Mình chạy xe về nhà với cái mặt sưng húp, mắt bên trái chùm bụp không thấy đường luôn. Đang nghĩ không biết khi ba mẹ hỏi thì nói lí do gì đây, may sao lúc mình về đến nhà thì ba mẹ và chị đang ăn cơm ở nhà sau. Mình nhè nhẹ đi lên lầu.
- T hả? Sao về trễ vậy con? Xuống ăn cơm luôn này.
Có tiếng mẹ gọi.
- Dạ thôi, con mới đi ăn lẩu với tụi bạn rồi, ba mẹ ăn đi.
Mình đáp, rồi đi lên phòng.
Buông người xuống nệm, mình cứ nằm đó, chả buồn mở đèn lên. Căn phòng tối om, thật thích hợp với tâm trạng mình lúc này. Chưa bao giờ mình phải chịu nhục như hôm nay, bảo vệ chị không được đã đành, còn bị thằng đó cho ăn hành. Càng nghĩ càng uất ức, nghĩ đến sự bất lực của mình, bất giác nước mắt chảy ra ướt cả gối lúc nào không hay...
Mình không phải loại con trai yếu đuối hở ra là khóc, từ nhỏ đến giờ cũng trải qua đâu ít chuyện, đánh nhau đã từng, chưa khi nào mình khóc cả. Vậy mà hôm nay mình lại thế này... mình khóc không phải vì đau, mà vì mình sợ mất chị. Càng ngày mình càng thấy chị xa tầm với của mình, muốn níu lại mà sao bất lực quá, thật khó khăn...
-
“cốc, cốc...
“, T đang làm gì vậy? Chị vào được không?
Đang nằm tự kỷ thì chị gõ cửa, mình vội đưa tay chùi mặt, nói vọng ra:
- Em đang ngủ.
- Chị vào nhen.
Cửa phòng xịch mở, chị bước nhẹ vào. Mình vội giấu mặt vào gối, kéo cái mền lên quá đầu.
- Sao không mở đèn lên, để phòng tối thui ghê vậy?
Vừa nói chị vừa với tay bật công tắc.
Mình vội ngăn lại:
- Đừng mở, sáng chói mắt em không ngủ được.
“cạch
“, bóng đèn chớp chớp vài cái rồi rọi sáng cả căn phòng. Mình càng rút chặt vào mền cố thủ.
- Tối quá chị sợ, tí đi ra chị tắt cho. Sao nay T ngủ sớm vậy? Bệnh hả?
Dường như tại giọng mình nghẹt mũi nghe khác bình thường, nên chị hỏi.
- À...ừm... e hơi nhức đầu, không có gì đâu, ngủ tí sáng hết thôi.
Mình ậm ừ.
Giọng chị lo lắng:
- Vậy sao được. Bệnh phải uống thuốc mới hết được chứ, đâu để chị coi nóng lắm không?
Vừa nói chị vừa đi lại chỗ mình, bỏ mợ rồi.
- Em không sao, giờ em mệt buồn ngủ lắm. Chị để em ngủ đi.
Mình gắt lên. - Ngoan, chị rờ trán coi sốt cao không rồi mua thuốc cho T uống. Xong rồi tha hồ mà ngủ.
Chị kéo mền ra. Mình nằm bên trong cố níu lại, cơ mà chị kéo mạnh quá, giữ kiểu gì.
Ánh sáng tràn vào, mình vội đưa hai tay lên ôm mặt.
- Trời ơi, con trai gì mà làm như con gái vậy, mắc cỡ nữa. Chị coi coi.
Chị mắng yêu, đồng thời kéo tay mình ra.
Được rồi, muốn xem thì cho xem, mặt như cái mền rách đây này.
- A...trời ơi cưng bị gì dữ vậy nè? Cưng đánh nhau với ai vậy hả?
Vừa nhìn cái mặt sưng húp của mình, chị hoảng hốt la lên. Mình vội đưa tay bịt miệng chị.
- Nhỏ thôi, ba mẹ em nghe là chết. Đánh nhau với mấy thằng bạn cà chớn chứ ai đâu.
- Có gì thì nói được rồi, việc gì phải đánh nhau. Chờ chị tí, chị đi lấy thuốc sát trùng cho, để vầy là chết luôn.
Nói xong, không để mình kịp trả lời, chị đã vội vàng đi xuống lầu.
Vài phút sau, chị đi lên, cầm theo bông gòn, oxy già, vài miếng băng cá nhân với ca nước ấm. Vừa rửa vết thương ình (cái chân mày bị tét) chị vừa trấn an.
- Hơi rát tí, cưng ráng chịu nghen.
- Ừm, không sao. Em không nghe rát gì hết à.
Mình thề với các thím, mình không nghe đau tí nào cả. Lúc này, bàn tay chị lướt nhẹ trên mặt mình, êm ái vô cùng. Hồn mình cứ lâng lâng như ở trên mây, được chị quan tâm chăm sóc, có bị đánh 1000 lần nữa mình cũng vui vẻ chấp nhận.
Cứ thế, hai người ngồi đối diện nhau, không gian thật yên tĩnh, nghe rõ được tiếng trái tim mình đập bình bịch vì xúc động. Mình ngồi nhắm mắt lại, đực mặt ra, chị thì chăm chú chùi rửa.
Một lúc sau mình vô tình nhìn lên, không biết từ lúc nào, đôi mắt to tròn đen láy của chị đã bắt đầu đỏ đỏ, bị một màn nước mỏng như sương bao phủ. Chị khóc vì mình sao? Hạnh phúc quá.
- Ai mà ác quá vậy nè. Đánh cưng ra nông nỗi này...
Chị sụt sùi, tay vẫn không ngừng dùng bông gòn nhúng nước ấm lau ình.
- Mấy thằng kia kìa, chị không biết đâu. Em bị vầy còn nhẹ đó, tụi nó vô bệnh viện hết rồi.
Mình tranh thủ chém gió.
Chị liếc mình:
- Hay quá hén! Mốt không được đánh nhau nữa nghe chưa? Còn lần nữa chị méc dì dượng đó.
- Ừ, em biết rồi.
Lau vết thương ình xong, chị ôm đồ nghề đi xuống, một lúc sau quay lên, tay cầm theo quả trứng gà mới lột vỏ trắng bóc.
- Chị luộc cho em ăn đó hả? Muối tiêu đâu.
Thấy trứng gà, mình sáng mắt lên, vội hỏi.
- Cái này để lăn ắt cưng hết bầm, đen thui rồi kìa. Ăn gì mà ăn, tham ăn như heo.
Chị nghênh mặt, nhìn đáng yêu kinh khủng. Rồi lăn nhẹ quả trứng lên mắt mình, mềm mềm nong nóng, thật êm ái, sướng quá.
Xong xuôi đâu đó, chị mỉm cười nhìn mình:
- Rồi đó, giờ cưng ngủ đi. Chị đi ra ngoài tắt đèn cho, thôi nói chị phiền phức nữa.
Nói rồi chị đứng lên, đi ra.
- Chị... khoan đã...
Mình gọi với theo. Cánh tay đưa lên công tắc định tắt đèn của chị dừng lại.
- Gì vậy? Cưng nói đi chị nghe nè.
Mình ngập ngừng:
- Chuyện hôm qua... em xin lỗi...!!!
Chị nhìn mình mỉm cười:
- Không sao, cưng lo cho chị nên mới vậy mà..
Chị không trách mình, thật tốt quá!
Suy nghĩ một lúc, mình tiếp:
- Còn vụ thằng...à không, anh Quang đó...(trước mặt chị mình không dám gọi nó là thằng, mất công chị nghĩ mình hỗn láo trẻ trâu nữa).
- Ừm, sao nè?
- Chị cẩn thận nhen, đừng có đi với ổng vô mấy chỗ bậy bạ, nguy hiểm lắm..
Bao lời muốn nói, mình cố nuốt vào, chỉ dặn dò chị được vài câu thế thôi.
- Ừm, chị biết mà. Cưng đừng lo, chị của cưng không dễ dụ vậy đâu. Thôi, cưng ngủ ngon nghen!
Chị nháy mắt mỉm cười với mình, rồi bước ra ngoài, không quên tắt đèn phòng.
Mình nằm trong bóng tối, suy nghĩ mông lung. Thật ra lời các thím tư vấn bảo mình mua máy ghi âm, lúc đó mình đã nghĩ đến rồi, chỉ là không nghĩ phải dùng đến thôi. Chắc phải làm thế, mai mình sẽ rủ Thanh sida đi mua máy ghi âm vậy, phải cho chị nghe được những lời khốn nạn bẩn thỉu của nó. Mình ngủ dậy, đầu đau như búa bổ, chắc do dư âm của trận chiến hôm qua để lại. Mắt vẫn còn sưng, rửa mặt lỡ tay đụng trúng chân mày đau vãi. Cả ngày, mình ngồi lì trong phòng xem phim, nghỉ học luôn. Mặt mày thế này đi đâu được. Kế hoạch cũng tạm hoãn lại, mình có đt cho Thanh sida, nghe mình bị ăn hành nó tức tối lắm, đòi kêu đám bạn đi dần thằng kia một trận, nhưng mình cản lại. Giờ cái cần làm trước hết là phải cho chị Diễm thấy rõ bộ mặt khốn nạn của thằng Quang, chuyện trả thù để sau
Mình trình bày kế hoạch lén ghi âm cho Thanh sida nghe, nó ủng hộ nhiệt liệt, còn bảo để nó hỏi thăm người quen bạn bè xem ai có máy ghi âm mượn ình. Nhưng tiếc là chẳng ai có cả, mình đành hẹn nó tối hôm sau đi mua, hiện giờ mặt mũi như đầu heo thế này, sao vác mặt ra đường được
Trưa ăn cơm ba mẹ hỏi mình đã xảy ra chuyện gì với cái mặt, mình nói bị té xe, có vẻ ông bà không tin lắm. Nhưng mình lớn rồi, ba mẹ cũng không nói nhiều, chỉ kêu mình đi đứng cẩn thận với không được tụ tập đánh nhau. Mẹ hỏi mình cần đi bác sĩ không, mình bảo không sao, nhưng vết thương hơi đau, chắc phải mua thuốc uống au hết. Mẹ đưa ình 500k, ổn rồi, bù thêm tí nữa là đủ tiền mua máy ghi âm
Chiều đó, gần đến giờ chị về mình thấy lo lo. Không biết thằng cờ hó đó hôm nay có rủ rê chị đi đâu không, mình cầm đt lên định gọi cho chị, mè nheo than thở tí để chị về sớm. Nhưng chưa kịp gọi thì chị đã gọi ình, chị bảo đang chuẩn bị về, hỏi mình muốn ăn gì không chị mua cho. Tiêu chuẩn sĩ quan dành cho bệnh nhân
- Tô hủ tíu xương đặc biệt bỏ thêm hoành thánh với nhiều tóp mỡ nhen chị.
Tất nhiên không thể từ chối sự quan tâm chị dành ình rồi
Đó là tô hủ tíu ngon nhất mình được ăn từ trước đến giờ, húp cạn cả nước không chừa một giọt.
- Húp rột rột như heo vậy ông tướng? Để mai chị mua nữa cho.
Chị cốc nhẹ đầu mình.
- Của chị mua mà, gì chị mua em cũng thích hết.
Mình nịnh đầm.
Chị cười duyên:
- Ừm, khéo nói quá mà, chắc trước giờ làm khổ nhiều cô lắm rồi đây.
- Xí, em chưa bao giờ nói với ai vậy đâu à, nằm mơ đi.
Mình nhún vai phản đối.
- Ai biết được. Con trai mấy người ghê lắm, mặt trăng cũng nói thành mặt trời được mà.
Chị trề môi đi lên phòng thay đồ.
Buổi tối, chị lại lên phòng chăm sóc ình. Thật ra chân mày tét có tí thôi, nhưng mình nhân cơ hội này để được chị quan tâm, ai bảo trẻ con cũng được
Mình thắc mắc sao hôm nay chị về sớm vậy, không đi với thằng nông dân à. Chị kể hồi chiều nó có đt tính lại rước chị, rủ chị đi ăn nữa, nhưng chị từ chối, nói là mình bị té xe, chị phải về lo ình, hẹn nó hôm khác. Nghe mà hả dạ vãi, thằng đó chắc máu xông lên não, hèn gì chiều giờ mình hắt xì suốt
Một ngày bình yên hạnh phúc lặng lẽ trôi qua, không có sự xuất hiện của thằng nông dân đó thật dễ chịu, ước gì xe đụng nó chết cho rồi 12/8.
Vẫn như hôm trước, mình ở nhà đến chiều, chị lại về sớm, không quên mua ình bọc phở tái nạm gân, mình biết chị không có nhiều tiền, ăn của chị thấy tội lắm, có gửi lại tiền nhưng chị nhất định không lấy, còn làm mặt giận với mình nữa, thôi khi khác mua quà gì tặng cho chị vậy.
Chiến đấu xong tô phở, đi tới đi lui cho tiêu, tắm rửa thay đồ cũng gần 7h, mình xách xe chạy qua rước Thanh sida, hôm nay có hẹn đi mua máy ghi âm với nó.
Hai thằng lượn vài vòng thị xã, cơ mà mấy tiệm đồ điện tử ở đây, không nơi nào bán máy ghi âm cả Mình và nó đi 3, 4 nơi rồi, chỗ nào cũng lắc đầu, kiểu này không lẽ phải chạy lên Sài Gòn mua, hoặc đặt hàng qua mạng? Nhưng mình đang cần gấp, chờ biết đến khi nào mới có. Đang loay hoay chạy lòng vòng không biết sao, thì Thanh sida xuýt xoa.
- Móa, con ghệ đã vãi!!
- Đâu, đâu?
Mình hỏi ngay, hai mắt láo liên tìm kiếm, gái xinh phải ngắm các thím ợ
- Bên kia đường kìa, con ghệ mặc áo hai dây đỏ ngồi sau chiếc SH đó.
Thanh sida đưa tay chỉ chỉ.
Mình nhìn theo hướng tay nó, công nhận con nhỏ chân dài trắng bóc, mặc áo hai dây hở cả một khoảng lưng, phê vãi. Ơ, mà sao chiếc xe này nhìn quen quen, đệch, là xe của thằng Quang Con đó đang ngồi sau lưng ôm eo ếch nó.
- Là thằng cờ hó đang tán chị Diễm đó, khốn nạn thiệt.
Mình tức tốc vọt qua con lươn, vòng lại đuổi theo nó, lòng thầm nghĩ
“Cái thị xã này nhỏ thật, lần này coi mày chạy đằng trời
“.
Thanh sida giật mình:
- Nó đó hả? Hèn gì chị mày thích là phải rồi... à tao giỡn thôi, thằng này được cái nhà giàu đi SH, chứ có mẹ gì hơn mày đâu.
Thấy mình trừng mắt, nó vội chữa lời.
- Giờ rượt theo nó rồi sao nữa mày?
Thanh sida hỏi.
- Mày lấy đt trong túi tao nè, tao chạy lên ngang mặt nó mày chụp mấy tấm nhen. Ráng chụp sao cho rõ cảnh con kia đang ôm nó, về cho chị tao coi. Lẹ đi.
Mình hối thúc.
- Ờ, ờ. Rồi, chạy lên đi, tao chụp bảo đảm ăn tiền.
Thanh sida vội vã mò mò trong túi quần mình, một lúc mới moi được cái đt ra, nó mò mém trúng thằng em của mình mấy lần, nhột bỏ mợ
- Rồi, chuẩn bị chưa, mở sẵn camera đi, tao chạy lên đó. Mà thôi, mày quay phim luôn đi cho chắc ăn.
- Ờ, tao biết rồi. Ok, lên đi.
Mình rú ga vọt lên.
Nhưng Thanh sida bỗng gọi giật, đưa tay níu áo mình:
- Khoan, khoan đã. Tao nghĩ ra cách này hay hơn nè.
- Cách gì?
Mình hỏi, tay nhả ga cho xe chạy chậm lại.
Thanh sida cười đểu:
- Hè hè, mày nghĩ thằng kia chở con đó đi đâu?
Nó hỏi mình mới để ý, nãy giờ lo đuổi theo, quẹo qua
“con đường tình yêu
“ lúc nào không hay. Gọi là
“con đường tình yêu
“ vì đường này toàn café đèn mờ, hàng chục quán lều dành cho tình nhân. Bạn bè, gia đình bình thường đi chơi rất ít khi đi đường này vì ngại.