhưng mắt lại nhìn mình. Dường như chị có cùng ý nghĩ với mình.
- Không. Chỉ thấy hận thôi! - Mắt em Uyên xẹt lửa.
- Còn yêu nên mới hận! Yêu nhiều hận nhiều!! - Mình chép miệng.
- Đừng nói nhảm. Với Uyên yêu là yêu, mà hận là hận. Từ lúc bỏ hết mọi thứ lên đây, Uyên đã chẳng còn chút tình cảm nào với nó rồi. - Ẻm trừng mắt với mình.
- Vậy sao hôm qua khóc làm gì? - Mình cười khẩy.
- Hận!! Đau khi nghĩ tới những gì nó đã gây ra, chỉ muốn giết chết nó cho thỏa. Nếu không vì gia đình, Uyên đã liều mạng với nó rồi. - Ẻm nghiến răng ken két, nghe mà rùng mình.
- Nó làm gì mà Uyên hận dữ vậy? - Chị cầm bàn tay đang run rẩy vì tức giận của ẻm, đồng cảm hỏi.
Mình cũng ngồi căng hai tai trâu ra đánh hơi, gì chứ vấn đề
“thâm cung bí sử
“ này mình tò mò mấy nay rồi, nhưng chẳng dám hỏi.
Em Uyên ngồi im lặng rất lâu. Mình và chị cũng không nói gì, để ẻm yên tĩnh. Có nhiều nỗi đau chẳng mấy người dám nghĩ lại, đừng nói đến phải chia sẻ với người khác. Mình hiểu điều đó.
- Nó là mối tình đầu tiên và duy nhất đến giờ của Uyên. Uyên quen nó từ lúc còn học cấp 3, tính ra yêu nhau cũng 4, 5 năm rồi. Gia đình ngăn cấm rất nhiều, vì ai cũng biết nó ăn chơi thế nào. Nhưng Uyên bỏ ngoài tai tất cả, cũng vì nó yêu thương lo lắng, chiều chuộng và rất nghe lời Uyên, nói gì nó cũng nghe. Hội bạn ăn chơi của nó, suốt ngày đập đá, gái gú, thác loạn... Uyên không thích, nó cũng bỏ hết, chỉ biết có mình Uyên thôi. Dần dần, mấy năm sau gia đình Uyên thấy nó cũng tu tỉnh, nên đồng ý cho hai đứa công khai đến với nhau, chờ ngày Uyên ra trường sẽ làm đám cưới. Trong thời gian đó, gia đình Uyên đi Mỹ định cư, Uyên quyết định ở lại Việt Nam sống, học cho xong, cũng vì nó. Bao nhiêu người tốt hơn nó muốn làm quen, Uyên đều phớt lờ chẳng quan tâm một ai, chỉ biết có mình nó. Vậy mà...
Nói đến đây, người em Uyên run bần bật vì xúc động. Chị Diễm vội cầm tay ẻm an ủi. Mình ngồi im lắng tai nghe.
- Uyên có nhỏ bạn thân gia đình hồi trước rất giàu có, nhưng sau này do ba nó cờ bạc, phá sản, bán hết nhà cửa đất đai. Thấy tội nó nên Uyên cho đến nhà ở chung, dù gì Uyên cũng chỉ ở có một mình cả căn nhà rộng lớn. Hồi năm trước tự dưng nó nói với Uyên là nó có thai, do lần gặp lại thằng bạn trai cũ, nó quyết định giữ lại vì còn rất yêu thằng đó. Uyên thương nó nghèo khổ một thân một mình, giờ lại bụng mang dạ chửa, nên coi con nó như con mình. Mua sữa, tã, quần áo, đủ thứ để lo cho nó mẹ tròn con vuông. Khi nó sinh con, cũng một mình Uyên nghỉ học túc trực bên giường chăm lo cho nó. Sau này, nó xuất viện rồi vẫn ở nhà Uyên, mọi chi phí Uyên lo hết. Mỗi khi con nó bệnh, Uyên lo còn hơn cả nó, thức cả đêm mất ăn mất ngủ bón từng thìa thuốc. Vậy mà... tháng trước, một hôm tình cờ được về sớm, Uyên về nhà đúng lúc nó và thằng Khang đang cãi nhau rất to tiếng. Thằng Khang có hét lớn
“Nếu nó không phải con tao, tao đã đuổi mày cút khỏi cái nhà này từ lâu rồi.
“
Kể đến đây, em Uyên nấc lên, nghẹn ngào không nói được gì nữa.
Mình và chị lặng người. Người yêu sắp cưới quan hệ với bạn thân rồi có con, ẻm lại chả biết gì, chăm lo ẹ con đó cả năm trời, chưa kể lúc mang thai. Giờ phát hiện ra sự thật phũ phàng, còn gì đau đớn hơn?? Nếu mình là em Uyên, có lẽ mình xách dao chém chết hai con chó kia, rồi ra sao thì ra. Nghe kể thôi mà điên cả người rồi.