Mình nằm đưa võng toòng teng, chị thì ngồi. Tay mình hơi quàng qua vai ôm chị nhưng không dám ôm chặt lắm, sợ người khác thấy thì chết. Chị hơi ngại với em Uyên, cứ đẩy nhẹ tay mình ra.
- Nhìn người ta hạnh phúc, sao mình tủi thân quá!!! - Em Uyên nằm võng đong đưa, chép miệng than thở.
- Chịu anh Tùng đi, thạc sỹ đẹp trai giàu có, bạn bè toàn tay to mặt lớn! - Mình cười ha ha.
- Có khùng mới quen thằng mặt dày trơ trẽn như nó! - Ẻm bĩu môi.
- T này, cứ chọc quê ta hoài vậy! Mà lâu rồi không thấy ổng ghé mình hén… hi hi!! - Chị đánh mình, nhưng miệng cũng không nhịn được cười khúc khích.
- Bữa bị Uyên chơi ấy vố nặng quá mà, dám ghé nữa mới lạ! Em nghĩ ít nhất cũng phải một tháng nữa nó mới dám mò lại. - Mình ra vẻ suy tư.
- Nó mà ghé nữa thì hai người tự lo đi nhen!! Uyên không tiếp giùm nữa đâu.
- Ờ, rảnh đâu tiếp nữa. Cho nó ngồi đồng một mình luôn! - Ai chứ thằng inox này mình chẳng việc gì phải giữ thể diện cho nó.
- Vậy tội nghiệp dì lắm, dì phải tiếp đó!! - Chị Diễm không chịu được, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Ha ha... quý tử con của bạn mẹ mà, mẹ phải chịu thôi!!
Bọn mình cười bò lăn bò càng, không thể nhịn nổi. Phải nói khi buồn chán, Tùng inox đúng là đề tài luôn mang lại sự vui vẻ tươi mới, có thể bàn luận cả ngày không biết chán. Chẳng biết bị bọn mình mang ra làm trò thế này, nó có hắt xì cả ngày không nhỉ?? Nghĩ cũng tội.
- Chán quá!! Không có gì chơi thật hả? - Cười đã, em Uyên lại nhăn nhó hỏi.
- Thôi, hay là Uyên lấy xe về nhà trước đi, tối T với chị Diễm lên sau. Ở đây chán chết đó! - Mình nhướng nhướng mày.
- T đừng chọc bé Uyên nữa, hay mình chơi đánh bài đi hén? - Chị Diễm quăng bom vô mặt mình.
- Bài hả? Được đó, chơi ăn tiền hay sao? - Em Uyên ngồi bật dậy mừng rỡ.
- Ax... thôi không chơi, chán lắm!!! - Mình xua tay lia lịa, sợ lắm rồi.
- Sao vậy T? Chơi vui mà!! - Chị ngơ ngác.
- Hồi trước muốn hôn chị mới ráng thôi, giờ tha hồ hôn, ngu gì chơi nữa! - Mình cười dê.
- Ghét!!! Ra hồi trước dụ chị! - Chị nhéo mình một cái đau điếng.
- Vậy không chơi ăn hôn nữa, chơi cái khác đi! - Em Uyên đề nghị.
- Chơi ăn gì? Biết luật chưa mà sung quá vậy? - Mình xoa cằm.
- Luật sao?
Chị Diễm thay mình giải thích luật chơi đánh bài ghi điểm cho em Uyên hiểu. Nói sơ một lần ẻm đã rõ hết, trí tuệ cũng không kém.
- Mấy lần trước T toàn bị chị quẹt lọ hả? - Ẻm nhìn mình cười thích thú, ánh mắt đầy sự gian xảo.
- Ừ hi hi... chắc tại vậy nên T sợ rồi! - Chị nheo mắt nhìn mình.
- Xí, mắc gì sợ? Mua bài đi, lần này ai thua sẽ bị quẹt lọ, không thèm hôn nữa, cho chị nếm mùi. - Mình bực bội.
- Không cần mua, bộ bài hồi trước chị còn cất trong nhà nè, vô trỏng chơi đi!
Rồi xong, nói ra mới biết mình đã bị dụ vào tròng. Thôi lỡ rồi, hi vọng em Uyên là tay mơ, không như chị để mình có thế bắt nạt được.
Bàn tới bàn lui, cuối cùng luật được thay đổi cho hợp với cuộc chơi đã tăng thêm một người. Tới nhất 3 điểm, nhì 2 điểm, chót không được điểm nào. Đánh đến 41 là thắng, người chót sẽ bị người tới nhất và nhì quẹt lọ. Nhất được quẹt 31 nhát, nhì quẹt 10 nhát, vậy cũng đủ banh cái mặt rồi. T_T
Nhưng mình không đồng ý, tự hiểu rõ được trình độ gà mờ của bản thân, thế nên mình đòi mỗi ván đều phải quẹt lọ ngay, không để đến kết thúc 41 điểm mới tính. Có như vậy may ra mình còn quẹt được chị và em Uyên vài cái gỡ gạc tí danh tự. Chứ chơi kiểu kia, rủi mình chót thì chả làm gì được ai, chỉ có nước ngồi đưa cái mặt ra cho họ tô vẽ, nhục chết mất.
Ý kiến của mình đương nhiên không được chị và em Uyên đồng tình, hai đánh một không chột cũng què, cuối cùng dưới sự phản đối quyết liệt của hai người, mình đành đau khổ xuôi theo. Giờ chỉ cầu mong hôm nay được thần bài nhập, tiêu diệt hai con mồi này, nhai luôn xương mới phát tiết được mối hận trong lòng. Vừa đánh được vài ván, mình đã nhận ra bản thân phạm phải sai lầm chết người. Hix... em Uyên già như trái cà, tới nhất liên tục dù bài ẻm chả có gì gọi là mạnh, chị Diễm tới nhì, mình tới chót cả 3 ván, đến nản. Chẳng rõ hai cô này đánh khôn quá, hay tại mình gà, hôm nào cho bọn Hải khìn kiểm tra hộ mới được.
Kết quả tất nhiên là quá dễ để dự đoán. Mình thua sặc máu, em Uyên và chị người nhất người nhì. Cả hai thi nhau quẹt lọ củ hành mình, nhục chưa từng thấy. Hận nhất là cứ quẹt một phát, hai cô nàng lại ôm nhau cười hí hí đầy sung sướng. Mình ngồi lì mặt ra, bặm môi không nói gì, trong lòng chửi em Uyên te tua, chị Diễm thì mình không thèm chấp rồi.
- Đi đâu vậy? Ăn đã chạy hả, chơi tiếp đi! - Thấy hai người hí hửng đứng lên, mình gom bài kêu lại.
- Quẹt vậy chưa đủ phê hả? - Em Uyên cười gập cả bụng.
- Chưa. Chơi một lần nữa đi, nãy ăn hên thôi! - Mình trợn mắt, tay chia bài luôn, phòng ngừa họ đổi ý không cho cơ hội phục hận.
- Ok, thích thì chiều! - Em Uyên xăng xái ngồi xuống.
- Lần này nữa thôi nha, chị còn nấu cơm đó!! - Chị Diễm cố nín cười, cũng ngồi xuống bốc bài.
Sau kèo đầu tiên thua te tua cùng cái mặt bị quẹt lọ tan nát, lần này mình được tổ đãi, chả hiểu may mắn thế nào mà bài cứ tới trắng với có 3 đôi thông liên tục, chặt heo chị và em Uyên tối tăm mày mặt. Kết quả cuối cùng thật khả quan, mình 41đ khi em Uyên mới 18đ, còn chị Diễm càng thảm hại hơn - 11đ. Đương nhiên chị phải chịu mình và em Uyên quẹt lọ lên mặt, thú thật mình chẳng vui gì khi làm việc này, người mình muốn trả thù là em Uyên thôi.
Mình chỉ quẹt vài nhát chiếu lệ cho có, không nỡ trét lớp lọ đen sì ấy lên làn da mịn màng trắng nõn của chị, thấy tội tội sao ấy. Em Uyên hình như cũng không hứng thú với chị cho lắm, ẻm giống mình quẹt vài cái rồi thôi. Tuy vậy cũng đủ làm chị Diễm đỏ mặt lên vì xấu hổ, vừa quẹt xong đã bưng mặt chạy ra sàn nước kì cọ cả tiếng đồng hồ, chẳng bù ình mặt đen như Bao Công vẫn ngồi trơ ra đó.
Chờ chị tẩy rửa xong, đến phiên mình thực hiện công đoạn chà xát rát cả da mặt để
“tẩy trang
“, cực khổ chưa từng thấy. Lần trước mình đã thề sẽ không bao giờ chơi cái trò này nữa, vậy mà bữa nay lại bị dụ, lần cuối cùng mình thề không bao giờ để chị và em Uyên hay bất kì ai khác dụ dỗ mình quẹt lọ nữa, có ngày tàn phai nhan sắc mất thôi.
- Nhìn cái gì? Khoái lắm hả? - Đang chùi rửa, thấy em Uyên đứng chống nạnh cười tủm tỉm, mình giật mép la.
- Khoái sao không! Ha ha... nhìn T cứ như thằng ăn mày... - Ẻm ôm bụng cười sặc sụa.
- Để T trét vô mặt Uyên coi có giống con ăn mày hơn không. - Mình gầm gừ nhào đến, bàn tay còn dính đầy lọ nghẹ đen thui nhớt nhợt đẫm nước giơ lên.
- Muốn ăn đòn thì nhào vô! - Em Uyên thẳng người lên, hai tay vẫn buông thỏng chả thủ thế gì cả, cười nói.
Taekwondo theo mình biết hình như toàn chơi đòn chân thì phải, tay chỉ để đỡ đòn thôi. Nhìn ẻm buông thõng hai tay, mình không vì thế mà chẳng đề phòng, cảnh tượng thằng Khánh hám gái hôm trước bị ẻm ột cú ngay giữa mặt tét chân mày vẫn còn in sâu trong tâm trí mình.
- Có võ hay lắm chắc? Ba cái võ mèo quào đó làm gì được ai! - Ngán trong lòng, nhưng ngoài mặt mình vẫn bĩu môi khinh khỉnh.
- Ừ, võ mèo quào thôi, vậy chứ có người sợ đó! - Ẻm lại cười mỉm, nhìn mình thách thức.
- Ủa, dì về hồi nào vậy? - Mình trố mắt nhìn ra sau lưng em Uyên ngạc nhiên.
Em Uyên nghe vậy cũng quay đầu nhìn lại. Thật ra mình gạt ẻm phân tán sự chú ý thôi, chứ có ai về đâu. Tranh thủ lúc ẻm sơ ý, mình nhào đến ngay, bàn tay đầy lọ chụp vào má trái ẻm, môi cười đểu.
- Trò con nít!
Em Uyên xoay ra sau không thấy ai, biết ngay bị mình lừa tình, nhanh nhẹn xoay lại nhằm lúc mình nhào tới. Ẻm cười nhẹ, tay trái nhanh như chớp gạt bàn tay dơ bẩn của mình ra, cùng lúc chân phải vụt một phát lên cổ mình. Mình đứng ngay đơ cán cuốc nhìn bàn chân ẻm đang yên vị gác trên vai mình, nhanh quá chẳng tài nào phản ứng kịp. Cái thứ võ mèo quào này lợi hại thật, vừa rồi may mà ẻm chỉ hù dọa, nếu thẳng chân phang thật chắc mình đổ xuống như cây chuối bị đốn rồi, dám gãy cổ ra đi luôn quá.
- Giỡn chút làm gì ghê vậy!! - Mình đổ mồ hôi trán, cười gượng nhìn cái chân vẫn còn gác trên vai.
- Cũng thủ đoạn gớm nhỉ! - Em Uyên nhướng mắt.
- Đùa chút cho vui thôi, mà Uyên lấy chân xuống đi, quần rách kìa!
- Trò cũ nữa à? Xưa rồi cưng!!
Biết ẻm không tin, mình cười cười, mắt tỏ vẻ háo sắc nhìn chằm chằm vào giữa hai chân ẻm.
Em Uyên chột dạ hạ chân xuống, nhìn nhìn mình rồi xoay lưng lại kiểm tra đáy quần xem có rách thật không. Mình rón rén bước lại gần, chà thật nhanh bàn tay lên má ẻm rồi cười khà khà chạy biến đi, sau lưng còn nghe tiếng ẻm la làng tức tối.
Trả thù được thật sướng, dù có hơi thủ đoạn tiểu nhân một chút, nhưng dù sao mình cũng vô cùng vui vẻ khi gạt được cô ả cáo già đó. Chị Diễm đang nấu nước sôi vặt lông gà, thấy mình hớn hở đi vào ngạc nhiên hỏi:
- T làm gì mà bé Uyên la om sòm vậy?
- He he... có gì đâu. Trét tí lọ cho Uyên nếm mùi đó mà!!!
- Hi hi... hèn chi... già đầu mà như con nít vậy, trả thù vặt nữa!
- Cho chừa cái tật cười trên nỗi đau của người khác! Chị cần làm phụ gì không? Em làm cho.
- T lấy nồi vo gạo giùm chị đi hén!
- Ok.
Mình cầm nồi lại lu gạo xúc hẳn 5 lon, bữa nay được ăn gà rẫy chắc ngon lắm đây. Sau đó lấm lét ôm nồi đi ra sàn nước, sợ em Uyên nhìn thấy.
- Còn dám vác mặt ra đây hả? - Em Uyên đang hì hục lấy xà bông chà rửa lọ bị mình trét, thấy mình ra hậm hực nói.
- Vui mà!!! Không giỡn nữa nhen, T phải vo gạo. - Mình hơi ớn, rủi ẻm nổi khùng ình một cước ngay hạ bộ chắc tàn đời trai.
- Vo gạo xong đi rồi biết. - Ẻm lặng lẽ chùi rửa cho kỳ sạch sẽ không còn một chút bẩn mới đứng lên. Trước khi đi vô còn trừng mắt nhìn mình hăm dọa.
Chờ ẻm khuất bóng, mình mới hết đề phòng ngồi xuống đổ nước vo gạo. Vừa vo vừa thỉnh thoảng ngó sau lưng xem ẻm có đi ra không, chẳng biết sao mình cứ thấy ớn lạnh. Ai chứ em Uyên có thù tất báo, có trời mới biết ẻm sẽ giở trò gì với mình đây.
Vo gạo xong, mình đem vào cho chị đổ nước, để mình tự nấu chắc một sống hai khê tứ bề nhão nhoét.
Em Uyên thản nhiên đi lại ôm nồi cơm, đổ nước rồi đặt lên bếp nấu, không nghe nhắc gì đến chuyện vừa nãy. Có lẽ ẻm bỏ qua, không thèm chấp mình rồi, nghĩ vậy mình cũng yên tâm phần nào.
- T lại giữ chặt con gà cho chị cắt tiết đi! - Chị Diễm gọi.
- Giữ sao? - Mình hỏi, nào giờ toàn mua gà làm sẵn, có biết cắt tiết là thế nào đâu.
- T một tay nắm chặt hai chân nó, tay kia đè nó sát đất đó. - Chị cười.
- Rồi, xử đi! - Mình hăng hái làm theo.
- Giữ chặt nha, nó giãy dữ lắm đó! - Rồi, đố nó giãy nổi. - Mình nghiến răng nghiến lợi đè mạnh, có khi chưa cắt tiết con gà đã chết vì dập mề rồi.
Chị cầm con dao sáng quắc lành nghề cắt vào tai con gà mái tơ. Nó giãy dụa nhưng bị mình giữ chặt nên giật giật vài cái rồi nằm im, máu ồng ộc chảy ra được gần nửa chén đỏ tươi, nhìn mà thèm. Tiết gà này mà pha với tí nước mắm rồi kho chung với thịt, ăn ngon thôi rồi.
Máu chảy cạn cũng là lúc con gà mái khá to nấc lên vài trận rồi ngoẹo đầu chết tốt. Mình thấy hơi tội, lần đầu tiên tham gia sát sinh. Mong cho nó sớm đầu thai làm một con gà khác béo tốt hơn.
- Giờ làm gì nữa? - Mình hỏi.
- Trụng nước sôi nhổ lông. Thôi T ra trước chơi đi, chị làm được rồi.
- Để em làm cho, nhúng vô đây hả? - Mình chỉ nồi nước đang sôi sùng sục.
- Ừm... cẩn thận coi chừng bỏng nghen! - Chị cười mỉm chi, nhìn mình quan tâm.
- Chuyện nhỏ.
Mình cầm con gà thảy vô nồi nước sôi, trụng lên trụng xuống thiếu điều muốn nhừ tử. Làm bếp cũng vui đấy nhỉ, đang tức ai mà được cắt cổ gà với trụng nước sôi chắc cũng hết bực ngay, vì bao nhiêu căm hận đã dồn cả vào con gà đáng thương rồi.
- Đủ rồi, vớt ra đi. Người gì độc ác!!! - Thấy mình cười hí hửng, em Uyên trề môi.
- Thôi chết, nhà hết nước mắm rồi, đường cũng hết luôn. - Mình chưa kịp phản ứng, chị Diễm bỗng nói.
- Chị làm gà đi, để em mua cho. Ở đâu vậy? - Đưa rổ gà cho chị, mình hỏi.
- Ở tiệm tạp hóa trong xóm nè, mà đường đi hơi quanh co, sợ T không rành!
- Cái xóm nhỏ xíu, có gì đâu mà lo! Chị chỉ đi.
- Giờ T đi ra chạy thẳng, tới ngã 3 quẹo trái, đi vài chục mét rẽ phải, gặp ngã 4 rẽ phải tiếp, rồi chạy khoảng vài trăm mét nhìn bên trái là thấy.
Vừa nghe đã thấy mù trời, mình kêu chị nhắc lại một lần nữa.
- Từ đây ra chạy thẳng, rồi rẽ trái, phải, phải... nhìn bên trái. Ok nhớ rồi. - Mình lẩm bẩm.
- Sắp mưa rồi đó, T đi nhanh đi, đường bên đó toàn đường ruộng, mưa khó đi lắm!
Không đợi chị hối thúc, nhìn bầu trời đang kéo mây tối sầm, mình chạy ra sân đẩy xe.
- T... cho Uyên đi với! - Em Uyên tất tả chạy ra theo.
- Sắp mưa rồi, ở nhà đi, có gì đâu mà đòi theo! - Mình khoát tay.
- Thích! Ngắm cảnh quê một chút không được hả?
- Ở nhà phụ chị Diễm đi, bon chen. - Mình leo lên xe rồ máy.
- Còn gì nữa đâu mà phụ, mà đi về rồi Uyên lặt rau nấu canh, kịp mà!! - Em Uyên níu đuôi xe năn nỉ.
- Mệt thiệt! Lên đi. - Mình ngần ngừ rồi nói.
- Mà đừng đi xe này, đường ruộng chạy xe máy khó đi lắm!
- Chứ xe gì? Nhiều chuyện quá nhen!!
- Có chiếc xe đạp dựng ngay góc nhà kìa, để Uyên đẩy ra đi thích hơn!!
Nói xong chẳng đợi mình đồng ý, ẻm hí hửng chạy lại góc nhà lấy xe đạp ra. Loại xe đạp hồi xưa, cũ kỹ lắm rồi, chỉ có một thanh sắt nối từ cổ đến yên. Ngoài ra yên sau cũng chả có.
- Xe này sao đi hai người được, chỗ đâu mà ngồi? - Mình nhăn mặt.
- Ngu quá!!! Uyên ngồi trên cái được mà. - Em Uyên tót lên thanh sắt ngồi vắt vẻo một bên, nhe răng cười khoái chí.
- Ờ, thôi đi lẹ để mưa.
Mình cũng hơi tò mò không biết xe này chạy thế nào. Lâu lắm rồi chưa đi lại xe đạp, được trở về tuổi thơ cũng thú vị. Thế là trèo lên, đèo em Uyên chạy đến tiệm tạp hóa chị vừa chỉ.
Đi rồi mình mới thấy hối hận. Do đặc thù vị trí, hai tay cầm cổ xe của mình gần như ôm sát hai bên vai em Uyên, người hơi chồm lên, mặt chỉ cách đầu ẻm chưa đến vài tấc. Mùi thơm từ tóc ẻm bốc lên xộc vào mũi mình, thêm vào những đụng chạm từ hai tay truyền đến làm mình hơi khó chịu. Mình cố phớt lờ đạp nhanh, trông au đến nơi. Đường lúc đầu rộng và dễ đi, nhưng sau khi quẹo qua ngã 3 thì bắt đầu xấu, dằn và sình lầy, chưa kể có nhiều đoạn băng qua ruộng, hầu như phải chạy trên con đê nhỏ xíu. Em Uyên lại nặng, thêm mình gần 70kg nữa, đạp xe muốn ná thở. Có đi xe đạp mới thấy một chiếc xe máy dù bèo bọt cũng đáng giá thế nào, ít ra cũng không mệt và dằn xóc thế này.
- Ngồi im coi, quay qua quay lại hoài vậy? - Mình mệt đứt hơi, ẻm thì sung sướng ngó quanh quất cứ như trẻ con lần đầu đi sở thú. Thấy mà bực!
- Mát mẻ thích thật!! T thích không? - Em Uyên cười thích thú.
- Thích con khỉ! Mệt muốn chết đây nè, biết vậy đi xe máy cho rồi. Chỉ giỏi xúi bậy làm phiền người khác! - Mình làu bàu.
- Lãng nữa! Con trai gì mà đạp xe có chút đã rên rỉ, nào giờ mới thấy.
- Mới qua đoạn dốc không thấy hả? Ngon xuống đạp thử đi, coi có mệt không?
- Ờ quên he he... thôi ráng đi! Sắp tới rồi kìa.
Chạy thêm một khúc nữa cũng tới tiệm tạp hóa, cái tiệm nhỏ xíu để lỉnh kỉnh các chai lọ, nhìn vô thấy toàn hũ chao.
- Lấy cho chai nước mắm với 1kg đường cát trắng. - Mình ngó vào trong kêu to.
- Có liền. - Một bà béo ú lịch phịch chạy ra, nhìn hơi buồn cười.
Lúc này trời đổ mưa, không kịp về rồi, đen thật. Mình và em Uyên vội tấp xe vào mái hiên đứng trú.
Mưa ào ào như trút nước, hệt lần trước mình về đây. Sao lần nào mình về quê chị cũng gặp mưa thế nhỉ? Trùng hợp thật. Cũng có thể vì đang mùa mưa, nghĩ vậy mình lại thấy bình thường.
- Mưa to quá! Sao đây? - Em Uyên nhìn mình.
- Không biết mau tạnh không nữa. - Mình chép miệng.
- Hay đội mưa về đi, chờ tạnh biết khi nào? Hồi nãy thấy mây đen dữ lắm! - Ẻm đề nghị.
- Ừ... cũng gần, thôi về để chị Diễm trông.
Trời mưa gió, có mình chị ở nhà mình cũng không yên tâm. Với lại sợ chị chờ nữa, mình và em Uyên leo lên xe như bận đi, rồi lúp xúp chạy về.
Hạt mưa to nặng trịch như đá quất vào mặt nghe rát bỏng, mình chạy một tay, tay còn lại che mặt, chỉ hơi hé ra để nhìn đường. Em Uyên cũng cúi đầu, hai tay che kín mặt, người run khẽ vì lạnh. Mưa ở quê mạnh và lạnh thật, gió ào ào thổi vào người khiến mình cũng run lên.
Mưa ngày càng lớn, sự đau rát do hạt mưa táp vào người cũng tỷ lệ thuận tăng theo.
- Đau quá!! - Em Uyên kêu to.
- Ráng đi, sắp tới nhà rồi! - Mình an ủi, nghiến răng đạp thật nhanh.
- Coi chừng té đó!! - Nhìn đoạn đường ruộng trơn trượt nhỏ xíu trước mặt, em Uyên nhắc chừng.
- Tay lái lụa sao té được, khéo lo!!
Nói vậy chứ mình cẩn thận giữ cổ xe bằng hai tay, mặt hạ thấp xuống sát vai em Uyên để tránh mưa, mắt chỉ dám hi hí ra nhìn đường, chân vẫn đạp nhanh như vận động viên đua xe đạp.
Đường nhỏ, trơn trượt đã đành, chẳng những vậy thỉnh thoảng còn có mấy mô đá nhô lên, dằn mấy phát mém lọt ruộng. Nhưng không chỉ có bấy nhiêu, còn những cơn gió thổi ngược chiều khiến chiếc xe gần như muốn đứng lại dù mình cố đạp mạnh hết sức. Trong nỗ lực nước rút để sớm về đích, cùng sự hỗ trợ đắc lực của một cơn gió chợt thổi ngang làm chiếc xe bê đi, điều gì đến cũng phải đến. Mình và em Uyên lọt ruộng. T_T
Ngã một cú đau điếng, may mà ngay chỗ không có nhiều gạch đá, bờ ruộng cũng không cao lắm nên mình chẳng sao, chỉ trầy trụa tay chân sơ sơ. Em Uyên không may mắn được như mình, đầu gối đập trúng cục đá sưng tấy lên, máu chảy ròng ròng. Ẻm cố bặm môi đứng lên nhưng lại khuỵu xuống, cuối cùng té ngồi ra đất, mặt mày tái xanh vì lạnh và đau.
- Uyên có sao không? - Mình lật đật lại gần đỡ ẻm dậy.
- Đau quá... rát nữa... đứng không nổi... - Em Uyên nhăn mặt ngồi xuống.
- Để T coi coi.